Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 39


3 tuần

trướctiếp

Làm xong cô về phòng thu dọn, trong phòng bếp có tiếng gọi ăn cơm.

Khi Phong Tri Ý vào phòng bếp, nhìn thấy Hạ Mai đang múc canh rau dại đã nấu xong ra, sắc mặt cô đột nhiên biến đổi, cô nhìn chằm chằm vào chậu sứ trong tay cô ta đang dùng để đựng canh:

"Cô dùng chậu này để đựng canh?!"

Lục Giai Lương cùng tổ nấu cơm với Hạ Mai thấy sắc mặt Phong Tri Ý tái mét, vội vàng giải thích:

"Chậu kia sau khi rửa đồ ăn xong tôi đã rửa đi rửa lại rất nhiều lần, rất sạch sẽ rồi!"

"Còn dùng để rửa đồ ăn?"

Sắc mặt Phong Tri Ý càng thêm khó coi, cô lớn tiếng hỏi Hạ Mai:

"Tối hôm qua cô nấu cơm có phải cũng dùng cái này rửa rau và đựng canh không?!"

Hạ Mai hôm qua thay cô nấu cơm, hôm nay là đến lượt cô ta.

Hôm qua buổi trưa Phong Tri Ý không ăn ở điểm thanh niên trí thức, sáng sớm hôm nay lại đi ra ngoài đến bây giờ mới về, cho nên cô không biết Hạ Mai vẫn dùng chậu rửa rau để đựng canh.

Hạ Mai bị tiếng hét lớn của cô làm cho giật mình, cô ta lập tức khó chịu trừng lại:

"Đúng vậy! Có chuyện gì sao? Còn chê à?!"

Phong Tri Ý lập tức cảm thấy dạ dày co rút, cô quay đầu lao ra khỏi phòng bếp "ọe" một tiếng, chống tường rào mà nôn mửa!

Lục Giai Lương vội vàng đi theo:

"Cô làm sao vậy? Không sao chứ?"

"Cô có ý gì..."

Hạ Mai nổi giận đùng đùng lao ra, thấy Phong Tri Ý nôn khan thì ánh mắt quỷ dị hỏi:

"Không phải là cô "có" rồi đấy chứ?"

Đám thanh niên trí thức đang chuẩn bị ăn cơm nghe được Hạ Mai lớn tiếng, thì ;ập tức hứng thú nhìn về phía Phong Tri Ý.

Thấy cô ta cũng không ý thức được bản thân làm sai sai, còn tận dụng mọi thứ để vu khống mình nên Phong Tri Ý tức giận chửi thề luôn:

"Mẹ nó, cô dùng chậu rửa mặt, rửa chân, lại rửa mông để rửa rau, đựng canh?! Cô có thấy kinh tởm không!"

Hai ngày nay cô không ăn cơm ở điểm thanh niên trí thức, nhưng sáng hôm qua cô đã uống canh rau dại.

Chẳng qua lúc đó canh được múc vào trong vại trà cho cô, nên cô không chú ý tới canh rau dại đã dùng chậu rửa mặt này đựng qua!

Lời nói này khiến sắc mặt mọi người biến đổi,"ầm" một cái nhìn về phía Hạ Mai!

Nhưng Hạ Mai lại không cho là đúng, cô ta hợp tình hợp lý hung hồn mỉa mai ngược lại:

"Làm sao, không được à?! Tôi không phải là không rửa sạch mà đã dùng nó! Cô phân biệt cái gì?"

"Thật sự cho rằng bản thân là thiên kim đại tiểu thư à?! Cũng không xem mình là cái loại gì!"

Phong Tri Ý bị sự hung hồn của cô làm cho kinh hãi, cô mờ mịt nhìn những người khác:

"Chẳng lẽ mọi người đều cảm thấy không sao à?"

Đa số mọi người đúng là không thấy có gì quan trọng, cũng nói đã rửa sạch sẽ thì có gì đâu?

Ngược lại mọi người còn khó hiểu nhìn cô, có một nam thanh niên trí thức thậm chí còn khéo léo giễu cợt cô làm to chuyện, ra vẻ ta đây, dồn ép người khác.

Chỉ có vẻ mặt Lục Giai Lương là có chút giống táo bón, anh ta tỏ ra cách làm này có chút không ổn.

Sắc mặt Liêu Chí Hồng cũng xanh xao, có chút chán ghét.

Cuối cùng Phạm Khải Minh nói cẩn thận rửa sạch rồi thì vấn đề không lớn, bảo cô không nên so đo nhiều, làm quen là được.

Vật tư khan hiếm, tất cả mọi người đều là một chậu rửa mặt dùng nhiều chức năng.

Phong Tri Ý khiếp sợ mà lại không thể tưởng tượng nổi nhìn những người này, làm quen? Chuyện này có thể quen nổi sao?

Rốt cuộc là cô quá giả tạo, hay là thói quen ở nơi này là không cẩn thận?

Dù sao cô không chịu nổi, như thế nào cũng không tiếp nhận được thói quen này.

Chỉ cần nghĩ đến, toàn thân cô liền nổi da gà, dạ dày liền buồn nôn đến co rút!

Cho nên cô kiên quyết quyết định:

"Vậy sau này tôi sẽ không ăn cùng mọi người nữa!"

Dù sao có Hạ Mai ở đây, cô cũng không có ngày nào được thuận lợi ăn cơm ngon lành.

Sắc mặt Phạm Khải Minh hơi thay đổi, anh ta nhíu mày nhìn chằm chằm cô một lúc.

Thấy thái độ kiên quyết của cô, anh ta khó chịu gật đầu, yên lặng lấy chìa khóa tủ lương thực ra:

"Vậy tôi đưa lương thực còn lại phân ra cho cô một phần."

"Không cần."

Dù sao cũng sắp cuối tháng, lương thực không còn bao nhiêu.

Hơn nữa những lương thực thô đó, Phong Tri Ý cũng không ăn.

Hơn nữa tháng sau mọi người đều có công điểm, có thể đi đổi lương thực với đại đội, cô chỉ làm một ngày mới có 3 công điểm, không có cách nào đổi được.

Nếu lại tiếp tục ăn cùng bọn họ, vậy thì phải đi huyện thành mua lương thực cho bọn họ ăn chung.

Như vậy mình mua lương thực tinh ăn không được bao nhiêu, còn lại là phải ăn lương thực thô, như vậy mình vừa chịu thiệt lại ăn không ngon.

Phong Tri Ý không phải nhất định phải so đo chút lương thực này, vật tư trong không gian của cô chất đống thành núi.

Lúc nào cũng đang trồng trọt sản xuất lương thực, lương thực của cô nhiều đến mức không có chỗ để.

Nếu không phải biểu hiện hai ngày nay của đám người này làm cho cô quá sợ hãi, thì cô thật sự không ngại nuôi bọn họ.

"Còn có dầu và muối..."

Phạm Khải Minh chần chừ hỏi.

Hạ Mai lập tức phản đối:

"Dầu muối đó là mọi người cùng nhau góp mua, Trần Tố Tố lúc trước cũng không góp tiền! Còn về bình dầu chưa mở, đó là bồi thường cô ta tặng cho mọi người cơ mà!"

Nói xong cô ta quay đầu cảnh giác trừng mắt nhìn Phong Tri Ý"

"Không phải là cô muốn lấy lại đấy chứ?"

Phong Tri Ý không nói gì chỉ khẽ cười:

"Yên tâm, tôi không có thói quen lấy lại đồ đã cho đi."

Hơn nữa nguyên thân lúc trước tuy rằng không có tiền góp phần mua dầu muối, nhưng cô ấy đưa lương thực!

Được chia hai mươi cân lương thực thì cô ấy lấy ra năm cân cho mọi người ăn chung.

Có điều cô thấy tất cả mọi người im lặng không lên tiếng, chắc bọn họ đều lựa chọn quên đi điểm này rồi nhỉ?

"Vậy thì tốt!"

Hạ Mai nghĩ đến cái gì, còn không yên tâm nhắc nhở:

"Còn có sau này cô tự mình nấu nướng thì củi và nước trong phòng bếp, cô cũng không thể dùng."

Củi và nước hầu như đều là nam thanh niên trí thức lên núi nhặt, đi trong thôn gánh, trước kia nguyên thân hoàn toàn không làm được hai việc này, cho nên đây là Hạ Mai cố ý nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp