Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 38


3 tuần

trướctiếp

Ai ngờ, lúc ra khỏi núi, chàng trai đưa cho cô một bó hoa đỗ quyên đỏ au phối hợp với hoa ánh sao trông vô cùng đẹp mắt trước.

Phong Tri Ý bị nhét trong lòng ôm một bó hoa lớn thì mặt hoang mang:

"Cho tôi? Tôi không thích vị ngọt này."

"Bồi thường cho cô."

Chàng trai giải thích:

"Ngày đó tôi vứt toàn bộ hoa cô đặt ở bên cạnh chuồng bò đi. Và cô vừa cứu tôi, tôi không có gì để cảm ơn cô cả."

Ồ, hóa ra là một món quà cám ơn!

Vì để cho đối phương yên tâm, Phong Tri Ý vui vẻ nhận lấy:

"Vậy cảm ơn anh! Đúng lúc tôi đem về cắm bình luôn."

Dù sao hoa này khắp núi rừng đều có, thuận tay hái lại không cần tiền, cũng không cần đối phương lại hao tâm tổn trí kiếm tiền mua quà cám ơn.

Nói xong cô cởi sọt tre trên lưng xuống, một tay ôm hoa, một tay đưa sọt tre cho anh:

"Đồ vật bên trong anh cầm một nửa đi."

Thấy anh muốn từ chối, cô giành trước nói:

"Đây là tấm lòng của tôi cho các cụ già, người ở điểm thanh niên trí thức quá nhiều, tôi không tiện lấy thức ăn đã làm xong ra, anh giúp tôi nấu cho mấy ông bà ăn đi."

Chàng trai lúc này mới không có cách nào từ chối, đành nhận hơn nửa sọt đồ ăn bị cô ấn cho.

Sau đó hai người tách ra đi về, chàng trai đi theo phía sau Phong Tri Ý từ xa, lẳng lặng một đường hộ tống cô bình an vào điểm thanh niên trí thức, sau đó mới xoay người rời đi.

Phong Tri Ý ôm một bó hoa đỗ quyên xinh đẹp bước vào điểm thanh niên trí thức, lúc đó đã chạng vạng tối.

Giang Diệu Diệu đang đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy cô.

Cô gái này luôn luôn lãnh đạm với nguyên thân, lần đầu tiên chủ động nói chuyện cùng Phong Tri Ý:

"Hoa này lấy ở đâu vậy? Đẹp quá, cô có thể cho tôi một ít được không?

Giang Diệu Diệu thật ra mặt mũi bình thường, nhưng trên người cô ta có một loại khí chất hồn nhiên, nhu mì, rất tự nhiên.

Hơn nữa, điều kiện gia đình của cô ta chắc là cũng không tệ lắm, nuôi được làn da trắng nõn mềm mại, chỉnh trang so với phần lớn các cô gái cùng tuổi đều tinh xảo, tỉ mỉ hơn.

Cho nên về ngoại hình, cô ta liền trở thành người nổi bật trong số các cô gái, cũng có không ít đàn ông trước sau tiến đến trước mặt cô ta khoe khoang lấy lòng.

Chỉ cần là cô ta có yêu cầu gì, thì chưa bao giờ bị người ta từ chối.

Còn có là, gạo lứt do đại đội phát ra, cô ta chưa bao giờ ăn mà nhường cho mọi người.

Mỗi ngày cô ta đều bỏ ra ít lương thực, để cho người ta giúp cô ta làm việc, ngẫu nhiên còn có thể chia sẻ công điểm cho người khác.

Ăn của người ta thì miệng phải mềm, vì thế đa số thanh niên trí thức rất thân thiện nhiệt tình đối với cô ta.

Chu Mạn Mạn lại đối với cô ta rất tốt như bạn thân, ngay cả Hạ Mai cũng rất nịnh bợ lấy lòng cô ta.

Bởi vậy, giọng điệu cô ta nói chuyện với Phong Tri Ý tuy rằng lạnh lùng nhàn nhạt, nhưng lại có một loại đương nhiên.

Nói xong cô ta cũng không đợi Phong Tri Ý đồng ý, thì đưa tay tới lấy, lại không ngờ Phong Tri Ý dịch chân tránh đi:

"Xin lỗi, cái này không thể cho cô."

Đây là người khác cảm ơn tấm lòng của cô, làm sao cô có thể chuyển giao cho người khác được?

Hơn nữa, cô và nguyên thân cũng chưa từng ăn qua thứ gì của cô ta.

Nguyên chủ xuất thân quyền quý, cô ấy có lòng tự trọng của riêng mình.

Cho dù rơi vào hoàn cảnh cơ cực, khổ sở, thì cũng chưa từng cúi đầu lấy lòng nịnh nọt bất cứ ai.

Hơn nữa nguyên thân còn xinh đẹp hơn cô ta rất nhiều.

Phong thái, giá trị đạo đức cũng không thua kém cô ta tý nào. Nam châm cùng cực thì sẽ đẩy nhau.

Hơn nữa nếu so sánh về nhan sắc... Nguyên thân đến mạng cũng sắp giữ không được nên đương nhiên không thèm để ý những thứ này.

Nhưng Giang Diệu Diệu thì để ý.

Hai người tuy rằng chưa từng giao lưu với nhau, nhưng rõ ràng hào quang của hai người không hợp, Giang Diệu Diệu cũng không có nửa phần thiện ý với nguyên thân.

Cho nên cho dù ở trên lập trường của nguyên thân, Phong Tri Ý cũng không chịu thiệt thòi gì, vì vậy cô từ chối mà không hề có gánh nặng tâm lý.

Nhưng Giang Diệu Diệu bất ngờ khiến sắc mặt cứng đờ, cô ta từ từ thu tay lại, mặt ngỡ ngàng.

Chu Mạn Mạn ở bên cạnh nhìn thấy thì vội vàng nói:

"Hoa này mọc ở khắp núi, Diệu Diệu thích thì ngày mai chúng ta tự đi hái là được."

Hạ Mai đang rửa tay dưới hiên bếp lại càng được nước gây khó dễ:

"Trần Tố Tố, hoa kia của cô đừng bỏ vào trong phòng nha! Hoa hoa thảo mộc rất chiêu sâu, muỗi ở nông thôn này lại độc, bị cắn cô có bồi thường không?"

Bởi vì trời mưa không đi làm, các nam thanh niên trí thức ở dưới hiên chẻ tre làm sọt cũng thi nhau gật đầu.

Nói hoa này thu hút sâu, bị cắn mắc bệnh gì thì không tốt.

Một số người khác nói rằng cô ấy là diễn xuất của nhà tư bản, mau vứt hoa đi, đừng có tự chuốc lấy họa.

Ngay cả Phạm Khải Minh luôn công bằng và công chính cũng khó xử nhìn cô.

Nói cắm hoa gì đó, quả thật dễ dàng bị người ta nắm bắt nhược điểm của chủ nghĩa tư bản, bảo cô cẩn thận trong ăn nói và hành động một chút thì tốt hơn.

Phong Tri Ý quả thực muốn phì cười, cô bẻ một ít hoa để cắm bình, chỉ vì không chia cho Giang Diệu Diệu, thì dẫn đến tình cảnh "chúng bạn xa lánh" rồi sao?

Chỉ có Lục Giai Lương không đành lòng nhìn cô như vậy nên mở lời đề nghị:

"Đồng chí Trần, nếu cô thật sự thích thì hay là trồng hoa dưới chân tường ngoài sân đi? Vậy thì cô cũng có thể được ngắm nhìn mỗi ngày rồi."

"Được."

Phong Tri Ý gật gật đầu, cô là một người lớn tuổi tâm lý nhanh nhạy, cô sẽ không so đo với đám thanh thiếu niên mới trưởng thành hoặc vị thành niên này.

Hơn nữa phòng ngủ không phải của một mình cô, những người bạn cùng phòng khác đều không đồng ý, thì cô quả thật không thể tự tiện nuôi cái gì khác.

Phong Tri Ý vốn đã tha thứ cho việc tối qua bọn họ lạnh lùng với mình, cô tính lấy nấm và măng nhặt được ra cho mọi người thêm thức ăn.

Bây giờ như này, cô đành phải tranh thủ lúc trồng hoa ở góc sân, bỏ hết đồ đạc trong sọt vào trong không gian.

Nguyên thân rơi vào hoàn cảnh khổ sở như vậy, cũng chưa từng cúi đầu lấy lòng người khác nửa phần.

Cô sao có thể mất đi phong phạm của nguyên thân, lấy mặt nóng đi dán mông lạnh của người ta chứ?

Vốn dĩ cô thấy đám thanh thiếu niên này sống quá khổ sở, muốn chăm sóc tốt bọn họ một phen, nhưng ai ngờ năm lần bảy lượt không như ý nguyện.

Trong lòng Phong Tri Ý hoàn toàn không còn hứng thú, không còn muốn sống chung với bọn họ nữa, về sau cứ việc ai nấy làm, không dính dáng gì đến nhau đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp