Nhưng ngày hôm qua bị ngâm ướt đẫm thì đến bây giờ vẫn còn ướt như thế.

Nhưng hoàn cảnh tồi tệ như vậy, lại để cho ba cụ già kia vào ở, lý do là ba người bọn họ bị bệnh, không thể tới gần trang trại lợn để tránh lây nhiễm cho lợn cao quý của đại đội!

Mấy nhà văn lớn, họa sĩ lớn kia, người kế thừa văn hóa dân tộc đáng quý như vậy, mà không bằng mấy con lợn, Phong Tri Ý quả thực không biết phải nói cái gì cho phải.

Thấy trang trại nuôi lợn cách đó không xa ngẫu nhiên có người đến giao cỏ, Phong Tri Ý nhíu mày từ xa nhìn thoáng qua, biết lúc này cô không làm được gì, nên xoay người trở về.

Đợi buổi tối dễ tránh người thì cô đến xem vậy.

Còn có chàng trai kia, dù sao anh ấy cũng là vì mình mà gánh vác, cô không thể ngồi yên mặc kệ được.

Chỉ là trước mắt bao người, cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn. Nếu vì anh nói chuyện mà bản thân bị lôi vào thì cũng không sao, chỉ sợ lại hại anh ấy bị tăng nặng hình phạt.

Hơn nữa, thời đại này chuyện nam nữ rất khắc nghiệt, cô sợ cô vừa mở miệng, đã bị người ta chụp mũ trợ giúp phần tử xấu, hoặc là bị người ác ý phỏng đoán có quan hệ nam nữ không đứng đắn.

Đến lúc đó mình có thể toàn thân trở ra, nhưng chàng trai kia thì sao?

Ngẫm lại Phong Tri Ý liền uất ức chửi thề, đây đúng là một xã hội khốn kiếp!

Nhân tính vặn vẹo hỗn loạn so với mạt thế cũng không kém là bao, không, mạt thế còn không so được.

Trong mạt thế, ít nhất cô có thể không phục là đánh.

Đánh qua thì đánh, đánh không lại thì chết, đơn giản gọn gàng.

Không giống như ở đây, chỉ có thể nhẫn nhịn vã nhẫn nhịn.

Tâm tư hỗn tạp trở lại điểm thanh niên trí thức, vừa mới vào phòng cô đã bị nước bọt của Hạ Mai đổ vào mặt:

"Trần Tố Tố, rau dại hôm nay đâu? Không phải hôm qua cô đã đi hái rồi sao?"

Phong Tri Ý giật mình sửng sốt, rời khỏi phạm vi nước bọt của cô ta:

"Tôi đi tìm ngay."

Ngày hôm qua cô vào không gian thay quần áo vội vàng đi xem tình hình, nên rau dại để ở trong không gian quên mang ra ngoài.

Lúc này, cô cũng không tiện lấy ra.

Cô vốn định giả vờ đi đào rau dại, rồi lấy măng nấm rau dại ở trong không gian ngày hôm qua lấy ra dùng cho bữa trưa, nhưng Hạ Mai lại có cơ hội lên cơn:

"Đừng! Hôm qua cô đi cả ngày cũng không tìm được một cây rau dại, giờ còn không đến nửa ngày này cô có thể tìm được sao? Cô đến nhà của xã viên mà đổi rau, đừng làm chậm trễ tôi nấu bữa trưa!"

"Được rồi."

Thấy cô ta cố ý như thế, Phong Tri Ý lấy mấy viên kẹo sữa đến nhà xã viên đổi chút củ cải rau xanh giao cho cô ta.

Thực ra lúc này, quà du, dương xỉ, rau tể thái, rau sam, mộc nhĩ, măng, nấm, củ từ, có cái nào mà không ngon hơn rau trong đất chứ?

Người ta không biết thưởng thức thì thôi vậy.

Những lương thực tinh, thịt và rau quả mà cô cung cấp lúc trước đã ăn hết vào hôm qua rồi, Phong Tri Ý ăn một bữa khoai lang hấp với cháo rau dại, canh rau dại, đâm vào cổ họng cô sắp chảy cả máu.

Không muốn chịu tội nữa, Phong Tri Ý quyết định buổi trưa một mình vào không gian ăn chút đồ ăn ngon, cô dặn Hạ Mai không cần nấu phần cơm trưa của cô, sau đó vác sọt đi ra cửa.

Nữ chính ngày hôm qua nói muốn đi núi phía đông, vậy cô tiếp tục đi vào sâu trong núi.

Phía sau núi sâu rất ít người đặt chân đến, măng, nấm, rau dại quả nhiên ở khắp nơi, còn có rất nhiều trái cây dại mà cô không biết nhưng qua kiểm tra dị năng thì có thể ăn được.

Rau dại xanh biếc, trái cây dại đỏ thẫm, nấm xám trắng, củ từ trắng nõn, còn có măng xuân non nớt, Phong Tri Ý lắc lư hơn nửa ngày, thì nhặt đầy một cái sọt tre, thậm chí còn bỏ vào không gian để không ít.

Đây mới là món ăn ngon có vào thời điểm này, qua rồi sẽ không còn nữa.

Có điều rắn độc trong núi sâu quả thật rất nhiều, cô còn gặp phải không ít vật kịch độc như nhện và bọ cạp.

Khó trách thôn này dựa lưng vào nhiều ngọn núi lớn như vậy, nhưng người dân còn đói đến vàng cả mặt.

Vậy nàng có nên mang ít thịt rắn về cho mọi người thêm thức ăn không nhỉ?

Phong Tri Ý cúi đầu nhìn tay chân gầy gò của mình, quên đi, cô có bản lĩnh lấy được thịt rắn, vậy cũng quá đáng sợ rồi.

Ngược lại cô có thể nhìn xem có thể lấy được gà rừng thỏ rừng hay gì đó không, những thứ này nếu nói là mèo mù vớ phải cá rán thì vẫn được.

Nhưng cô lục lọi trong núi sâu hơn hai tiếng đồng hồ, lông gà rừng cũng không thấy một sợi nào. Xem ra con mồi trong núi này không nhiều lắm, hoặc là ẩn quá sâu, núi sâu quá lớn, khó tìm.

Có điều thật sự nhiều rắn, dường như cứ cách mười thước là có thể đụng phải rắn, nhiều đến mức làm cho người ta nổi da gà.

Phong Tri Ý chọn vài loại giống rắn không có trong không gian, đặt vào trong núi rừng không gian thả nuôi.

Linh khí trong không gian đầy đủ, ở bên trong bất kể là trồng hay là nuôi, giá trị dinh dưỡng đều sẽ cao hơn, hương vị cũng ngon hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play