Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 29


3 tuần

trướctiếp

Phong Tri Ý bình tĩnh nghe một lúc, ý chính của cuộc phê bình hôm nay là mấy phần tử xấu này biết rõ mình ho khan có thể sẽ mắc bệnh lao, nhưng lại lòng dạ khó lường tiếp cận trại nuôi lợn của đại đội.

Còn nói bọn họ muốn truyền bệnh cho lợn nuôi của đại đội, phá hoại tài sản công cộng, động cơ không trong sạch, cho nên nhất định phải nghiêm trị các kiểu, các thứ.

Phong Tri Ý cười lạnh, cái gì gọi là có thể mắc bệnh lao? Đúng là muốn thêm tội thì nói gì chẳng được.

Mấy cụ già kia chỉ là bị đẩy xuống nơi này lao động, chính sách phía trên cũng không nói muốn mạng của bọn họ, những người này cần gì phải ném đá xuống giếng như thế? Lại không oán không thù gì.

Càng làm cho Phong Tri Ý không biết nói gì chính là loại lý do không có một chút đầu óc này, vậy mà còn được số đông dân chúng cực kỳ đồng tình và cổ vũ.

Phong Tri Ý quả thực muốn bật cười, tư tưởng và chính sách của thời đại này quả thực làm cho người ta không thể thở nổi!

Khó trách sử sách bình luận bộ mặt tư tưởng và tinh thần của thời đại này đều là méo mó, bệnh hoạn, hỗn loạn, quả thật không sai.

Đợi đến khi người mặt góc cạnh kia biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn, dân chúng dưới khán đài cũng cổ vũ thật lớn.

Lúc này anh ta mới cảm thấy thỏa mãn và biểu đạt lòng nhân từ khoan dung của mình, anh ta nói mấy lão già xấu xa đang bị bệnh, thì để cho bọn họ dưỡng bệnh tốt lại tiếp nhận giáo dục trừng phạt sau.

Còn tàn dư của địa chủ là thủ phạm chính, tội ác tày trời, không thể tha thứ, cho nên phải trói vào sân phơi thóc một ngày, nói hay là cho từ từ suy nghĩ.

Sau đó mấy người trên đài, bị người ta thô lỗ kéo đi giống như kéo chó chết ra ngoài.

Khi đi ngang qua trước mặt Phong Tri Ý, ánh mắt chàng trai vốn bình tĩnh đến vô cảm đột nhiên nhanh chóng nhìn thấy cô đứng trong đám người, ngón tay anh khẽ run lên, môi mấp máy gì đó không rõ.

Phong Tri Ý lại không chú ý tới cái này, cô nhìn chằm chằm vào mặt góc cạnh, dựa theo đám người chen chúc, cô lơ đãng lướt qua bên cạnh mặt góc cạnh, sau đó khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt lạnh lẽo đi ra ngoài.

Vừa đi ra, Phong Tri Ý đứng ở trước nhà ăn lớn, xa xa nhìn thấy bên ngoài sân đập lúa trước nhà ăn, chàng trai bị áp bức quỳ gối trên mặt đất ẩm ướt, bị trói lưng dán thân cây.

Phong Tri Ý nhíu mày, trói quỳ một ngày như vậy, chịu mưa xối một ngày, chưa nói đến thân thể gầy trơ xương như vậy của anh có thể bị cảm sinh bệnh hay không, thì cái chân vốn không tốt của anh có thể sẽ tàn phế hẳn luôn chứ?

Nhưng càng thêm tồi tệ chính là, còn có không ít trẻ con nhặt bùn đá hi hi ha ha ném về phía anh, giống như trở thành một kiểu vui chơi, ngây thơ mà tàn nhẫn.

Người lớn bên cạnh hoặc là lạnh lùng tránh như rắn rết, hoặc là ghét bỏ vội vàng đi xa, không có ai mắng chúng.

Vẻ mặt mỗi người đều mờ mịt lại tầm thường, rõ ràng bên cạnh có người đang ở địa ngục, lại hoàn toàn không để ý tới, thờ ơ tán gẫu chuyện thời tiết, chuyện trồng trọt, chuyện lông gà tỏi như bình thường.

Thậm chí còn có một số tên du thủ du thực hoặc người già lại cố ý đến đạp anh vài cái, phun nước bọt vào anh hoặc cười nhạo đáng đời con trai địa chủ, để tìm kiếm cảm giác ưu việt vì mình là thành phần tốt.

Đại khái là quá khứ ở dưới đáy xã hội đã lâu, một khi xoay người lại có thể tùy ý làm nhục người đã từng ở trên cao, nên bọn họ một loại khoái cảm âm u vặn vẹo.

Lưng chàng trai thẳng tắp, sắc mặt không chút thay đổi, mặc cho đá bùn đập đầy người, mặc cho đấm đá, nước miếng vũ nhục, anh chỉ hơi cúi đầu, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Rõ ràng là chàng trai cao quý có một không hai trên đời, lại bị nghiền nát thành bùn, lưu lạc đến bị người bẩn thỉu mặc sức làm nhục.

Phong Tri Ý nhìn thấy mà trái tim trong nháy mắt trở nên tịch mịch, cảm giác những thôn dân mặt mũi như thường kia giống như là yêu ma quỷ quái đeo mặt nạ người, trong vẻ ngoài ôn hòa kia lộ ra một loại hung ác.

Đột nhiên cô cũng hiểu được, vì sao nhân vật phản diện trong sách cuối cùng muốn tiêu diệt tất cả mọi người trong Mộng Trang đại đội, mặc kệ nam nữ già trẻ, mặc kệ chân trời góc biển, một người cũng không buông tha.

Nếu như là cô, đâu chỉ không buông tha người của Mộng Trang đại đội, cho dù là toàn bộ thế giới, cô cũng sẽ không tha thứ.

"Thanh niên trí thức Trần!"

Một giọng nói vui vẻ cắt đứt dòng khí tà ác đang sắp phá đất chui lên trong lòng Phong Tri Ý, cô quay đầu theo tiếng gọi, thì thấy Hứa Lê Hương nhẹ nhàng chạy tới:

"Hôm nay cô có lên núi bẻ măng không?"

Phong Tri Ý nhìn gương mặt thoải mái vui vẻ của cô ta, thì đột ngột nở nụ cười:

"Không được, hôm nay tôi có việc rồi."

"Vậy được rồi."

Hứa Lê Hương kỳ quái nhìn phong tri ý hiền hòa như trước, không hiểu sao lại cảm thấy nụ cười vừa rồi của cô có chút lạnh, cô ta sờ sờ cổ:

"Vậy tôi đi trước nhé?"

"Ừ."

Phong Tri Ý gật gật đầu, chia tay với cô ta.

Cô tránh người, lén lút đến gần trang trại lợn, lại phát hiện chuồng bò bị sập ngày hôm qua đã được người ta dựng lên một cách đơn sơ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp