Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 31


3 tuần

trướctiếp

Bận rộn một thời gian, thấy bầu trời trong rừng rậm bị che khuất càng thêm u ám.

Phong Tri Ý đoán chừng thời gian không còn sớm, liền đem đại bộ phận nấm rau dại trong sọt tre bỏ vào không gian, chỉ để lại một chút rau sam, nấm và măng, đủ lượng mỗi người xào một đĩa.

Bằng không, người dân địa phương cũng chỉ có thể lấy được một chút, cô lại đầy một sọt như vậy trở về thì giải thích như thế nào?

Nếu ai đó bảo cô ấy đưa đi tìm thì sao? Hoặc là sau này đám thanh niên trí thức đều trông cậy vào mình cô lên núi tìm đồ ăn, chẳng phải là tự mình tìm khổ hay sao?

Lúc trở lại điểm thanh niên trí thức, bóng đêm đang buông xuống, Hạ Mai đang bưng bữa tối đã chuẩn bị xong ra, nhìn thấy cô thì cô ta ra vẻ kinh ngạc, hành động quái gở:

"Không phải cô không trở về ăn cơm sao? Tôi không chuẩn bị bữa tối cho cô đâu."

Phạm Khải Minh đang ở bên cạnh rửa hộp cơm, thấy hai người bọn họ dường như lại lục đục thì trong lòng nhột nhột, vội vàng tới hỏi:

"Làm sao vậy?"

Hạ Mai lập tức tủi thân nói trước, bảo Phong Tri Ý nói không trở về ăn cơm, cho nên không chuẩn bị cho cô.

Phong Tri Ý không bỏ qua khiêu khích lóe lên trong đáy mắt cô ta, cô thản nhiên nói:

"Tôi chỉ nói buổi trưa không trở về ăn."

"Ồ! Vậy phải làm sao bây giờ?"

Thái độ Của Hạ Mai như vô cùng có lỗi:

"Xin lỗi, tôi nghe nhầm rồi. Nếu không tôi sẽ làm cho cô một phần nữa nhé?"

Lập tức có người phản bác:

"Lại làm một phần riêng lẻ thì lãng phí dầu muối và củi lắm!"

Quả nhiên mọi người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt không vừa lòng.

Dù sao, những năm này cái gì cũng khan hiếm, kể cả diêm thì một bữa cơm chỉ có thể đánh một cây.

Chứ đừng nói đến dầu muối, những thứ đó đều là dựa theo từng giọt từng hạt để nấu cơm.

Cho nên Lục Giai Lương đề nghị:

"Nếu không, mỗi người chúng ta đều bỏ ra một chút để cho đồng chí Trần ăn?"

Lời này khiến mọi người vội vàng cầm lấy phần cơm tối gồm có "một củ khoai lang, hai cái bánh bao rau dại, một bát canh rau" mà không tỏ thái độ.

Lương thực của bọn họ có hạn, lúc nấu cơm đều dựa theo số lượng người để làm.

Một chút đồ ăn như vậy, mỗi người đều chỉ có thể ăn no năm sáu phần, căn bản không có dư thừa.

Nhường cho người khác thì buổi tối chính mình phải đói bụng.

Buổi tối bụng đói đến không ngủ được cảm giác vô cùng khó chịu, ai cũng không muốn trải nghiệm.

Phong Tri Ý biết Hạ Mai đang tìm lại sân khấu cho chuyện đêm hôm trước, cô nhìn lướt qua ánh mắt âm thầm đắc ý của cô ta, không thú vị nhếch khóe miệng một chút:

"Không cần đâu."

Nói xong, Phong Tri Ý xách cái sọt ra nhưng còn chưa kịp buông xuống vào phòng bếp thì phía sau truyền đến tiếng Phạm Khải Minh dường như muốn đuổi theo gọi cô lại bị Hạ Mai ngăn lại:

"Ôi trời, thanh niên trí thức Trần nhiều đồ bổ như vậy, cô ấy không đói được đâu."

Nghe xong lời này, Phong Tri Ý còn chưa phản ứng, AI ở trong tai nghe đã nhịn không được:

"Tôi đã bảo rồi mà, người đàn bà đó chắc chắn sẽ gây chuyện."

Phong Tri Ý đi vào điểm thanh niên trí thức không một bóng người, cô cất hết rau dại trong sọt vào trong không gian:

"Không sao, cô ta không gây lên được sóng lớn gì đâu, không thèm nhìn là được."

Cô vốn dĩ còn muốn thêm thức ăn cho mọi người, nhưng nếu mọi người không thích, thì cô cũng không cần tự đa tình nữa.

"Ruồi nhặng không cắn được người, nhưng vo ve hoài ngài không ngại phiền sao?"

AI gợi ý nói:

"Lại còn bẩn, còn làm người ta ghê tởm."

Nghe AI hình dung như vậy, Phong Tri Ý khẽ cười.

Thủ đoạn này của Hạ Mai quả thật rất ghê tởm, cô ta lợi dụng tính cách ích kỷ và ghen tị của con người, kéo tất cả mọi người đến đối đầu với cô, cô lập cô.

Nếu như là bất kỳ một cô gái nhỏ nào chưa từng biết đến thế giới, sợ là sẽ bị chuyện hôm nay làm cho tủi thân muốn khóc.

Nhưng Phong Tri Ý thì không sao, đại khái là cô trải qua mưa gió nhiều, đã sớm luyện được cả người mình đồng da sắt.

Loại chuyện nhỏ này, đúng là không làm tổn thương được cô một chút nào.

"Không cần quan tâm đến cô ta."

Loại người có tính cách như Hạ Mai, càng phản ứng cô ta thì cô ta nhảy nhót càng vui vẻ, Phong Tri Ý lười để ý:

"Chờ cô ta gây ra chuyện lớn rồi bóp chết luôn là được."

Hiện tại cô không rảnh để ý đến cô ta, buổi tối cô còn có chuyện muốn làm, cô rửa mặt dọn dẹp xong từ sớm, trời vừa tối là cô đi ngủ.

Đợi đêm khuya vắng lặng, bốn phía đều đen đến mức đưa tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón.

Phong Tri Ý mở mắt ra, lật bàn tay một cái, một hạt giống trong tay nhanh chóng nảy mầm sinh trưởng nở hoa, nở ra một đóa bà la màu đỏ cực lớn.

Tầng tầng lớp lớp cánh hoa, từng đợt từng đợt mùi thơm nhàn nhạt nhanh chóng lan tràn ra bên ngoài.

Chỉ cần qua mười phút, người trong phạm vi mười dặm quanh đây đều sẽ ngủ say.

Mười phút sau, Phong Tri Ý đặt hoa bà la trên bệ cửa sổ, sau đó từ cửa sổ bên giường nhảy ra ngoài, thân hình như quỷ mị xẹt qua đêm tối, nhanh chóng đi tới bên cạnh chuồng bò.

Phía trong chuồng bò vẫn ướt sũng, chăn cũng rất ẩm, ba cụ già đang trong giấc ngủ hoặc hôn mê lạnh đến mặt mày xanh xao, lạnh run.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp