Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 8


4 tuần

trướctiếp

Những người lúc nãy còn mỉa mai, không muốn đổi đồ với Cố An Nhiên ngay lập tức chết lặng.

Có lẽ đầu óc cô nương này có vấn đề, vậy mà có thể dùng thịt đổi lấy rau quả dại.

Nhưng mà, thịt gà cũng đã được chia cho năm gia đình, mọi chuyện đã xong xuôi.

Cho dù bọn họ có hối hận phát điên cũng vô ích, chỉ có đợi cô nương này lần sau lại ngốc tiếp, mấy người kia sẽ đem đồ đi đổi.

Nàng cắt gừng dại đã rửa sạch thành từng lát rồi cho vào nồi hầm gà, còn lấy một ít bột mì, thêm nước, nhào bột.

Thêm muối, hành tây và gừng vào các loại rau rừng đã cắt nhỏ vào trộn đều.

Chuẩn bị một cái nồi khác, đốt lửa, cho dầu loãng vào nồi, nhào bột thành từng nắm, sau đó nhồi rau rừng đã chuẩn bị sẵn vào trong, cho vào tay, ấn dẹt rồi cho vào nồi chiên.

Khi cả hai mặt bánh đã chín vàng, dùng đũa chọc nhẹ vào một mặt bánh.

"Rộp", vỏ bánh giòn nứt ra.

Cố An Nhiên từ từ đổ trứng gà đã chuẩn bị sẵn vào trong bánh.

Sau khi lòng trứng hơi đông lại, bánh kếp rau từng nhân trứng đã ra lò.

Cố An Nhiên kiên nhẫn một hơi chiên ra mười cái bánh rau dại nhân trứng.

Đôi mắt của Đại Bảo và Điềm Nha rất nhanh đã dán chặt vào cái bánh, dù sao hai hài tử lớn như vậy, vẫn chưa bao giờ được nếm những món ăn ngon như thế.

Cố An Nhiên buồn cười nhìn hai hài tử nói: "Ra suối rửa tay đi, sau đó chúng ta sẽ ăn tối."

Đại Bảo và Điềm Nha đột nhiên đứng phắt dậy, vội vàng lao tới bên bờ suối, rửa tay thật sạch sẽ.

Cố An Nhiên nhặt bánh nhân trứng lên, đầu tiên đưa cho lão phu nhân một cái, sau đó đưa cho Đại Bảo và Điềm Nha mỗi người một cái.

"Ăn cẩn thận, nóng lắm đấy!"

Dù sao Vương Ngọc Liên đã sống tới ngần này tuổi, bây giờ bà ấy vẫn có thể duy trì bộ dáng ăn uống đàng hoàng.

Nhưng Điềm Nha, cắn vào lớp vỏ giòn "rốp" một tiếng, sau đó thì không còn quan tâm đến tướng ăn như thế nào nữa.

Trứng gà mềm mịn, rau rừng tươi ngon, kết hợp với vỏ bánh giòn, khiến Điềm Nha không thể ngừng ăn.

Tướng ăn của Đại Bảo cũng tương tự, không khá hơn là mấy.

Bốn người rất nhanh đã ăn xong tám cái bánh rau rừng nhân trứng, Đại Bảo và Điềm Nha còn muốn đưa tay ra lấy thêm.

Cố An Nhiên nhìn hai cái bụng nhỏ đã tròn vo, lên tiếng ngăn cản: "Hai đứa đừng ăn nữa. Để bụng lát nữa còn ăn thịt."

Lúc này hai đứa bé mới nhận ra, đúng rồi! Bọn họ còn phải ăn thịt nữa

Tại sao cuộc sống lại có thể sung sướng như vậy sau khi theo An Nhiên tỷ tỷ?

Rõ ràng trong bánh kếp cũng chỉ là rau dại nhưng sao lại ngon hơn nhiều so với bánh kếp rau dại ăn ở nhà?

Cố An Nhiên nhìn con gà phải hầm thêm một lúc nữa: "Đại Bảo, Điềm Nha, hai đứa đi dạo quanh một chút, cho tiêu thực bớt đi."

Hai đứa nhỏ lập tức đứng dậy đi bộ tiêu thực.

Khi gà đã hầm xong, Cố An Nhiên đổ thịt gà vào bốn bát, đổ nước súp gà màu vàng lên trên.

"Hai đứa muốn ăn bao nhiêu thì ăn, An Nhiên tỷ tỷ của hai đứa săn bắn giỏi lắm."

Vương Ngọc Liên tuy đã lớn tuổi nhưng ăn rất khoẻ, sau khi ăn hết thịt gà, húp hết canh gà trong bát, bà ấy lại ăn thêm một ít thịt vào.

Hai hài tử mỗi người chỉ ăn một cái đùi gà, một chút canh rồi cũng không ăn nổi nữa.

Thức ăn đã nấu chín không dễ bị hỏng, có thể để sáng mai ăn tiếp.

Ban đêm, lúc dùng vải dầu dựng lều, Cố An Nhiên nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi nói: "Lão thái thái, chúng ta không thể dựng trại ngay cạnh bờ suối được. Hôm nay trời oi bức, nếu đổ mưa to sẽ dễ xảy ra lở đất, ở bên bờ suối rất nguy hiểm."

Những lời này tình cờ bị thôn trưởng Lý Gia thôn nghe được.

Ông ta cau mày nói: "An Nhiên, ý ngươi là trời sắp mưa à? Ở đây ban đêm có nguy hiểm không?"

Cố An Nhiên chỉ đối xử tốt với gia đình Vương Ngọc Liên, ngoài ra, đối với những người khác nàng đều hết sức lạnh lùng.

"Ta cũng chỉ đoán mò thôi. Để cho an toàn, ta sẽ chọn cắm trại ở chỗ đó." Nàng chỉ vào bên sườn dốc nhỏ.

Đoàn người này đã sẵn sàng rời bỏ nhà cửa đi chạy nạn, đương nhiên đều trân trọng mạng sống của mình.

Nghe Cố An Nhiên nói như vậy, bọn họ cũng không sợ phiền phức, thu dọn đồ đạc đi đến chiếm một chỗ trên sườn dốc.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Chỉ có Triệu Đại Phúc và mẫu thân hắn ta chẳng thèm nghe, tiến vào lều vải dầu bên bờ suối.

Chẳng qua, cũng không ai dám khuyên bọn họ.

Sau khi mọi người đã đi ngủ, Triệu Đại Phúc lén bàn bạc với mẫu thân: "Nương, khi nào chúng ta xử lý Cô nương đó?"

Người phụ nữ trợn mắt nói: "Cứ ngủ một lát đã, đợi đến nửa đêm sẽ lôi nàng ta ra ngoài."

"Đến lúc đó ngươi muốn làm gì thì làm, xong rồi chỉ cần dìm nàng ta xuống suối, báo thù cho ca ca ngươi là được.”

Triệu Đại Phúc nghe thấy mẫu thân mình nói như vậy, lập tức lộ ra nụ cười bỉ ổi.

Nhưng mà, hai người bọn họ không bao giờ ngờ rằng mình không có nửa đêm nữa.

Thôn dân chạy nạn, chạy suốt từ Bắc tới Nam, trước giờ luôn nghỉ chân ở những thôn làng hoang vắng, cho nên hoàn toàn không có thói quen gác đêm.

Nhưng Cố An Nhiên thì khác, ở trong rừng rậm như vậy, nàng không thể nào ngủ một cách bất cẩn được.

Cho nên đến nửa đêm, mọi người đều đã ngủ say, chỉ có Cố An Nhiên vẫn còn thức, nhìn lên bầu trời trống rỗng không có một vì sao.

Cách thung lũng không xa, mây đen càng lúc càng dày đặc, thỉnh thoảng có tia chớp xé toạc bầu trời đêm, còn có tiếng sấm yếu ớt vang lên.

Không lâu sau, trong thung lũng bắt đầu có mưa vừa phải, nhưng những người chạy nạn đã mệt mỏi sau một ngày dài, không ai bị đánh thức cả.

Một canh giờ nữa trôi qua, mắt thấy nước suối dâng cao.

Vốn dĩ dù có mưa, nước suối cũng không thể dâng cao nhanh như vậy được, có lẽ nơi mây đen bao phủ vừa rồi chính là thượng nguồn của dòng suối, chắc hẳn ở đó có một trận mưa lớn.

Nàng nhìn lều vải của mẫu tử Triệu Đại Phúc sắp bị nhấn chìm, mi mắt nàng không hề động đậy.

Chuyện lúc nãy mẫu tứ hắn ta bàn nhau muốn dìm chết nàng, vậy mà đã bị nàng nghe thấy rõ ràng.

Tử tế với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình!

Nàng, Cố An Nhiên, cũng không ngốc như vậy.

"Rầm!"

Tiếng nước chảy trộn lẫn với tiếng đá va chạm vang lên, mưa càng lúc càng nặng hạt.

Mẫu tử Triệu Đại Phú rốt cục cũng đã tỉnh dậy nhưng thấy dòng nước đục ngầu sắp tràn qua, bọn họ căn bản không kịp lên bờ.

Nhìn thấy Cố An Nhiên đang đứng trên sườn dốc, bình chân như vại nhìn mẫu tử hai người, bọn họ giống như đang nắm được cọng rơm cứu mạng.

" Cứu... ngươi ùng ục... Cứu mạng."

Đầu Triệu Đại Phúc chìm chìm nổi nổi trong dòng nước suối đục ngầu, thỉnh thoảng khó khăn mới phun ra được vài chữ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp