Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 7


4 tuần

trướctiếp

Bà ấy chỉ thấp giọng hỏi: "Cô nương, ngươi tìm được nguồn nước à? Ở đó có nhiều nước không?"

Cố An Nhiên lắc đầu: "Ta tìm được một con suối, nhưng cũng gần khô cạn rồi, không có nước chảy ra, túi nước này đã lấy hết nước ở đó rồi."

Sau đó lại nói thêm: "Lão thái thái, ta tên là Cố An Nhiên, từ nay về sau bà cứ gọi ta là An Nhiên."

Chủ yếu là vì nếu cứ gọi nàng là cô nương, lại lộ ra hai người là người xa lạ, nàng sợ người khác không biết lão phu nhân và Đại Bảo, Điềm Nha là người nàng đang bảo vệ.

Vương Ngọc Liên gật đầu: "Được, An Nhiên."

Cố An Nhiên chia đều cái bánh, sau khi mấy người cùng nhau ăn xong, họ nheo mắt nhìn tấm vải dầu một lúc.

Trong lúc mơ mơ màng màng lại nghe thấy thôn trưởng Lý Gia thôn nói: "Thu dọn đồ đạc, tiếp tục lên đường."

Cố An Nhiên mở mắt ra, cùng Vương Ngọc Liên bỏ tất cả đồ đạc đã lấy ra vào trong xe đẩy.

Đại Bảo và Điềm Nha cũng ở một bên giúp đỡ, làm những gì bọn họ có thể.

Trên đường đi, có mấy người lực lưỡng cầm rìu dọn đường, chặt dây leo và cỏ dại.

Hầu như ai cũng cầm một cây gậy trong tay để mượn lực, ngọn núi này cao quá.

Sau khi leo thêm một canh giờ nữa, cuối cùng cả đoàn người cũng lên đến đỉnh núi.

Khi leo lên ngọn núi này, lại thêm một đoạn đường xuống núi, sau đó có thể lại leo một ngọn núi khác.

Nhưng theo ý của thôn trưởng Lý gia thôn, tới sáng mai mới bắt đầu leo lên đỉnh núi khác.

Đoàn người xuống núi khoảng một canh giờ thì đến được một thung lũng.

Trong thung lũng này có một dòng suối vẫn chưa cạn hẳn.

Thôn trưởng Lý Gia thôn cùng mấy người thợ săn bàn luận, xua tay nói: "Hôm nay chúng ta ở trong thung lũng này nghỉ ngơi, giờ Thìn sáng mai lại bắt đầu lên đường."

Nghe xong, mọi người đều dỡ hành lý xuống, mấy nữ nhân lấy chén bát nồi chậu ra, chuẩn bị nấu bữa tối.

Dù sao buổi trưa cũng chỉ ăn một chút, mệt mỏi cả ngày dài, đã đói đến mức ngực áp vào lưng.

Đám nam nhân thì tự mình đi kiếm chỗ ngủ tối nay.

Lão nhân và hài tử đi vào rừng sâu hơn một chút để hái rau dại.

Vương Ngọc Liên không có nồi, mấy ngày trước không theo kịp đoàn chạy nạn, không còn cách nào khác, bà ấy đành phải nướng hết đồ ăn thành bánh, rồi vứt nồi đi.

Nhưng Cố An Nhiên lại có.

Lão phu nhân nhìn nàng lấy hết cái nồi này đến cái nồi khác từ bộ nồi ngoài trời xuống như thể có phép thuật.

Nàng nhặt hai hòn đá đặt dưới đáy nồi, trong khi Vương Ngọc liền đi tìm cành cây khô.

Đại Bảo nhìn chằm chằm Cố An Nhiên nói: "An Nhiên tỷ tỷ, đệ có thể giúp gì cho tỷ không?"

Cố An Nhiên liếc nhìn dòng suối, nước không sâu.

Vì thế, nàng đưa cho Đại Bảo một cái nồi, nói: "Đệ đi lấy chút nước tới đây, chúng ta sẽ nấu ăn."

Nhìn thấy anh trai có việc làm, trong lòng Điềm Nha lo lắng, cắn ngón tay, đôi mắt to lóe lên vài cái, vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi: "An Nhiên tỷ tỷ, Điềm Nha có thể làm gì không?"

Cả Đại Bảo và Điềm Nha đều cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp khi có An Nhiên tỷ tỷ bảo vệ họ.

Nhưng lại sợ bọn họ liên luỵ An Nhiên tỷ tỷ quá nhiều, lỡ nàng không chịu nổi gánh nặng, có bỏ rơi bọn họ không?

Vì thế luôn vội vàng làm những gì có thể.

Cố An Nhiên sờ sờ cái đầu nhỏ của Điềm Nha nói: "Điềm Nha ở đây trông đồ nhé, tỷ tỷ muốn đi tiểu."

Khi đến một nơi vắng vẻ, nàng đi đến khu đông lạnh trong không gian, lấy ra hai con gà đông lạnh.

Sau khi lấy ra, không trực tiếp quay lại bờ suối mà đợi một lúc mới quay lại với con gà trần trụi.

Vương Ngọc Liên đi kiếm củi về, trên tay còn có một ít rau rừng, loại người khác hái còn sót lại.

Bà ấy nhìn thấy con gà trong tay Cố An Nhiên, không thể tin được: "An Nhiên, đây là ngươi săn được gà lôi à?"

"Vâng, ta săn được hai con, làm sạch chúng rồi mới mang về.”

Một dòng chất lỏng trong suốt chảy ra từ khóe môi Điềm Nha, nàng bé nhẹ nhàng nói: "Hôm nay chúng ta được ăn thịt sao?"

Đại Bảo tuy không chảy nước miếng nhưng cũng điên cuồng nuốt nước miếng.

Cố An Nhiên đặt nồi lên bếp, đổ một ít dầu, cho gà đã cắt nhỏ vào xào đến khi bề mặt có màu nâu rồi đậy nắp lại.

Vương Ngọc Liên nhìn con gà còn lại hỏi: "An Nhiên, ngươi định làm gì với con gà còn lại?"

Con gà này là do nha đầu An Nhiên bắt được, tất nhiên phải nghe nàng sắp xếp.

Cố An Nhiên cười nói: "Hôm nay trời vẫn còn nóng, cho dù có dùng muối ướp, một hai ngày sau cũng khó tránh khỏi có mùi."

"Tốt nhất là chặt nó thành từng miếng nhỏ, đem đổi đồ với người khác."

Vương Ngọc Liên không hỏi gì, chặt gà thành từng miếng nhỏ theo yêu cầu của An Nhiên.

Tất cả đoàn người chạy nạn đều biết chuyện Cố An Nhiên đã bắt được hai con gà rừng, chuyện này không thể giấu được, nàng cũng không có ý định giấu giếm.

Lúc này, mùi thơm thoảng thoảng của thịt gà đã bay ra khỏi nồi, con mắt của mọi người đều xám ngắt, nhìn chằm chằm vào nồi của Cố An Nhiên.

Cố An Nhiên hắng giọng nói: "Ai có gừng dại, hành dại, rau dại quả dại, thì mang đến cho ta."

"Còn có trứng gà nữa, ta sẽ đổi đồ với mọi người."

Trước khi Cố An Nhiên đến đây, nàng là đại tiểu thư nhà họ Cố, từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp.

Sau tận thế, nàng cũng ở căn cứ ăn trắng mặc trơn, là em gái của cả căn cứ nên nàng không giỏi trong việc xác định các loại rau dại.

Nhưng nàng lại thích nghiên cứu ẩm thực nên nấu ăn rất giỏi.

Có người nghe được Cố An Nhiên muốn đổi đồ, quay đầu sang một bên, khinh thường nói: "Chậc, mấy thứ có dại đó khó kiếm thế nào chứ? Nàng ta muốn đổi là đổi sao? Nàng ta lấy gì ra đổi?"

Nhưng mà, trong Cổ Gia thôn có mấy gia đình tốt bụng, có người mang theo hành dại gừng dại, có người kiếm được một nắm rau dại, có người mang theo vài chùm nho dại, họ đến trước mặt Cố An Nhiên, đưa đồ cho nàng.

"Cô nương tên là An Nhiên phải không? Cái này cho ngươi này."

Cố An Nhiên nhận lấy đồ, chia cho mỗi người một ít thịt gà tùy theo số lượng đồ mỗi nhà đưa.

Về phần nhà cho nàng bốn quả trứng, Cố An Nhiên trực tiếp đưa cho họ hai cái đùi gà, còn thêm mấy miếng gà nhỏ.

Vương đại thẩm nhận lấy thịt gà thì có chút choáng váng, đợi một lúc mới ngạc nhiên nói: "Cô nương dùng thịt đổi với chúng ta để lấy mấy thứ không đáng tiền trên núi à?"

Thực ra, họ chỉ nhìn những người này toàn người già và hài tử, có lẽ đều không hái được rau rừng nên mới tốt bụng mang tới vài thứ.

Về phần Cố An Nhiên muốn dùng cái gì để đổi, bọn hắn đã nghĩ tới, nhất định sẽ là lương khô bánh nướng thôi.

Kết quả, vậy mà lại dùng thịt đổi với họ.

Cố An Nhiên cười nói: "Chúng ta không còn nhiều muối, dùng muối ướp thịt cũng thật đáng tiếc. Nhưng thời tiết này thịt không được ướp muối, qua một đêm sẽ bị hỏng. Chi bằng đem đồi đồ dùng với mọi người.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp