Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 9


4 tuần

trướctiếp

Mẫu thân Triệu Đại Phú cũng bị sặc nước mấy lần: "Ục, khụ, khụ! Cô nương... cô nương, lúc trước là do chúng ta không đúng, van xin ngươi hãy cứu chúng ta."

Cố An Nhiên lạnh lùng nhìn bọn họ, không hề có ý định ra tay.

Bởi vì động tĩnh quá lớn, một số người đã tỉnh ngủ bước ra khỏi lều.

Vừa bước ra, bọn họ đã nhìn thấy mẫu tử nhà Triệu gia bị dòng nước cuốn trôi, sắp chìm xuống đáy.

Thôn trưởng Triệu Gia thôn nghĩ tới tốt xấu gì bọn họ cũng là người cùng thôn, không thể thấy chết không cứu, ông ta nhìn Cố An Nhiên với ánh mắt như đang thương lượng, giọng nói có ý cầu xin: "Dù sao cũng là hai mạng người, chúng ta cứu họ qua đây đi."

Cố An Nhiên nhìn dòng nước chảy cuồn cuộn dưới sườn dốc, liếc nhìn thôn trưởng Triệu Gia thôn như một kẻ ngốc.

"Muốn làm người tốt thì ông tự đi đi, ta không muốn đi tìm chết đâu."

Nói xong, nàng vén kều vải đi vào, đến cái bóng lưng cũng không lưu lại cho bọn họ, hoàn toàn không cho họ cơ hội để thương lượng.

Thôn trưởng Triệu Gia thôn tức giận đến phùng mang trợn má nói: "Ta chỉ là một bộ xương già nua, làm sao mà cứu họ được? Ngươi lợi hại như vậy, cứu người ta thì đã làm sao? Đó là hai sinh mạng đó!"

"Quả nhiên độc ác nhất là lòng dạ nữ nhân.”

Lúc này Vương Ngọc Liên cũng đứng dậy, thấy Cố An Nhiên bị thôn trưởng Triệu Gia thôn mắng thì không nhịn được nữa.

Không biết lấy đâu ra dũng khí, bà ấy bước ra khỏi lều, một tay chống nạnh, tay kia chỉ vào thôn trưởng Triệu Gia thôn: "Dưới kia đang có lũ. Ngươi bị mù à? Nhìn không thấy à?"

"Sao tâm địa ngươi lại xấu xa như vậy? Để người khác đi cứu người. Cứu được người về là công lao của ngươi, không cứu được là do người khác không có bản lĩnh phải không? Ngươi tính toán đúng là cảm động trời xanh đấy!"

"Ầm, ầm!" Lại một dòng nước lớn trộn lẫn với bùn đất ập đến.

Mẫu tử Triệu Đại Phú không thể trụ được nữa, bị sóng nước đục ngầu nuốt chửng.

Thôn trưởng Triệu Gia trước hết là cảm thấy may mắn vì ông ta không vội vàng đi cứu người, mà người khác cũng không thể trách ông ta được.

Dù sao ông ta cũng là thôn trưởng, nếu Cố An Nhiên không chịu, người khác cũng chỉ trách móc nàng.

Ông ta giả vờ đau khổ ngồi sụp xuống đất, oán hận vỗ mạnh lên mặt đất.

"Lòng dạ nữ nhân thật độc ác, hai sinh mạng cứ như vậy mà không còn nữa rồi."

Cố An Nhiên vốn không muốn so đo với lão giả, nhưng bây giờ xem ra ông ta định ôm thanh danh tốt cho mình, đổ thanh danh xấu lên người nàng

Nàng cũng không quan tâm đến thanh danh, nhưng nàng, Cố An Nhiên lại không thích gánh lấy hư danh.

Nàng vén tầm vải lều lên, vẻ mặt lạnh lùng chậm rãi bước ra ngoài.

Cười như không cười, nói: "Thôn trưởng Triệu gia thôn phải không? Ta nghĩ mẫu tử Triệu Đại Phúc bây giờ vẫn chưa chết hẳn đâu, nếu ngươi muốn thể hiện lòng tốt thì vẫn còn có thể mà, ngươi đi xuống cứu bọn họ đi."

Thôn trưởng Triệu Gia Thôn nhìn Cố An Nhiên mỉm cười, chỉ cảm thấy rùng mình, lạnh sống lưng: "Ta... ta chỉ là một lão già ốm yếu, làm sao xuống được?"

Cố An Nhiên khoanh tay cười lạnh nói: "Ồ, lúc cần ngươi ra tay, ngươi lại chỉ là một lão già ốm yếu thôi, lúc đi hái rau dại, những hài tử nhỏ tuổi cũng không bằng ngươi đâu!"

Bầu không khí vốn đang căng thẳng, bị Cố An Nhiên chọc cho sặc một cái, có mấy người đứng đó không nhịn được mà bật cười.

Thôn trưởng Triệu Gia thôn hết sức tức giận, lồng ngực phập phồng, trừng mắt nhìn Cố An Nhiên.

"Ngươi xuống không được cũng không sao, ta có thể giúp ngươi." Khóe môi Cố An Nhiên nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.

Thôn trưởng Triệu Gia thôn còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị nhấc bổng, sau đó nửa người treo lơ lửng trên sườn dốc, dưới chân là dòng nước đục ngầu đang chảy cuồn cuộn, thứ kéo ông ta khỏi rơi xuống nước chính là bàn tay của Cố An Nhiên..

Sau khi hiểu rõ tình hình, thôn trưởng Triệu Gia thôn hét lên: "A! Ngươi là đồ độc phụ, mau kéo ta lên.”

Cố An Nhiên cười lạnh nói: "Độc phụ? Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là độc phụ."

Lập tức năm ngón tay xoè ra, ngay sau đó cánh tay lại nhanh chóng duỗi ra, nắm lấy thôn trưởng Triệu gia thôn đang rơi xuống rất nhan.

Thôn trường tự biết mình đã đi dạo một vòng Quỷ Môn Quan, lúc này hai mắt đã trắng dã, dưới người đã nhỏ ra một chất lỏng đáng ngờ.

Môi ông ta run rẩy, không thể nói nên lời.

"Phịch!"

Một nam tử trung niên có dáng dấp hơi giống Triệu thôn trưởng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Cố An Nhiên.

"An Nhiên cô nương, là phụ thân ta không đúng, ta tạ lỗi với ngươi." Sau đó hắn ta dập đầu một cái.

"Tình cảnh của mẫu tử Triệu Đại Phúc, vốn đã là không thể cứu vãn được. Ngươi không cho bọn họ xuống dưới đó cũng là muốn tốt cho mọi người."

Cố An Nhiên có chút buồn cười nhìn nam tử trung niên nói: "Ngươi muốn ta làm thế nào?"

"Ta vốn tưởng rằng phụ thân ngươi nóng lòng muốn đi cứu người, nên ta thực hiện tâm nguyện của hắn thôi."

Nam tử vội vàng nói: "Đó là do phụ thân ta hồ đồ, An Nhiên cô nương, ngươi đừng để trong lòng."

"Được, sau này nhớ quản hắn ta cho kỹ, đừng có hồ đồ thêm lần nào nữa."

Cố An Nhiên nói xong, chỉ dùng lực nhẹ nhàng một chút, Triệu thôn trưởng đã bị ném lên, cực kỳ chán ghét ném ông ta về phía nam tử trung niên, sau đó lau tay lên người mình.

Dù quan phủ không quản được nữa nhưng vẫn còn rất ít người dám trắng trợn giết người.

Cho nên, những kẻ có ý đồ bất chính trong đoàn người chạy nạn, càng thêm sợ hãi Cố An Nhiên.

Trong lòng bọn họ đang suy nghĩ, nếu không có việc gì thì đừng chạy lung tung trước mặt nữ sát thần này.

Nhưng những người ngay thẳng lại không hề sợ hãi, ngược lại còn có cảm giác an toàn hơn.

Họ có thể cảm nhận được Cố An Nhiên không phải là người thích kiếm chuyện, có một người dũng cảm như vậy ở đây, đoàn chạy nạn của bọn họ tự nhiên sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Màn náo nhiệt kết thúc, Vương Ngọc Liên và Cố An Nhiên cùng nhau trở về lều.

Đại Bảo bị tiếng huyên náo đánh thức, hai con ngươi đen láy mơ mơ màng màng, vì ngáp nên khóe mắt có nước, cả đôi mắt ươn ướt: “An Nhiên tỷ tỷ, sao tỷ không ngủ?"

Cố An Nhiên nhẹ nhàng vỗ về hài tử, dỗ dành: "An Nhiên tỷ tỷ, đi ngủ ngay đây, đệ cũng ngủ đi."

"Ngaoooo"

Một tiếng sói tru dài vang lên từ thung lũng xa xa truyền đến.

Đại Bảo còn chưa ngủ lại, Điềm Nha cũng bị tiếng sói tru làm cho tỉnh giấc, lập tức nhào vào trong ngực Cố An Nhiên mà khóc nức nở, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, giọng khàn khàn nói: "Có sói… sợ... hức hức."

Cố An Nhiên không có kinh nghiệm dỗ hài tử, tay chân luống cuống, nàng đưa ánh mắt cầu xin về phía Vương Ngọc Liên.

Ngay khi Vương Ngọc Liên đang định đưa tay ôm lấy Điềm Nha, Cố An Nhiên đã nhìn thấy hai cây rìu nằm ở góc lều.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp