Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 47


4 tuần

trướctiếp

Ý ngươi là sau này sẽ đi theo An Nhiên cô nương chứ gì?”

"Đúng!" Đại Cường gật đầu như giã tỏi, tiện tay làm thêm miếng lợn quay da giòn nữa.

Hạnh phúc! Thỏa mãn!

Cố An Nhiên nghe được câu nói của Đại Cường chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy thình thịch.

Nàng còn tưởng rằng bữa ăn này lại đổi lấy ý muốn lấy thân báo đáp của người khác thì quá đáng sợ.

May mà chỉ thu một tên đàn em thôi...

Sau khi đám người ăn thịt no bụng, ai nấy lần lượt quay về lều nhà mình rồi đốt một đống lửa trước cửa lều.

Thế nên dù mùa thu sương lạnh thì mọi người cũng không quá lạnh.

Nửa đêm, một nam nhân vừa đen vừa lùn và một nam nhân gầy gò xuất hiện cách doanh trại một khoảng không xa...

Nam nhân gầy gò say sưa hít một hơi thật sâu: "Hắc Đản, ta đã bảo đi cùng đám người này là quá đúng mà, mùi thịt ở đây thơm thật đấy!"

Hắc Đản ngửi mùi thịt cũng rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau hắn ta mới đưa ra một kết luận: "Có lẽ đám người này đã ăn thịt người."

Nam nhân gây gò hoảng sợ thốt lên: "Thịt người? Sao có thể?"

Hắn Đản cười lạnh, nói: "Sao lại không thể? Mẫu thân ta từng kể những năm đói kém ngày xưa, khi mọi người chẳng có gì ăn thì nhà nào cũng phải đổi con để lấy đồ ăn. Hồi nhỏ chúng ta cũng từng gặp nạn đói, một người tỷ tỷ của ta đã bị mẫu thân ta đổi đi.

Chẳng mấy chốc bà ấy đã bưng một nồi thịt lớn về để ta và ca ca ăn, thịt đó chỉ có thể nói bằng một từ thôi, ngon!"

"Mãi sau ta mới biết khả năng lần đó ta đã ăn thịt người."

"Mùi thịt trong doanh trại của đám người này nồng như thế chắc chắn là ăn thịt người.

Bằng không thì ai ai cũng đã chạy nạn rất lâu rồi, hầu hết mọi người đã dùng hết lương thực, nhưng đám người này vẫn còn nhiều thịt như vậy, ngươi không thấy rất kỳ lạ à?"

Nam nhân gầy gò vẫn không thể chấp nhận được việc ăn thịt người, hán ta thà chết đói cũng không vượt qua rào cản trong lòng.

Hình như Hắc Đản nhớ đến hương vị ăn thịt người, hai mắt hắn ta đỏ hồng, dáng vẻ như trúng tà.

Hắn ta liếm môi, vẻ mặt đầy xảo trá: "Củi Khô, ta nhớ trong đám người này có rất nhiều trẻ con, hay hai ta cũng trộm một đứa ra đây nướng ăn đi? Ta cam đoan ngươi chỉ cần ăn một lần thì sẽ khó mà quên được hương vị kia."

Vẻ mặt nam nhân gầy gò vô cùng bài xích, hắn ta lắc đầu nguầy nguậy: "Ta không muốn ăn thịt người, ta không muốn ăn thịt người, muốn ăn tự ngươi ăn đi."

Hai mắt Hắc Đản hằn tơ máu, hắn ta bất mãn nói: "Thế một mình ta ăn, ngươi đừng có hối hận đấy. Đồ bỏ đi!"

Giờ phút này, nam nhân gầy gò bị vẻ mặt đáng sợ cả Hắc ban hu dọa, hắn ta bước ra xa mấy bước.

Sau khi liếc mắt lườm Củi Khô, Hắc Đản dứt khoát đi đến doanh địa lầu vải trước mặt.

Tối nay, Đại Cường, Nhị Cường và một chàng trai của thôn Lý gia cùng gác đêm, tuổi tác của mọi người khá tương đồng nên nói đủ thứ chuyện từ Nam ra Bắc, hoàn toàn không phát hiện có người lặng lẽ tiếp cận doanh trại.

Nói ra thì cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ được.

Bởi vì mỗi lần dựng lều Cố An Nhiên đều chọn một chỗ ở rìa, nàng không thích quá nhiều người.

Ngoài ra, nhìn chung thì lỗi vào lều của Cố An Nhiên luôn hướng ra xa khu vực đông người, nàng cho rằng như vậy sẽ riêng tư và ngủ ngon hơn. Thế nên lều vải của nàng đã rơi vào tầm ngắm của Hắc Đản.

Hắc Đản rón rén mở cửa lều ra, nhìn thấy bên trong có bốn người đang nằm cạnh nhau thì mừng thầm.

Ánh mắt hắn ta đảo qua Điềm Nha và Đại Bảo rồi hưng phấn xoa xoa tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không biết nướng bé gái hay bé trai ngon hơn nhỉ? Tiếc là mỗi lần chỉ bắt được có một đứa thôi."

Được rồi, lần này bắt bé gái trước, thử nướng xem có ngon không, nếu không ngon thì lại đổi thành bé trai."

Hắn quỳ gối bò vào trong lều vải, vừa giơ tay muốn bế Điềm Nha thì chợt bắt gặp gương mặt tuyệt sắc của Cố An Nhiên.

Sau khi nuốt một ngụm nước miếng đáng "ực”, đôi mắt hằn tơ máu của Hắc Đản nổi lên ý dâm tà...

Được ngủ với cô nàng đẹp thế này chắc sướng lắm đây!

Tiếc là tình hình bây giờ rất dễ đánh rắn động cỏ, nên bế bé gái ra ngoài nướng ăn trước, đợi có sức thì làm gì cũng dễ.

Hắc Đản định sẽ đi theo đội ngũ của Cố An Nhiên mãi.

"Tiểu cô nương à, đừng lên tiếng nha, có thể lấp đầy dạ dày của ta xem như ngươi đã tích được công đức rồi, kiếp sau nhớ đầu thai làm người trong sạch nhá."

Đương lúc hắn ta bắt đầu ra tay thì Cố An Nhiên đột nhiên mở mắt ra...

Nàng cong chân đạp một phát khiến Hắc Đản bay ra khỏi lều, sau đó cái búa đầu phượng trong tay lập tức bay ra ngoài, chém thẳng vào giữa trán hắn ta, hoàn toàn không cho hắn ta cơ hội phản ứng. Máu tươi và óc hỗn độn văng đầy mặt đất...

Hắn ta đã bị cái búa đầu phượng chém thành hai, chết không nhắm mắt...

Nam nhân gây gò đứng từ đằng xa nhìn Hắc Đản mất mạng như vậy thì hoảng hồn ngã chỏng vó, tè cả ra quần. Hắn ta vội vàng chạy đi.

Dù thế nào thì người cũng không thể ăn thịt người được!

Bởi vì tiếng động khá lớn nên Vương Ngọc Liên và Đại Bảo, Điềm Nha đều tỉnh dậy, Đại Cường và Nhị Cường cũng chạy tới.

Nhìn não trắng và máu đỏ hòa với nhau trên mặt đất, vẻ mặt Vương Ngọc Liên hoàn toàn chết lặng.

Cố An Nhiên sợ Đại Bảo và Điềm Nha sợ hãi nên vội giơ tay che kín mắt hai đứa trẻ: "Ngoan, đừng nhìn."

Hai đứa trẻ nghe lời Cố An Nhiên lập tức nhắm mắt lại.

Đại Cường và Nhị Cường vừa chạy đến cửa lều Cố An Nhiên đã thấy một người nằm chết dưới đất.

Đối với hai huynh đệ họ, người chết cũng không phải điều đáng sợ lắm, nhưng cái chết của người này quá bi thảm.

Nhìn thấy hai huynh đệ chạy đến, Cố An Nhiên mặc áo choàng rồi kéo cửa lên, đi ra ngoài. Đại Cường nhìn chằm chằm Cố An Nhiên, hỏi: "An Nhiên cô nương, đây là người muốn cướp đồ ăn trong dịch trạm phải không?”

"Đúng." Cố An Nhiên chỉ nói đơn giản.

"Hắn ta lén lút đi theo chúng ta đến doanh địa để trộm đồ ăn à?"

Đại Cường và Nhị Cường đều là người lương thiện, nếu chỉ vì trộm đồ mà bị cái búa chém thành hai thì cũng quá thảm rồi.

Thủ đoạn của An Nhiên cô nương có vẻ hơi tàn nhẫn.

Trong những năm thiên tai đói kém, có không ít người đi ăn trộm vài thứ vì quá đói.

"Không phải muốn trộm đồ mà là muốn trộm Điềm Nha ra ngoài nướng ăn..." Cố An Nhiên nhíu mày, nói.

Đại Cường và Nhị Cường lúc đầu cảm thấy Cố An Nhiên quá tàn nhẫn im lặng, xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.

Đại Cường thả lỏng nắm đấm, cuối cùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “An Nhiên cô nương, thật xin lỗi, vừa rồi ta đã hiểu lầm.

Ngươi giết người này là đúng lắm!"

Vì bù đắp sai lầm vừa rồi, Nhị Cường liên tục nói: “An Nhiên cô nương, đêm đã khuya, ngươi đi nghỉ ngơi đi, người này cứ giao cho hai huynh đệ ta xử lý là được." "Ừm, làm phiền."

Cố An Nhiên không hề tức giận vì hành động vừa rồi của Đại Cường và Nhị Cường.

Đói quá mà trộm đồ đúng là không đáng chết, cưỡng chế đuổi đi là được, nhưng vì đói khát mà ăn thịt người thì có thiên đao vạn quả cũng không đủ.

Cố An Nhiên quay vào lều vải, phát hiện lão thái thái đang dỗ hai đứa trẻ đi ngủ.

Nhưng mắt hai đứa trẻ vẫn trợn tròn, hoàn toàn không thấy buồn ngủ.

Khóe mắt Điềm Nha còn đọng một giọt nước óng oánh như vừa khóc vì sợ quá. Đại Bảo thì vẫn coi như còn tỉnh táo.

Thấy Cố An Nhiên đi vào, Điềm Nha bĩu môi tủi thân, kêu lên: “An Nhiên tỷ tỷ, ôm một cái!"

Cố An Nhiên giơ tay kéo Điềm Nha vào lòng, nhẹ nhàng võ về sau lưng cô bé.

Sau khi cảm xúc của cô bé đã ổn định lại, Cố An Nhiên định đặt cô bé vào trong chăn của lão thái thái nhưng Điềm Nha lại ôm chặt nàng, giọng nói nhẹ nhàng dè dặt: "An Nhiên tỷ tỷ, Điềm Nha muốn ngủ cùng tỷ..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp