Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 46


4 tuần

trướctiếp

"Ngươi chọn mấy cây củi lớn chút rồi đốt đi, đốt chúng thành than là được không? Lúc nướng lợn không thể có lửa, nếu không sẽ có khói."

"Không thành vấn đề, ta đi làm ngay đây, ngươi cứ yên tâm làm việc của mình đi."...

Sau thời gian khoảng hai nén hương, củi đã cháy thành than đỏ, thịt lợn đã ướp nguyên liệu cũng được buộc lên kệ.

Với sự giúp đỡ của Đại Cường và Nhị Cường, Cố An Nhiên gác con lợn lên đống lửa.

Con lợn mới cho lên kệ không có mùi lắm, nhưng một nồi lòng lợn bên kia đã tỏa mùi thơm nức mũi dưới tác động của hương liệu.

Đại Cường và Nhị Cường hít một hơi thật sâu, nói: "An Nhiên cô nương, ngươi đang hầm cái gì trong nồi thế?"

"Lòng lợn đấy." Cố An Nhiên thản nhiên nói.

"Ngươi đừng lừa ta, lòng lợn có thể tỏa ra mùi này thì ta đã tự thịt mình rồi."

Đại Cường hoàn toàn không tin, chỉ nghĩ Cố An Nhiên lừa hắn ta.

"Ồ, thế thì ngươi mở nắp ra mà xem, sau đó thì có thể thể tự cầm dao thịt mình rồi."

Đại Cường cứng họng: "Nhìn thì nhìn, ta còn lâu mới tin lòng lợn có thể thơm như vậy." Những người dân chạy nạn: Thiển cận! Để xem tí nữa ngươi làm thế nào...

Hà lão thái thái: Thanh niên này là một người hiền lành, nhưng đầu óc thì... Hình như không tốt lắm.

Đại Cường và Nhị Cường bước đến chỗ cái nồi đang tỏa ra mùi thơm nức mũi rồi mở nắp lên.

Vừa mở nắp ra hắn ta đã trợn tròn hai mắt, bên trong đúng là lòng lợn mà bình thường ai cũng ghét bỏ...

Cái này... Cái này...

Nhị Cường bất lực nhắm mắt lại, hắn ta vỗ vỗ bả vai đại ca, nghiêm túc nói: "Ta đã nói với ngươi rồi mà, chuyện gì cũng đừng nói quá tuyệt đối, gặp chuyện gì cũng phải dùng đầu óc mà suy xét, thế mà ngươi chẳng bao giờ thèm nghe, giờ thì hay rồi."

Nhưng Đại Cường cũng không phải người chơi xấu, hắn ta chạy chậm về chỗ Cố An Nhiên.

"An Nhiên cô nương, lần này là tại ta ba hoa, tí nữa sẽ tự đi kết liễu mình, nhưng trước khi đi có thể cho ta nếm thử lòng lợn và lợn quay da giòn không? Ít ra cũng làm một con ma chết no."

Cố An Nhiên mỉm cười, vốn chỉ là lời nói đùa thôi, nói gì mà kết liễu hay không kết liễu?

"Ngươi quên điều kiện ta cho ngươi gia nhập đội chạy nạn rồi à?" Cố An Nhiên hỏi. "Bảo hộ đội ngũ." Đại Cường thét lên. ...

Lợn mới lên giá nướng không lâu, mẹo quay lợn ngon là lúc đầu phải dùng lửa thật to.

Đợi đến khi thịt lợn chuyển từ đỏ sang trắng thì lại đổi sang mặt khác, nướng nửa canh giờ rồi bắt đầu giảm lửa, nướng như thế thì da lợn mới giòn, mà thịt bên trong vẫn mềm.

Sau một lúc nướng trên lửa , da lợn đã khô cứng và vàng ruộm, bởi vì Cố An Nhiên chọn một con lợn không béo không gầy nên thịt mỡ bị lửa đun cháy, ta thành một lớp vàng dầu bóng loáng, cộng thêm mùi sốt ướp thơm phức khiến ai nấy chảy nước bọt ròng ròng.

Nướng thêm một canh giờ nữa, toàn thân con lợn đã vàng ruộm, da giòn khay kháy.

Cố An Nhiên bảo Đại Cường và Nhị Cường giúp đỡ lấy con lợn xuống khỏi giá nướng rồi rắc một lớp mè trắng lên con lợn da giòn.

Nhất thời, mùi thịt nướng thơm lừng lan khắp doanh trại, thậm chí có vài người già đã nằm nghỉ cũng bị đánh thức vì cơn thèm.

Nồi lòng lợn đã hầm lâu cũng đã đến độ ngon rồi.

Cố An Nhiên ngước nhìn mặt trăng nhẩm tính thời gian, có lẽ giờ đã đến giờ Tuất.

Nàng đi tìm trưởng thôn Lý Kim Quang, nói: "Hôm nay ta làm lợn quay da giòn và lòng lợn hầm đã có các bác các thím ra giúp đỡ, còn đổi bột mì cho ta nữa. Người đi gọi mọi người đến đây cùng ăn đi, dù sao ta và lão thái thái cũng không ăn hết nhiều thế được."

Sau khi tách ra khỏi những người dân thích so đo, Cố An Nhiên không quá tính toán chi li với những người còn lại.

Bởi vì những người ở lại trước mắt đầu là người có tình có nghĩa, có ơn tất báo, lại còn rất trong sạch.

Trong những người còn lại hầu như không có ai muốn lợi dụng nàng.

Lý Kim Quang cũng thèm rỏ dãi mùi thơm của lợn quay da giòn, ông ấy lập tức lấy một cái chiêng trong bọc hành lý ra, gõ bang bang mấy lần rồi cao giọng hô: "Tất cả mọi người đứng lên đi ăn thịt thôi, nha đầu An Nhiên làm xong lợn quay da giòn rồi, mời mọi người ra nếm thử đấy."

Những người dân chạy nạn vừa nghe có thịt ăn thì hành động nhanh hơn bất cứ ai.

Chỉ một lát sau, quanh khu vực bày lợn quay và lòng lợn hầm đã có đầy người.

Cố An Nhiên lấy dao găm ra cắt con lợn thành bốn miếng to, mỗi miếng phải nặng gần một cân.

Nàng, Vương lão thái thái và tỷ muội Đại Bảo, Điềm Nha chung một miếng.

Cắt xong, nàng quay sang nhìn Lý Kim Quang, nói: "Còn lại người chia cho mọi người đi."

Nàng nói xong thì lấy cái nồi nhà mình ra múc một nồi lòng lợn hầm rồi cũng bảo Lý Kim Quang chia cho mọi người.

Cố An Nhiên dẫn Vương lão thái thái và Đại Bảo Điềm Nha rời khỏi khu vực chen chúc đông người quay lại lều của mình.

Điềm Nha đã chảy nước miếng từ lâu. Cố An Nhiên cầm cái khăn lau khóe miệng cho Điềm Nha, cười hỏi: "Điềm Nha, muốn ăn cái nào trước?"

Điềm Nha chỉ vào miếng lợn quay da giòn vàng ruộm bóng nhẫy nói: "An Nhiên tỷ tỷ, muội muốn ăn thịt trước."

"Thế còn Đại Bảo?" Cố An Nhiên sửa lại mái tóc hơi rối của Đại Bảo, hỏi:

"An Nhiên tỷ tỷ, đệ cũng muốn ăn lợn quay da giòn." Đại Bảo ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cố An Nhiên, đôi mắt lấp lánh như hai vì sao, nói.

Vương lão thái thái cũng không chịu nổi trước mùi hương thơm nức mũi của lợn quay da giòn, bà ấy dùng đũa gắp một miếng thịt Cố An Nhiên đã cắt sẵn bỏ vào miệng. Thịt heo thơm lừng, cho vào miệng chỉ cảm thấy vừa mềm vừa giòn, tất cả những nguyên liệu ướp đã thấm hết vào thịt.

Càng tuyệt hơn là con lợn rừng này hình như khác với lợn rừng lúc trước bà ấy ăn, chất thịt không hề khô cứng, nạc mỡ hòa quyện vừa đủ.

Thịt mỡ bị nướng chảy ra bám một lớp bên ngoài da giòn trông bóng loáng, mỡ trắng phủ lên trên thịt nạc, phối hợp với nhau, hòa quyện vào nhau, mùi thơm tràn ngập trong miệng khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Điềm Nha mới cắn một miếng lợn quay thì đôi mắt trong veo như thủy tinh đã mở to ra, sau đó cô bé ăn liên tục hết miếng này đến miếng khác cho đến khi cái bụng nhỏ căng phồng lên.

Cố An Nhiên bất đắc dĩ nói: "Điềm Nha, ăn từ từ thôi, cẩn thận bị nghẹn, thịt này nhiều mỡ lắm, ăn nhiều sẽ khó chịu đấy."

"Muội sẽ không khó chịu đau Điềm Nha lắc đầu, trả lời câu nói của Cố An Nhiên một cách vô cùng nghiêm túc.

Đại Bảo đáng tin cậy hơn Điềm Nha nhiều, cậu bé ăn chậm rãi, chỉ ăn được khoảng non nửa cân lợn quay da giòn đã dừng lại. Nhưng không phải vì chán hay khó chịu mà vì cậu bé muốn dành bụng để nếm món lòng lợn hầm nữa.

Điềm Nha là một bé gái nên khẩu vị không tốt bằng Đại Bảo, sau khi ăn chút lợn quay da giòn thì vui vẻ xoa cái bụng nhỏ, vui vẻ nói: “An Nhiên tỷ tỷ, Điềm Nha không ăn nữa đâu, Điềm Nha no lắm rồi."

Trước giờ Vương lão thái thái luôn sống kiềm chế, cảm thấy mình đã no thì sẽ dừng đũa ngay.

Lúc này, Đại Cường ở bên ngoài lều cũng bắt đầu ăn miếng lợn quay da giòn đầu tiên.

Vừa ăn một miếng hắn ta đã hô tô: "A a a a!” Uổng cho ta thịt lợn nửa đời người nhưng trước giờ chưa từng được ăn miếng thịt lợn nào ngon thế này!"

Hắn ta trịnh trọng nói: "Ta quyết định rồi, sau này ta sống là người của An Nhiên cô nương, chết cũng là quỷ của An Nhiên cô nương! Nàng muốn ta làm gì thì ta sẽ làm cái đấy!"

Nhị Cường: Chỉ có tý bản lĩnh này thôi à? Mất mặt!

Dân làng chạy nạn: Vậy cũng phải xem An Nhiên cô nương có nhận ngươi không đãi

Cố Hồng Khánh nói thẳng: "Đại Cường, cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không được nói lung tung đâu!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp