Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 48


4 tuần

trướctiếp

Cố An Nhiên lau nước mắt cho Điềm Nha, dịu dàng nói: "Được rồi, ngủ cùng tỷ."

Sau khi nàng ôm Điềm Nha cùng vào chăn của mình thì cũng ôm Đại Bảo vào luôn.

"Tối nay mấy đứa ngủ cùng An Nhiên tỷ tỷ, sẽ không có người xấu nữa, yên tâm đi!"

Hai con nhỏ tiến vào chăn của Cố An Nhiên, chui vào trong lòng nàng, mỗi người một bên, thỏa mãn ngủ thiếp đi.

Nhưng Cố An Nhiên lại mất ngủ...

Nàng thật sự không biết cách ngủ chung với bé con còn nhỏ thế này, cứ sợ bất cẩn đè phải chúng.

Đến sau nửa đêm, bởi vì thật sự quá buồn ngủ, Cố An Nhiên ngủ thiếp đi, nhưng lập tức lại bừng tỉnh.

Chuyện đầu tiên khi tỉnh dậy là vươn hai ngón tay ra, thăm dò hơi thở của Điềm Nha và Đại Bảo.

Cũng may, có thở.

Mình không có đè phải hai bọn nhỏ.

Ngày hôm sau, trời đã tạnh, sau cơn mưa to trời trong suốt.

Từ sáng Lý Kim Quang đã đánh thức mọi người dậy, dù sao bọn họ phải nhanh chóng đến phủ Tề Châu mới an toàn.

Lần trước những binh lính bị giết đều là người dưới trướng Tề Vương, chuyện này nha đầu An Nhiên đã nói với ông ấy.

Sau khi mọi người đứng dậy, thu dọn tấm đệm, vải bạt xong, xuôi thì đặt trở lại trên xe đẩy nhỏ.

Lại hâm nóng bánh nướng đã làm từ trước, cuốn thịt heo nướng tối qua còn chưa ăn hết để ăn cùng.

Sau khi đã ăn no nê, các thôn dân chạy nạn đều hừng hực tinh thần bước đến quan đạo, đi về phía phủ Tề Châu.

Mà bên kia Chương phó thống lĩnh đang mang theo một đám nhân sĩ thương tật, cưỡi ngựa đuổi theo cả đêm, rốt cuộc cũng đuổi tới quan đạo.

Thân binh của Chương phó thống lĩnh nói: "Thống lĩnh, lần này gặp phiền toái lớn rồi, quan đạo này có tứ phía thông suốt, làm sao chúng ta đuổi theo đây?"

Chương phó thống lĩnh tức giận đến mức đấm thẳng vào ngực, bởi vì quá dùng sức, mà khiến chính mình trợn mắt, hơn nữa mất rất nhiều sức mới đỡ lại.

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Đám điêu dân kia, cho rằng như vậy thì ta sẽ không làm gì được chúng sao? Nằm mơ đi!"

"Quan đạo này có thể đi được cả phía nam, phía tây và phía đông, nhưng ta nghĩ khả năng cao là chúng đi đến hướng đông."

"Bởi vì hướng nam là địa bàn của Tề Vương, mà từ trước đến giờ Bạch thống lĩnh thích nhân danh Tề Vương để làm đủ mọi việc. Bây giờ người của Bạch thống lĩnh đều bị đối phương giết hết, không thể không biết, người bọn họ giết chính là thuộc hạ của Tề Vương."

"Cho nên khả năng bọn chúng đi đến phủ Tề Châu rất nhỏ, bởi vì đó là tự chui đầu vào lưới."

"Mà tình hình phía tây cũng không tốt, hạn hán so với phía bắc nghiêm trọng hơn nhiều. Có rất nhiều người đều từ phía tây chạy trốn tới phía nam và phía đông, bọn chúng càng không thể ngu xuẩn, mà chạy đến nơi thiên tai."

"Cho nên, phía đông là nơi có khả năng nhất."

Thân binh của Chương phó thống lĩnh cảm thấy, thống lĩnh nhà mình phân tích cực kỳ có lý nhưng hắn ta thầm nghĩ, nơi nguy hiểm nhất cũng có thể là nơi an toàn nhất. Tuy nhiên đám người kia chỉ là lưu dân, có chút gian trá vặt vãnh, có lẽ cũng không biết đến những thứ binh pháp gì đó đâu.

Khả năng bọn chúng đi về phía đông là lớn nhất.

Chương phó thống lĩnh cũng biết đám lưu dân đấu với mình rất gian trá, cho nên vẫn nghĩ ra kế sách đối phó: "Chúng ta chia ra làm ba đường, ta mang theo ba mươi người đuổi về phía đông, phía tây và phía nam chia mỗi bên mười người."

"Nếu ta đuổi kịp bọn chúng, sẽ lập tức đuổi cùng giết tận bọn chúng, nhưng nếu là các ngươi đuổi kịp, có thể ứng phó thì cứ việc xử lý. Nếu ứng phó không đến thì phái người cho ngựa trở về báo tin, hiểu không?"

"Vâng, thưa thống lĩnh, ta sẽ cho người đuổi về phía nam." Người nói lời này chính là thân binh của Chương phó thống lĩnh.

"Đúng vậy, việc ai nấy làm đi!" Chương phó thống lĩnh quát to một tiếng, rồi đánh ngựa đi về phía đông. ...

Đoàn người của Cố An Nhiên đi dọc theo quan đạo cả ngày, đã đến nơi hai bên đường đều là núi cao mà Hà lão thái thái nói.

Tuy rằng trời còn chưa tối, nhưng cách đó không xa trong rừng, có tiếng sói tru không ngừng.

Có mấy lưu dân nhát gan cũng không dám một mình đi vào trong này, có mấy người thông minh thì đi theo phía sau nhóm Cố An Nhiên không xa không gần.

Bởi vì không có ác ý, Lý Kim Quang cũng không có tổ chức người đi xua đuổi bọn họ, năm nay tất cả mọi người đều không dễ dàng gì.

Đoàn người lại đi không ít canh giờ, trời đã tối đen nhưng vẫn chưa thể đi ra khỏi đoạn đường núi này.

Càng nguy hiểm hơn chính là, bởi vì ngày hôm qua mưa to, có một chỗ xảy ra sạt lở núi, một tảng đá lớn cuốn theo cây cối bùn đất chắn ngang ở trên đường.

Thôn dân chạy nạn nhìn thấy tảng đá lớn thì lo lắng: "Phải làm sao đây? Một tảng đá lớn như vậy chặn đường, cũng không biết có thể đi qua hay không?”

Lý Kim Quang lườm thôn dân kia một cái: "Gặp chút chuyện là không biết làm sao, cũng không biết động não gì cả."

"Chúng ta nhiều người như vậy, không phải cùng nhau dời tảng đá này là được sao? Cùng lắm chỉ tốn thêm chút thời gian thôi."

Lý Kim Quang nói xong thì đi chọn lựa những người trẻ tuổi khỏe mạnh, chuẩn bị sắp xếp người di chuyển tảng đá.

Từ nhỏ Đại Cường và Nhị Cường đã có sức mạnh lớn đến lạ kỳ, nhìn thấy tảng đá lớn này thì hai người nóng lòng muốn thử.

Thật ra chủ yếu là muốn thể hiện ở trước mặt Cố An Nhiên.

Đại Cường hắng giọng nói: "Kim Quang thúc, ta và đệ đệ ta mạnh sức, tảng đá đó cứ giao cho hai bọn ta đi."

Nhị Cường cảm thấy đầu óc ong ong, huyệt thái dương không ngừng giật giật.

Trước khi ca ca tốt của hắn ta nhận việc, cũng không biết quan sát trước xem tảng đá kia làm bằng vật liệu gì sao?

Loại đá bình thường thì không sao nhưng loại đá này, lúc trước hắn ta đi vận chuyển đã nhìn thấy, có cùng kích cỡ nhưng nặng hơn đá bình thường rất nhiều.

Nhưng ca ca tốt của hắn ta đã chém gió như vậy rồi, hắn ta cũng không tiện trước khiến ca ca mất mặt trước mọi người, chỉ có thể để chính hắn ta tự biết khó mà lui. Hai huynh đệ đến bên tảng đá lớn kia, xắn tay áo lên thật cao, nhân tiện dọn dẹp sạch sẽ những cành cây vướng víu kia.

Đại Cường dùng cằm chỉ chỉ vào chỗ lõm của tảng đá: "Lão Nhị, đầu kia dễ cầm hơn, đệ sang bên kia đi."

Người công cụ Nhị Cường nhận mệnh đi sang bên đối diện.

Hai tay Đại Cường nắm chặt tảng đá, cao giọng nói: “Lão Nhị, nào, một, hai, ba, lên!"

Hai người đều dùng hết sức bình sinh nhưng tảng đá chỉ hơi di chuyển một chút, sau đó rơi xuống một cái thật mạnh.

Đại Cường bắt đầu nóng tính: "Lão Nhị, có phải đệ lười biếng không dùng sức hay không? Sao đệ lại như vậy chứ?”

Nhị Cường:???

Đại ca, ta không có lười biếng, do tảng đá đó quá nặng, hai ta bê không nổi..."

Đại Cường có chút bối rối: "Ha? Không thể nào? Còn có thứ mà hai chúng ta bê không nổi à?

Nhị Cường: Có thể khiêm tốn một chút hay không?

Nhưng chỉ dựa vào sức lực của hai người mà đã di chuyển được tảng đá lớn như vậy, cũng rất giỏi rồi. Thôn dân chạy nạn đều đang mồm năm miệng mười khen ngợi hai huynh đệ Đại Cường và Nhị Cường, thậm chí còn có người đã bắt đầu vây quanh, hỏi có phải hai người họ thành thân rồi không.

Cố An Nhiên nhìn vẻ mặt ủ dột của Lý Kim Quang nói: "Để ta thử xem..."

Lý Kim Quang cảm thấy chắc chắn một cách khó hiểu, lần này ổn rồi.

Đại Cường nghe thấy một mình Cố An Nhiên đơn thương độc mã muốn di chuyển tảng đá lớn này, cười hì hì nói: “An Nhiên cô nương, một cô nương như ngươi không cần phải làm khó mình, thứ mà hai huynh đệ chúng ta hợp lực còn không di chuyển nổi, bình thường cũng chỉ có thể để toàn thôn hợp sức thôi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp