Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 45


4 tuần

trướctiếp

Nếu tập trung nhiều lưu dân, họ sẽ không bao giờ gióng trống khua chiêng cắm trại nấu đồ ăn ngon.

Lý Kim Quang thấy huynh đệ Đại Cường Nhị Cường chỉ trải một tầng nhánh cây rồi tính phô đệm giường luôn, đoán có lẽ họ không có vải dầu, Hà Thải Phượng kia cũng vậy, cả gia sản của bà ấy chỉ có mấy cái bánh và một bao quần áo.

Ông ấy nhớ nhà mình chuẩn bị khá nhiều vải dầu, nghĩ một lúc rồi cắn răng cầm bốn tấm vải dầu đi ra ngoài.

"Đại Cường Nhị Cường này, các ngươi không thể không có vải dầu đâu, lỡ buổi tối trời mưa thì phải làm sao?"

"Nhà ta còn có mấy tấm dự phòng, cho các ngươi và Thải Phượng tỷ dùng đỡ vậy."

Đại Cường và Nhị Cường cảm kích, luôn miệng nói: "Lý thúc, cám ơn thúc, hai huynh đệ chúng ta cũng đang lo đây."

"Hai chúng ta còn chống được, bà cụ đã lớn tuổi, lỡ mắc mưa thì mọi chuyện sẽ tệ lắm"...

Bởi vì có hai huynh đệ Đại Cường và Nhị Cường ở đây nên Cố An Nhiên không quá lo cho sự an toàn của khu cắm trại. Tuy nơi hạ trại cách núi khá xa nhưng nàng vẫn lên núi sau khi trao đổi vài câu với bà cụ.

Nàng chỉ muốn tìm nơi vắng người để vào không gian.

"Vọng sơn bào tử mã”* không phải là câu nói suông.

(*) (Vọng sơn bào tử mã [望山跑死马]: Mắt thấy núi ngay trước mặt nhưng thực tế lại cách rất xa. Nói đúng là khoảng cách đến núi thấy bằng mắt thì rất gần, nhưng thực ra lại có thể khiến con ngựa mệt chết. Miêu tả việc nhìn thì dễ, làm thì khó. ) 

Sau khi vào không gian, chuyện đầu tiên nàng làm là đến bồn tắm của biệt thự thoải mái tắm rửa rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Sau khi thu dọn xong xuôi, nàng lập tức đi tới nông trường, lôi một con lợn lông đen còn sống ra.

Tính ra thứ này rất giống lợn rừng, nhưng chất lượng thịt tốt hơn kiểu thịt khô dai của lợn rừng gấp nhiều lần.

Nàng quấn một sợi dây thừng quanh cổ lợn lông đen, sau khi rời khỏi không gian, nàng dẫn nó về trại.

Con lợn lông đen này được nuôi nhốt nên ngoan ngoãn hơn lợn rừng nhiều...

Nửa giờ sau, Cố An Nhiên kéo một con lợn lông đen quay về. Những người dân làng chạy nạn không còn thấy kinh ngạc vì nàng có thể săn được thú rừng nữa.

Hà lão thái thái biết Cố An Nhiên giỏi giang nên không quá ngạc nhiên.

Ngược lại thì hai huynh đệ Đại Cường và Nhị Cường tấm tắc làm lạ: "An Nhiên cô nương, ngươi giỏi thật đấy, ngươi làm thế nào để con lợn rừng ngoan ngoãn nghe lời vậy? Nó bị ngươi đuổi đánh à?”

Dân làng chạy nạn: Không ngoan ngoãn nghe lời sẽ sứt đầu mẻ trán, nếu là ngươi thì cũng sẽ nghe lời thôi! Ai dám không nghe?

Cố An Nhiên cười nhạt, khẽ nói: "Có lẽ do ta may mắn, gặp trúng một con lợn rừng khá hiền."

Nói xong, nàng kéo con lợn chuẩn bị đi làm thịt để nấu món lợn quay giòn.

Thấy Cố An Nhiên muốn đi thịt lợn, Đại Cường cảm thấy một cô nương không nên làm loại chuyện nặng nhọc như vậy, hắn ta là một đồ tể, giết lợn chỉ là chuyện nhỏ.

An Nhiên cô nương, ngươi có cần ta giúp không? Ngày xưa tôi là một đồ tể, chắc chắn sẽ thành thạo chuyện thịt lợn hơn ngươi."

Cố An Nhiên nhíu mày, đáp: "Được, vậy ngươi đem con lợn này đi làm thịt đi, lát nữa sẽ chia thịt cho ngươi."

"Được." Nghe thấy lát nữa có thịt ăn, Đại Cường cười híp cả mắt, động tác tay lại càng lưu loát, nhanh nhẹn.

Cố An Nhiên móc một đống hương liệu trong cái túi vải đay đã được mài thành bột ra, còn có rượu đế, xì dầu và gừng, tỏi.

Vương Ngọc Liên giúp rửa gừng, song cắt thành từng miếng nhỏ, rồi lại bóc vỏ tỏi, cắt thành lát mỏng, đổ thêm bột ngũ vị hương và xì dầu, rượu đế để trộn thành sốt ướp.

Cố An Nhiên tìm một nắm cỏ khô, sau khi Đại Cường thịt lợn xong, lòng lợn đã được moi ra hết thì cô mới đốt nắm cỏ khô lên rồi thiêu sạch lớp lông bên ngoài.

Đừng có xem thường công đoạn đốt lông lợn này, nếu lông lợn không được xử lý sạch sẽ thì mùi thịt heo sẽ rất nồng.

Đại Cường cũng khen: "Cô nương sành ăn đấy! Đa số mọi người khi ăn thịt lợn sẽ rất ít khi đốt lông, thế nên khi ăn sẽ thấy mùi thịt quá nồng, ăn không ngon bằng thịt bò và thịt dê. Nhưng thật ra chỉ cần xử lý tốt thịt lợn thì hương vị cũng không tệ.

"Ta là đồ tể lâu năm nên mới nghĩ ra cách ăn như vậy."

Cố An Nhiên tự tay đốt sạch hết lông của con lợn rồi nói: "Giúp tôi đi rửa sạch con lợn này được không? Ta thấy tay nghề của ngươi rất tốt, có thể cạo hết thịt ở xương lợn không?”

Đại Cường vỗ ngực bảo đảm: "An Nhiên cô nương, ngươi cứ yên tâm, ngày xưa ta là đồ tể giỏi nhất trên trấn đấy. Người khác không róc hết thịt khỏi xương được nhưng với tôi mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ."

Nói xong, hắn ta xách con lợn đã thui lông đi róc xương.

Cố An Nhiên cầm cái chậu đi ra dòng suối nhỏ gần đó rửa sạch.

Nhưng dùng nước không thì vẫn khó rửa sạch được thứ này, bây giờ khó mà tìm được tro cây, lửa ở các nhà vẫn đang cháy.

Lúc trước nàng lấy ít lúa mạch trong không gia ra nhưng đã bị lão thái thái mài thành bột mì hết. Nàng nghĩ chỉ có dùng bột mì rửa thì mới được, chẳng qua bột mì trong nhà lại không đủ.

Cố An Nhiên ngẫm nghĩ rồi cao giọng nói: "Đổi bột mì lấy thịt đây."

Đám người còn tưởng nàng không quen ăn ngũ cốc nguyên hạt nên những nhà còn dư dả lương thực nhao nhao đổi bột mì cho An Nhiên để lấy thịt: "An Nhiên cô nương, đổi cho ngươi chỗ này này, mà ngươi lại muốn nhiều bột mì như vậy làm gì?”

"Tôi có việc dùng đến." Cố An Nhiên không nói rõ.

Nếu để những người này biết nàng dùng bột mì để rửa chắc chắn sẽ cảm thấy cô quá hoang phí...

"Tối nay ta muốn làm thịt heo quay, chờ nấu xong sẽ đổi lại cho các ngươi." Nàng thản nhiên nói.

Người đưa bột mì liên tục xua tay, nói: "An Nhiên cô nương, cho ngươi chút bột mì này cũng được mà, không phải khách khí thế đâu."

Sau khi người đưa bột mì rời đi, An Nhiên một tay bưng lòng lợn một tay cầm túi bột mì đi ra dòng suối nhỏ.

Rửa sạch lòng lợn rồi hâm lên ăn rất ngon, nhưng lúc rửa lòng thì ó có mùi quá nồng...

Cố An Nhiên đang ong hết cả đầu vì mùi hôi nồng thì Vương Ngọc Liên và ba phụ nhân trong thôn cùng đi đến bờ suối.

"An Nhiên, ngươi đang rửa đồ à? Chúng ta đến giúp ngươi đây.” Lão thái thái nói.

Cố An Nhiên đã quá sợ mùi lòng lợn nên không dám cậy mạnh: "Vậy thì làm phiền mọi người."

Mấy phụ nhân và lão thái thái thấy cô nương này không từ chối thì nhanh chóng gia nhập đội ngũ rửa lòng lợn.

Đồng thời, bọn họ cũng phát hiện công dụng của bột mì.

Bọn họ đều là nông dân, thấy bột mì bị dùng làm chất tẩy lòng lợn thì ruột đau như cắt.

Nhưng bọn họ cũng biết, Cố An Nhiên kén ăn nên chỉ thầm nói: Thôi, đã phí thì cứ để cho phí đi.

Dù sao bình thường An Nhiên cô nương cũng ra sức bảo vệ bọn họ, ăn vài món mình muốn thật chẳng có gì to tát.

Vì vậy, mấy phụ nhân và Vương lão thái thái đều ngầm hiểu là không nên hỏi nhiều, chỉ chú tâm vào rửa lòng lợn cho nhanh.

Sau khi rửa sạch lòng lợn, Đai Cường bên kia cũng đã cạo xong xương lợn, tài dùng dao khá điêu luyện.

Đầu tiên, Cố An Nhiên mượn một cái nồi lớn của nhà Lý Kim Quang, cắt lòng lợn thành các miếng vừa ăn rồi đổ hết vào nồi, sau đó bỏ thêm mấy gói nguyên liệu vào, đậy chặt nắp rồi rồi để đấy.

Đại Cường liếc nhìn thịt lợn, hỏi: "Còn chuyện gì cần ta giúp không?"

Hắn ta thật sự rất thèm thịt, chạy nạn lâu như vậy, có cái mà lấp đầy bụng đã tốt lắm rồi, muốn ăn thịt thì đúng là một hy vọng xa vời.

Thời thế loạn lạc, dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được gạo chớ nói chỉ là thịt.

Cố An Nhiên thoa sốt ướp lên thân con lợn, thấy Đại Cường tích cực như vậy nên cũng không khách khí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp