Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 44


4 tuần

trướctiếp

Dấu móng ngựa rõ ràng như vậy, hơn phân nửa là cố ý dẫn bọn họ mắc mưu, còn đám người kia chắc chắn đã chạy trốn bằng một con đường khác.

Chỉ chốc lát sau, ánh mắt Chương phó thống lĩnh rơi vào con đường núi nhỏ Cố An Nhiên đã chuẩn bị trước đó.

Quả nhiên! Bọn hắn lựa chọn lên núi, chỉ tiếc thủ đoạn che dấu dấu vết này còn chưa hoàn mỹ lắm, mà hắn ta cũng không phải thứ ngu xuẩn như Bạch thống lĩnh.

Hắn ta nghiêm mặt nói: "Tất cả theo ta lên núi, bọn họ đi đường nhỏ."

Họ dắt ngựa đi hết con đường, chỉ đi được một quãng ngắn, đường đã trở nên rộng hơn.

"Tất cả lên ngựa."

Nhưng đi chưa được mấy bước đã có người lẫn ngựa ngã vào hố bầy thú trải cỏ bên trên rồi bị thương nặng.

Chương phó thống lĩnh nhíu mày: "Đám người đó rất giảo hoạt, bố trí cạm bẫy suốt cả dọc đường, chúng ta cẩn thận một chút."

Bất chấp lời dặn vẫn có người đi xa mấy chục trượng, lại bị bè trúc bay tới hất văng ra xa.

Sắc mặt Chương phó thống lĩnh càng lúc càng đen.

Hắn ta thầm nghĩ trong lòng, chờ bắt được đám lưu dân kia, hắn sẽ lột da rút gân chúng rồi mang đi bầm thây vạn đoạn!

Khó khăn lắm mới vượt qua đoạn đường nhiều cạm bẫy nhất, lại có thêm gần hai mươi người bị thương.

Nhưng Chương phó thống lĩnh không thể quay lại trấn Thiên Vân vì hai mươi người này, hắn ta chỉ để lại một người trở về báo tin, còn mình thì tiếp tục đuổi theo.

"Các huynh đệ, con đường trước mắt tuy dốc đứng nhưng ít bụi gai cỏ dại hơn đoạn đường trước nhiều, đám người đó khó mà bố trí bẫy rập."

"Xông lên!"

Hắn ta muốn bắt những lưu dân kia đến mức dẫn đầu lao lên trước.

Nhưng sau khi hắn ta lao lên sườn dốc, con đường đang nguyên vẹn đột ngột biến mất.

Sau sườn dốc là một cái hố to, một cái hố khổng lồ...

Nhưng may là hắn ta nhanh mắt dừng cương trước bờ vực mới không đến mức ngã xuống.

Còn may, còn may.

"Các ngươi..."

Hai chữ dừng lại còn chưa nói ra khỏi miệng, Chương phó thống lĩnh đã bị binh lính phía sau không kịp thắng ngựa hất văng, cả người lẫn ngựa rơi gọn vào hố.

Đương nhiên hắn ta cũng không cô đơn, thỉnh thoảng lại có người và ngựa vụt qua một đường cong duyên dáng nhảy vào hố bầu bạn với hắn.

Vì những binh lính kia bị một đống bẫy rập trước đó làm bực mình không chịu được, nhác thấy đường bằng phẳng không không dễ đặt bẫy nên đồng loạt quất ngựa lao tới.

Phía sau là binh lính hăm hở xông tới, phía trước đã có người thân bất do kỷ* mà vụt rơi xuống hố theo hình vòng cung.

身不由已 (Thân bất do kỷ) : Không được phép quyết định hành động của bản thân, hoàn toàn phụ thuộc vào người hoặc vật khác.

Mãi đến khi quân y phát hiện tiếng kêu la phía trước không phải là tiếng hò reo hưng phấn mà là tiếng kêu thảm thiết thì mới toát mồ hôi lạnh, cao giọng quát: "Dung lại hết cho ta, phía trước nguy hiểm."

Sau khi rớt xuống mấy người, cả đội cuối cùng cũng dừng lại.

Nhưng trong hơn một trăm người do Chương phó thống lĩnh mang đến, bây giờ chỉ có chừng bốn mươi người còn chiến đấu được.

Quân y nhìn thoáng qua cái hố to trước mặt và đám người ngã thành một nùi dưới hố, cảm thấy đầu ong ong: "Đứng ngơ ra đó làm gì? Mau xuống vớt Chương phó thống lĩnh và các huynh đệ khác lên đi!

Những binh sĩ không bị thương tìm chỗ tương đối bằng phẳng và đi xuống bằng dây leo.

Chương phó thống lĩnh luôn có thói quen mang theo quân y khi ra ngoài, trong hòm thuốc cả quân y cũng luôn chuẩn bị đầy các loại thuốc trị thương.

Đến khi vớt hết người dưới hố lên thì đã là hai canh giờ sau.

Lúc này, mặt mũi Chương phó thống lĩnh đầy vết bầm tím, vải bông trên trán cũng thấm máu tươi.

Một tay được cố định bằng thanh gõ, quấn vải bông thật dày, chân đi khập khiễng.

Hắn ta xuống núi với sắc mặt vô cùng khó coi, ánh mắt oán độc nhìn những vết móng ngựa kia: "Ai còn cử động được thì lên ngựa tiếp tục đuổi theo cho ta."

"Bắt được rồi không cần mang về cho Tề vương, đồ sát đi."

Quân y lo lắng nhìn đám binh sĩ hơn một nửa là thương tật này, cẩn thận nói: "Phó thống lĩnh, vết thương của ngài vẫn quan trọng hơn, hơn nữa nhiều huynh đệ bị trọng thương như vậy, sợ là sẽ hơi khó khăn."

"Nếu thật sự không nhúc nhích nổi thì tìm người kéo họ về, ai còn cử động được mau chóng lên đường với ta..."

Quân y biết Trương phó thống lĩnh bị người ta lừa nên đang vô cùng tức tối. Hắn chỉ thử khuyên một lần, thấy hắn ta không khăng khăng thì cũng không dám khuyên nữa, nếu không chỉ còn nước bị vạ lây.

Kết quả là, mấy chục người còn cựa quậy được đều lên ngựa, người mang vết thương cắn răng đuổi theo đám dân chạy nạn kia. ...

Sau khi Lý Kim Quang dẫn đầu đoàn người chạy nạn đi được hai canh giờ, nhác thấy trời sắp tối, ông ấy đến gặp bà cụ Hà hỏi thăm: "Thải Phượng tỷ, phía trước còn có chỗ nào để mọi người nghỉ chân không?”

"Nếu có, ta sẽ cho mọi người đi tiếp."

Hà Thải Phượng lắc đầu nói: "Không có, nơi này toàn là rừng núi hoang vu, cứ đi tiếp sẽ là một đoạn đường hai bên giáp núi, dã thú có thể nhảy ra bất cứ lúc nào, chẳng bằng nơi này, đã rộng rãi, cách núi còn xa."

Lý Kim Quang hiểu rõ gật đầu, lập tức hô to: "Dừng lại nào, có thể nghỉ ngơi, hôm nay chúng ta hạ trại ở đây."

Thôn dân chạy nạn hai chân sớm tựa như rót chì, nghe được nghỉ ngơi rồi thì mừng ra mặt.

Bọn họ ra khỏi đường chính, đi đến nơi trống trải hoang vu hơn, tìm địa điểm hạ trại thích hợp.

Nơi này khá bằng phẳng, mọi người không mất nhiều thời gian để chọn chỗ đặt chân. Nhưng Cố Hồng Khánh lại không giấu được vẻ lo lắng.

Vì mới mưa xong nên mặt đất ướt đẫm, thậm chí có nơi còn đọng một vũng nước trong đồng cỏ.

Lót vải đầu xuống có thể ngăn nước nhưng giờ đã vào thu, cách vải dầu cũng cảm thấy mặt đất lạnh như băng, dù có lót đệm, đến nửa đêm cũng không thấy ấm.

Hắn ta sợ vợ mình không chịu nổi, dù sao Nguyệt Quế mới khỏe hơn một chút.

Cố An Nhiên đã phát hiện ra vấn đề này, nàng lập tức hành động.

Tuy nơi này là vùng hoang dã, không có núi cao, nhưng vẫn có vài gò đất thấp thoai thoải, ven đường rải rác không ít cành cây.

"Đêm ở đây rất lạnh, nếu được thì mọi người đi nhặt thêm củi nhé."

Nàng dặn dò mọi người một câu rồi câm một thanh đao đứng dậy.

Thôn dân chạy nạn thấy nàng ra ngoài nên cũng nhao nhao cầm dao chẻ củi đi theo, An Nhiên làm cái gì họ sẽ làm cái đó, nàng nói luôn không sai.

Cố An Nhiên nhặt những cành cây tương đối to, chặt thành một bó lớn, mọi người chỉ tưởng nàng định đốt lửa trại cả đêm.

Nào biết Cố An Nhiên ném đống củi này sang một bên, đầu tiên chọn hai khúc gỗ tương đối dày, trải ngang, sau đó dựng thẳng lên, cuối cùng cố định chúng bằng dây leo rồi dùng vải dầu che lại, một thứ tương tự giường nằm xuất hiện.

Họ cũng phát hiện ra ưu điểm của thứ này, đó là nước trên mặt đất sẽ không dính vào vải dầu, thứ này có tác dụng ngăn nước kết hợp dùng với đệm giường thì ban đêm sẽ không bị lạnh.

Thôn dân chạy nạn cảm thấy biện pháp này khá hiệu quả, đều nhao nhao làm theo Cố An Nhiên.

Chỉ là lần này nhà Cố An Nhiên không tùy tiện che bạt, bởi vì buổi tối có thể sẽ mưa.

Nàng tìm ba cành cây, buộc lại bằng dây leo làm thành một cái giá ba chân, đặt chúng lên cái giường vừa làm, sau đó trải vải dầu trải lên giá ba chân, dựng được một cái lều vừa ấm áp vừa riêng tư.

Cách dựng lều này không khó nên thôn dân cùng chạy nạn đều dựng theo Cố An Nhiên.

Sau khi dựng xong, các nhà tự đắp hai cái bếp lò bằng đá ở trước cửa nhà mình.

Một món cơm hầm, một món xào.

Vì thời tiết xấu nên hiếm thấy lưu dân trên đường chính, có thể nói là chẳng có ai lảng vảng ở đây, có lẽ đều đang tìm chỗ trú mưa hết rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp