Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 43


4 tuần

trướctiếp

Một tên lưu dân khô gầy có hứng thú: "Phi vụ này ta thấy khả thi đấy, ngươi tính làm thế nào?"

Gã lưu dân đen lùn kia nhỏ giọng nói kế hoạch của mình.

Cả đám lưu dân im lặng một lúc, tên lưu dân gầy gò hung hăng kia nói: "Ai đồng ý hợp tác hành động với chúng tôi? Cướp đoạt thành công còn ăn được mấy bữa no, thất bại nhiều lắm là chịu một trận đòn thôi, chẳng lẽ bọn họ còn dám giết người sao?"

"Nếu không muốn đi cùng thì cứ cun cút ở đây gặm rễ cây đi."

Dưới sự xúi giục của nam tử gầy gò này, hầu hết mọi người đều gia nhập đội ngũ cướp hành lý của đoàn Lý Kim Quang.

Chỉ nghe nam tử lùn đen ra dấu tay, bọn họ lập tức lao sang phòng bên cạnh như thể chẳng thiết sống nữa.

Thế đạo ngày nay, nhát gan chết đói, to gan thì chết no.

Thân là người mang dị năng, thính lực của Cố An Nhiên tốt hơn người bình thường nhiều, nàng lia mắt nhìn sang cách vách rồi chuyển qua số hành lý được đặt trong góc tường: "Nhiều người ở phòng bên cạnh đang chạy qua đây, sợ là muốn cướp đồ của chúng ta." Vừa dứt lời, cách vách đã có người tới.

Nhưng hai huynh đệ Đại Cường và Nhị Cường phản ứng rất nhanh, một người vớ lấy búa rìu, một người xách theo búa đồng chắn ngay trước mặt những lưu dân kia.

Sắc mặt Đại Cường trông cực kỳ hung ác: "Các ngươi muốn làm gì?"

Nhị Cường trực tiếp giơ búa đồng lên uy hiếp: "Các ngươi muốn cướp đồ của lão tử? Đầu tiên phải nhắm xem búa đồng trong tay lão tử cứng hay là đầu các ngươi cứng."

Nói xong, búa đồng đập mạnh xuống đất, mặt đất rung chuyển liên hồi.

Ngay sau đó, trên mặt đất vốn đã không quá rắn chắc của trạm dịch nháy mắt nứt ra vài cái khe.

Nam tử gầy gò dẫn đầu và nam tử lùn đen thấy Nhị Cường lợi hại như vậy thì dừng bước cười nịnh nọt.

"À... cái kia, đều là hiểu lầm, chúng ta chỉ muốn đổi chỗ trú mưa, bên kia dột quá nghiêm trọng."

Đại Cường trực tiếp vung rìu lên: "Vậy thì nhanh cút đi, người và đồ bên này không phải là thứ mà các ngươi có thể sờ tới."

Tuy không cam lòng nhưng nam tử lùn đen và nam tử gầy gò đành dẫn đám lưu dân mang ý đồ cướp bóc kia đi mất. C6 An Nhiên buông lỏng tay cầm rìu đầu phượng, lại bắt đầu ăn bánh lương khô.

Có Đại Cường và Nhị Cường, nhiều chuyện không cần Cố An Nhiên tự mình ra trận, âu cũng là chuyện tốt.

Chờ những lưu dân toan tính cướp bóc kia đi hết rồi, Đại Cường với cái đầu hình quả trứng kho sáng loáng, cực kỳ kiêu ngạo ngẩng đầu với với Cố An Nhiên: "An Nhiên cô nương, để hai huynh đệ chúng ta đi chung, các ngươi không bị thiệt nhé?”

"Hai chúng ta lợi hại mà !!”

"Không thiệt." Cố An Nhiên trả lời câu hỏi của Đại Cường với một nụ cười nhẹ trên môi.

Sau khi được Cố An Nhiên khẳng định, Đại Cường càng hưng phấn, thấy rìu đầu phương bên cạnh Cố An Nhiên, mắt hắn ta sắng lên.

"An Nhiên cô nương, ngươi cũng dùng rìu ư? Ta vay thử được không? Hay cố tình cầm rìu để dọa dẫm kẻ xấu?"

Cố An Nhiên nhìn Đại Cường, trong mắt tràn đầy ý cười, đuôi mắt hơi cong, bình tĩnh nói: "Dọa dẫm”

Đại Cường nghe xong tỏ vẻ quả nhiên là thế.

“Ta nói mà !! Cái búa này nặng như vậy, sao mà cô nương nhấc nổi?"

Thôn dân chạy nạn khiếp sợ: Người ta nói gì cậu cũng tin? Uổng phí có cái đầu to như vậy.

Hồ Nhị Cường cũng lại gần nhìn rìu đầu phượng của Cố An Nhiên, nói: "An Nhiên cô nương, rìu đầu phượng này của ngươi trông rất dày, nó được làm bằng chất liệu gì thế?"

Cố An Nhiên nổi lên tâm tư trêu chọc bọn họ, nhíu mày nói: "Ta tìm thợ mộc làm."

Nhị Cường ngơ ngác nhìn rìu đầu phượng, khó hiểu vò đầu nói: "Vậy tại sao lại ra cái màu này?"

"Quét một lớp sơn." Cố An Nhiên nghiêm túc trả lời.

Nhị Cường tỏ vẻ đã hiểu, khen ngợi: "Thợ mộc kia rất có tay nghề đấy, không chỉ màu sắc rất chân thực mà các góc cạnh cũng vô cùng sắc bén, thứ này mang ra dọa dẫm hoàn toàn có thể lấy giả làm thật."

"Đúng vậy." Cố An Nhiên gật đầu phụ họa.

Thôn dân chạy nạn lại khiếp sợ: Đúng, An Nhiên nói là gỗ thì chính là gỗ, nhưng không ngại cây rìu này bổ xuống mà lượt là mất một cái đầu.

Bà cụ Hà nhìn thấu tất cả, nhìn lên trời với ánh mắt bất lực: Giả? Không có chút bản lĩnh nào, đội ngũ một hai trăm người này sẽ nghe lời một tiểu cô nương ư? Hai bạn trẻ này còn thiếu kinh nghiệm trải đời à nha. ...

Trận mưa to kéo dài hơn một canh giờ mới tạnh.

Khi mưa tạnh, Lý Kim Quang bắt đầu bảo mọi người thu dọn đồ đạc và tiếp tục lên đường.

Nhưng những lưu dân khác trong trạm dịch bỏ hoang này lại không có ý định rời đi, dù sao khó khăn lắm họ mới tìm ra một chỗ có thể chắn gió chắn mưa, mưa lúc này đã tạnh, có điều trời vẫn còn u ám nên nói không chừng còn sẽ mưa tiếp.

Nếu không phải sợ binh lính đuổi theo thì đám Lý Kim Quang kỳ thật không cần gấp gáp đến vậy, nhưng chuyện này không ai dám khẳng định, vì sự an toàn của mọi người, bọn họ chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Cũng may Đại Cường và Nhị Cường đều khá dễ tính, không phản đối gì, đoàn người rầm rộ bắt đầu lên đường.

Còn ở trấn Thiên Vân, Ma Tử thấy Bạch thống lĩnh gần một ngày một đêm chưa về thì cảm giác có gì đó không ổn.

Bọn họ cưỡi ngựa, đuổi theo một nhóm lưu dân dìu dắt già trẻ lớn bé hẳn phải rất nhanh mới đúng.

Dù tốc độ của những lưu dân kia có nhanh hơn nữa thì đến hôm nay Bạch thống lĩnh cũng nên về rồi, nhưng không ai trong số bốn mươi người kia quay trở lại.

Tiếc là hắn ta thấp cổ bé họng, bây giờ dù có nói với người khác thì người ta cũng chưa chắc đã tin hắn.

Chỉ còn nước chờ Chương phó thống lĩnh trở về, Ma Tử lập tức báo cáo tình huống của Bạch thống lĩnh cho hắn nghe.

Bấy giờ có một đội nhân mã gần một trăm người ra khỏi trấn Thiên Vân.

Họ nhanh chóng đuổi đến nơi mà Cố An Nhiên đã giết binh lính ngày hôm qua, nhưng sau một trận mưa lớn, dấu vết để lại đã mờ đi nhiều.

Nhưng sau khi kiểm tra cẩn thận, Chương phó thống lĩnh vẫn tìm ra manh mối. Sắc mặt hắn ta day vẻ đau đớn: "Bạch thống lĩnh và các huynh đệ sợ là đều đã chôn thây ở chốn này."

Thủ hạ binh không tin, lưu dân đã tay không tấc sắt còn không biết võ công, cho dù lại đoàn kết lại cũng có thể mạnh đến đâu chứ?

Chương phó thống lĩnh nhíu mày thật chặt, đừng bao giờ đánh giá thấp bất cứ ai. Điều này chỉ có thể chứng minh trong đám lưu dân kia có người tương đối lợi hại. Bạch thống lĩnh có lẽ vì khinh địch nên đã...

Nếu dựa theo mưu trí và võ công, Chương phó thống lĩnh không biết giỏi hơn Bạch thống lĩnh bao nhiêu lần, nhưng Bạch thống lĩnh có chống lưng nên vị trí chính thống lĩnh này đã thuộc về hắn ta.

Chương phó thống lĩnh tuy không thích Bạch thống lĩnh, nhưng thể diện vẫn phải quan tâm đến thể diện của Tề vương.

"Bất luận thế nào, chúng ta phải tìm được đám lưu dân kia, nếu chuyện người dưới tay Tề Vương bị một đám lưu dân tay không tấc sắt diệt khẩu, hơn nữa còn bị diệt cả đoàn truyền ra ngoài thì chẳng khác nào trở thành trò cười cho cả thiên hạ."

Thủ hạ thân bình của Chương phó thống lĩnh chỉ vào từng dấu móng ngựa cách đó không xa, nói: "Chắc đám lưu dân kia đã cướp ngựa đi trước rồi." Chương phó thống lĩnh không nhanh chóng ra quyết định mà xuống ngựa tự mình quan sát xung quanh một phen.

Hắn ta không dám coi những người đó là lưu dân bình thường nữa.

Có bản lĩnh giết chết gần bốn mươi binh sĩ được huấn luyện thường xuyên chứng minh trong số họ có người không chỉ mạnh mà còn rất thông minh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp