Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 42


4 tuần

trướctiếp

Cố An Nhiên nhìn Lý Kim Quang nói: “Lý trưởng thôn, ngươi đi hỏi hai huynh đệ kia xem bọn họ có biết phía trước là nơi nào không."

Lý Kim Quang gật đầu, đi tới chỗ hai huynh đệ bên kia.

Hai bên dường như đã nói chuyện rất lâu, cuối cùng đều cùng nhau theo sau Lý Kim Quang quay lại.

Ông ấy vui vẻ nói: "An Nhiên cô nương, Đại Cường nói, nếu đi theo đường chính thêm nửa tháng nữa thì có thể đến được phủ Tề Châu."

"Phủ Kỳ Châu? Đây có phải là địa bàn của Tề vương không?" Cố An Nhiên cau mày hỏi.

Lý Kim Quang gật đầu: "Đúng vậy, đây là địa bàn của Tề Vương, không ngờ An Nhiên cô nương đều biết."

Cố An Nhiên nghĩ thầm, không phải nàng thông minh, mà là nàng nghe thấy từ "Tề Vương" từ những người lính đó.

Vì những người dưới quyền của hắn ta có thể xuất hiện ở những nơi này, điều đó chứng tỏ thế lực của Tề Vương đang ở gần rồi.

"À đúng rồi Đại Cường còn nói, phủ Ta Châu là con đường duy nhất đi về phía nam, hai người bọn họ cũng muốn đi về phía nam, bọn họ muốn cùng đội ngũ của chúng ta nhập hội, ngươi xem có được không?" Lý Kim Quang thận trọng hỏi.

Ông ấy không dám tùy tiện đồng ý việc nhận người vào, dù sao bọn họ đều được An Nhiên cô nương che chở.

Nhưng ông ấy tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì, có chút không xác định hỏi: “An Nhiên cô nương, chúng ta còn đi về phía nam sao?”

"Đi về phía nam, đi qua phủ Tề Châu." Giọng Cố An Nhiên bình tĩnh.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, câu này từ rất lâu thì đã được áp dụng rất tốt.

Lý Kim Quang gật đầu: "Được, đều nghe ngươi, vậy bọn họ..."

Cố An Nhiên cắt ngang lời Lý Kim Quang, đưa mắt nhìn về phía hai huynh đệ kia: "Tại sao ta phải thu nhận các ngươi?”

Nam nhân đầu trọc suy nghĩ một chút rồi giơ chiếc chùy đồng lớn trong tay lên: "Với sức lực lớn của mình, ta có thể bảo vệ các ngươi sau khi gia nhập."

Nam nhân râu quai nón cầm rìu bằng cả hai tay, cười ha hả nói: "Sức ta cũng lớn."

"Ồ” Cố An Nhiên nhẹ giọng ồ một tiếng.

Nam nhân đầu trọc nghĩ tưởng nàng không muốn, cũng không tức giận, liền chắp tay nói: "Nếu cô nương không muốn thì hai huynh đệ chúng ta đi một mình cũng được."

Đợi đã.

Hai huynh đệ vốn đã xoay người, nghe được giọng nói của Cố An Nhiên thì dừng bước.

"Vị cô nương này, ngươi đổi ý rồi à?"

Cố An Nhiên còn chưa kịp nói gì, mắt bà lão sau lưng hai huynh đệ lộ vẻ đau xót, tươi cười miễn cưỡng cầu xin: "Cô nương, hai người trẻ tuổi này đều là người tốt, ngươi cứ nhận bọn họ đi, ta không quen nên không tính đi cùng họ.”

Bà cụ không muốn liên lụy hai huynh đệ, những người duy nhất vươn tay giúp đỡ mình trên con đường chạy nạn này.

Nam đầu trọc nghe thế thì lập tức từ bỏ: "Cô nương, hai huynh đệ chúng ta muốn dẫn theo bà ấy, nếu ngươi không đồng ý thì chúng ta vẫn nên tách ra đi."

"Đi chung đi." Giọng Cố An Nhiên vô cùng bình tĩnh.

Dù sao trong đội ngũ chạy nạn này có đủ cả người già, trẻ con, nữ nhân mang thai, không sợ thêm một người nữa.

Huống chi giá trị vũ lực của hai huynh đệ này quả thật cao hơn người bình thường nhiều, thế thì sự an toàn của đội ngũ chạy nạn cũng được bảo đảm hơn. Lỡ gặp phải tình huống như hôm qua, ít nhất nàng không cần lo thôn dân chạy nạn gặp nguy hiểm. ...

Bà cụ tên Hà Thải Phượng, là một người lanh mồm lanh miệng, chưa đầy nửa ngày đã làm quen với cả đoàn dân chạy nạn.

Hơn nữa bà ấy không phải là một bà lão chẳng biết gì cả.

Mấy năm trước bà cụ Hà và trượng phu vào nam ra bắc, con đường xuôi nam này có thể nói là như rõ như lòng bàn tay.

Nếu không phải trượng phu làm ăn thua lỗ không ít tiền sau đó cưỡi hạc về trời thì cuộc sống hiện giờ của bà ấy ắt sẽ không khó khăn như vậy.

Lý Kim Quang ngửa đầu nhìn sắc trời, lo lắng nói: "An Nhiên nha đầu, hôm nay trời có vẻ sắp mưa to, chúng ta phải tìm chỗ trú tạm, vải dầu không che được mưa lớn đâu."

Cố An Nhiên còn chưa nói gì, bà cụ Hà đã nói: "Phía trước cách đây không xa có một trạm dịch, ngày xưa náo nhiệt lắm, có điều ta nghe thương đội nói trạm dịch kia đã bị bỏ hoang mấy năm rồi. Nhưng trốn mưa hẳn là không thành vấn đề."

Lý Kim Quang vẫy tay với mọi người, lập tức đưa ra quyết định: "Nhanh chân lên nào, chúng ta đến trạm dịch bỏ hoang đẳng trước trú mưa, bây giờ mà dính mưa, lỡ bị cảm lạnh là nguy hiểm tính mạng đó.”

Giọng Lý Kim Quang rất lớn, đám người âu sầu đi trên đường chính cách họ rất ra cũng đang dò dẫm bước theo, phải tới trạm dịch kia trú mưa, dưới tình huống này, ai cũng sợ bị bệnh.

Bà cụ Hà đi tuốt đằng trước dẫn đường, nhưng khi cách trạm dịch còn có mấy chục trượng*, những hạt mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống. Con đường chính đầy tro bụi chốc lát dần trở nên bẩn thỉu.

(*) Trượng là một đơn vị đo chiều dài cổ của Việt Nam và Trung Hoa. Nó nằm trong các đơn vị đo độ dài cổ theo hệ thập phân dựa trên một cây thước cơ bản. Một trượng bằng 10 thước. Mưa rơi ngày càng nặng hạt, chẳng mấy chốc những hạt mưa tí tách biến thành một lớp màn mưa dày đặc.

Mấy người trẻ tuổi bất chấp dầm mưa, đẩy xe chạy vội trong cơn mưa xối xả.

Người già thì tay ôm trẻ con, bọc mình và đứa nhỏ trong vải dầu, chạy về phía trạm dịch gần ngay trước mắt.

Một lúc lâu sau, tất cả mọi người đều vào trạm dịch.

Trạm dịch này nhiều năm không tu sửa, nhiều phòng đều đã bị dột, ngói trên nóc nhà cũng lung lay sắp đổ, trông rất nguy hiểm.

Lý Kim Quang chọn một chỗ khá khẩm hơn để mọi người đi vào.

Bởi vì người chạy nạn nhiều, hành lý cũng nhiều, chen chúc trong trạm dịch, rất ngột ngạt.

Trong hoàn cảnh này, tìm ra một chỗ để họ kê nồi nấu ăn như trên núi lại càng khó khăn hơn.

Nhưng cũng may hôm qua lúc bọn họ đang chờ Cố An Nhiên, vì rảnh quá nên nhà nào cũng nướng không ít bánh bột ngô, bây giờ vừa lúc lấy ra ăn.

"Tranh thủ nghỉ tạm, ăn gì đó lót dạ đi. Chờ mưa tạnh chúng ta sẽ tiếp tục lên đường, đi cả ngày đến tối mới nghỉ được đấy.” Lý Kim Quang lên kế hoạch. Đúng lúc các nhà đều có chung suy nghĩ, họ lấy bánh bột ngô nướng hôm qua ra phân phát cho người nhà rồi lấy túi nước ra bắt đầu ăn.

Vương Ngọc Liên cũng lấy ra một cái bánh lương khô, chia làm bốn phần, đưa cho Cố An Nhiên một phần.

Bánh bột ngô này tuy là bánh lương khô, nhưng bà ấy nghĩ Cố An Nhiên không quá thích ăn lương khô nên đã bỏ thêm rất nhiều lương thực loại tốt bên trong.

Tiếng nhai nuốt lương khô và bánh bột ngô của mọi người khiến lưu dân trú mưa sát vách vô thức nuốt một ngụm nước miếng.

Họ ghé tai nói nhỏ: "Thật hâm mộ đám người này, lúc này còn có lương khô và bánh bột ngô ăn.

"Đúng vậy, không giống chúng ta, chỉ có thể ăn rễ cây đắng chát."

Có kẻ khôn lỏi luôn để mắt đám người Lý Kim Quang, thấy đoàn của họ toàn là người già nữ nhân và trẻ em, trong lòng chợt nảy lên ý xấu.

Một lưu dân da đen lùn tỉn nhìn đám lưu dân đói đến mức mắt xanh lè, nói: "Hay là chúng ta xông lên cướp chút đồ ăn?"

Gã vừa dứt lời, một người khác lập tức cười nhạo nói: "Người ta có một hai trăm người, ngươi lên cướp à? Chỉ sợ miếng ăn còn chưa đút vào miệng thì mạng đã chẳng còn." "Ta có nói xông thẳng lên cướp từ tay họ đâu." Gã khựng lại một lát rồi chỉ vào bọc hành lý của đám Lý Kim Quang nói: "Các ngươi xem bọn hắn tập trung hành lý lại một chỗ, giờ ai cũng lo ăn lo uống, căn bản không có người trông coi."

"Ta thấy trong đó chắc chắn toàn là lương thực, nếu không ai phí sức đẩy nhiều đồ như vậy đi"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp