Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 41


4 tuần

trướctiếp

Cố An Nhiên chỉ vào mông một con ngựa, trên thân những con ngựa này có dấu vết, trên đường lớn không có phương tiện cưỡi.

Nếu có người phát hiện ra thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn.

Lý Kim Quang ban đầu cho rằng họ có thể đi nhanh hơn nhiều khi có những con ngựa này!

Bây giờ xem ra đây đều là ảo tưởng, mạng sống vẫn quan trọng hơn.

"Sau khi xuống ngựa, các ngươi di chuyển đến đường lớn trước, ta sẽ xử lý những con ngựa này." Cố An Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói.

Lý Kim Quang gật đầu, vẻ mặt có chút nặng nề, ‘‘Nha đầu An Nhiên, ngươi nói xem chúng ta có bị bọn họ bắt được không?”

Cố An Nhiên không dám khẳng định, chỉ thấp giọng nói: "Trên đường lớn, đường sá trải dài bốn phía, có thể đi phía đông, nam, tây. Khả năng chúng ta chạy thoát sẽ lớn hơn chút."

Sau một lúc im lặng, Lý Kim Quang gật đầu và nói, “Ta hiểu, nhưng chúng ta có nên tiếp tục đi về phía nam không?"

Những người đã tách khỏi Triệu gia thông biết hành tung của chúng ta, những người đó chưa bao giờ có điểm mấu chốt, vì vậy họ có thể phản bội chúng ta cũng không chừng. Đôi mắt của Cố An Nhiên thoáng loé lên vẻ lạnh lùng, “Không có việc gì gấp, ngươi có thể lên đường lớn trước hỏi xem trước mặt là chỗ nào, hiện tại thuộc cai quản. Sau khi hỏi rõ ràng, chúng ta có thể đưa ra quyết định."

"Được rồi, ta trước tiên dẫn người đi đường lớn trước, ngươi xử lý ngựa xong thì liền đuổi theo."

Lý Kim Quang nói điều gì đó với mọi người, mọi người đều đi theo ông ấy rời đi.

Trên con đường nhỏ gần đường chính, chỉ còn lại Cố An Nhiên và một đàn ngựa.

Ý nghĩ vừa động, nàng đem tập hợp tất cả ngựa vào đồng cỏ trong không gian, rồi tùy tiện đi vòng vo một hồi, sau đó đi theo đội ngũ.

Lý Kim Quang có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố An Nhiên xuất hiện trong đội ngũ, xử lý thỏa đáng nhanh như vậy sao?

"Ta đảm bảo sẽ không có sai sót gì, ngươi yên tâm đi." Cố An Nhiên tự tin nói.

Sau khi đến được đường chính, số lưu dân tị nạn dần dần tăng lên.

Có những người như bọn người Cố An Nhiên, tu tập thành nhóm mấy chục ngục, đến hàng trăm người, và cũng có những người chỉ có một mình.

Trên đường lớn có người đói đến không chịu nổi đã đi ăn xin.

Nhưng hiện tại, đến bản thân những người tị nạn này cũng rất bấp bênh, không ai dám làm người tốt.

Không lấy được gì thì chỉ có thể chết đói, không nhịn được sẽ ăn rễ cỏ, bứt vỏ cây, hái rau củ dại.

Cũng có một số người thể chết yểu, vô tình mắc bệnh, lúc này họ đang nằm trên đường với khuôn mặt khô can, mắt thấy hít thở càng ngày càng ít.

Ngoài ra còn có một số người chết bên đường, người nhà đang đau buồn khóc thương bên cạnh.

Những người đi cùng thì chết lặng đào một cái hố ở khu vực hơi bằng phẳng bên đường, định chôn người xuống đó.

Những dân làng đi theo Cố An Nhiên đã coi như rất tốt so với những người chạy nạn này.

Ít nhất, họ vẫn chưa đói bụng, thậm chí thỉnh thoảng ở trên núi còn có thể ăn thịt.

Hôm Nay nhìn thấy cảnh tượng khốn khổ này, bọn họ càng cảm thấy biết ơn Lý Kim Quang và Cố An Nhiên.

Cố An Nhiên nhìn tình cảnh khốn khổ trên đường lớn, nàng cau mày, để cho Lý Kim Quang tập hợp mọi người lại.

Nàng đi đến giữa, hạ giọng nói: "Trên đường lớn lưu dân đông đảo, khi nấu ăn cố gắng chọn chỗ càng ít người càng tốt." Không thể hiện có đồ ăn, không thể hiện sự giàu có.

Ngoài ra, người già, trẻ em và nữ nhân đi ở giữa, giữ thức ăn và hành lý ở giữa càng nhiều càng tốt, trong khi người trẻ và nam nhân tập trung ở vòng tròn ngoài cùng.

Cầm trên tay sợ người thừa dịp cướp đồ, lỡ như có kẻ không sợ hãi không có mắt nhìn chạy đến cướp.

Mọi người chỉ cảm thấy sự sắp xếp của Cố An Nhiên rất hoàn hảo, đồng thời đều nói: An Nhiên cô nương yên tâm, chúng ta biết rồi.

Nàng vừa dứt lời, những người chạy nàn đã điều chỉnh đội hình và đi đúng như những gì Cố An Nhiên đã sắp xếp.

Nhưng mới đi được mấy chục trượng, trên con đường chính phía trước đã vang lên những tiếng kêu khóc chói tai.

"Ngươi không phải là người, ta là bà già, chỉ có mấy cái bánh nướng, ngươi còn tới cướp đi!"

Nhưng nam nhân đó lại tỏ ra khinh thường, nếu không cướp được thì ta sẽ phải chết! Chỉ có cướp của ngươi ta mới có thể sống, ngươi không cướp ta, ta không cướp cũng chỉ có thể làm quỷ."

Bà cụ ôm chặt chiếc bánh trong tay, cuộn tròn trên mặt đất, ngươi đừng hòng cướp đi.

Trong giọng nói của nam nhân có sự tức giận,Bà già, chuyện này đừng trách ta, là bà tự rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt...

Nói xong hắn ta giả vờ đi đá bà cụ.

Không có người nào ở gần đó tiến lên ngăn cản nam nhân đó với bà cụ, toàn bộ đều vẻ mặt chết lặng, giống như một xác chết biết đi.

Cố An Nhiên nheo đôi mắt lạnh lùng, rìu đầu phượng trong tay động đậy, ngay khi nàng chuẩn bị cứu bà cụ, hai nam nhân cực kỳ cao lớn tuấn tú không biết từ đâu bước ra, một người có bộ râu rậm, một người đầu trọc.

Nam nhân bắt nạt bà cụ đã bị gã đầu trọc đá một cái trước khi hắn ta ra tay đá bà cụ, hắn ta bay ra xa.

Giọng nói tục tằng thô bạo nhưng tràn đầy nghĩa khí "Nước mất nhà tan, nhưng đây cũng không thể là lý do để các ngươi ức hiếp người già yếu đuối, nữ nhân và trẻ con, nếu các ngươi không giúp thì có thể hiểu được. Ai cũng khó khăn, tự lo cho mình còn không xong, nhưng ít nhất cũng không thể thấy người ta khó khăn mà còn ức hiếp."

Cố An Nhiên nhướng mày khi nghe luận điệu của nam nhân đầu trọc.

Nam nhân này có vẻ khá mạnh mã.

Nam nhân vừa ức hiếp bà cụ đã bay đi rất xa, không biết còn sống hay đã chất.

Nam nhân râu quai nón đỡ bà cụ đang cuộn tròn trên mặt đất, cố gắng hạ giọng xuống hết mức để tránh làm bà sợ hãi: "Đại nương, đại nương không bị thương chứ? Để ta đỡ ngài dậy."

Bà cụ lau nước mắt bằng ống tay áo có phần bẩn thỉu, mượn sức lực run rẩy đứng dậy: "Chàng trai trẻ là một người tốt, cảm ơn ngươi, nếu hôm nay không có ngươi thì đến chút đồ ăn để cứu mạng mình cũng sẽ bị đoạt mất."

Nói xong, bà cụ cúi đầu, nghiêm túc vỗ võ bụi trên người.

Nam nhân râu quai nón tiếp tục hỏi: "Đại nương, người nhà ngài đâu? Sao ngài có một mình?"

Bà cụ nghe xong im lặng một lúc rồi thở dài, trong mắt đè nén đau thương.

"Có lẽ họ chê ta già nên cản trở, sáng áy náy khi ta dậy sớm đã không thấy bóng dáng họ đâu đưa, chỉ để lại một ít bánh này cho ta."

Nam nhân đầu trọc và nam nhân râu quai nón trầm mặc sau khi nghe điều này.

Họ chỉ nghe thấy những người già trong thôn nói qua về việc bỏ rơi người già trên đường chạy nạn, nhưng giờ đây sự việc đã thực sự xảy ra.

Vậy điều người xưa nói về việc đổi con rồi ăn thịt*, liệu có xảy ra không?

*Thời Xuân Thu, nước Tống bị vây, trong thành hết lương, dân chúng không nỡ giết con cái của mình, các gia đình đành phải trao đổi với nhau, ông giết con tôi, tôi giết con ông để làm thức ăn cho chính mình. Về sau nó được dùng để mô tả cuộc sống vô cùng bi thảm của nạn dân.

Im lặng hồi lâu, nam nhân đầu trọc cuối cùng cũng lên tiếng: "Lão thái thái, bà muốn đi đâu?

Khóe miệng lão thái thái nở một nụ cười khó coi, tự giễu cười nói: "Còn có thể đi đâu? Những chiếc bánh này sẽ chống đỡ được bao lâu chứ?"

"Ta muốn tìm một nơi ít người, ít nhất đào một cái hố mà nằm xuống còn hơn là chết trên đường."

Râu quai nón có chút lo lắng,Lão thái thái không thể nghĩ như vậy, một khi triều đình ở phía nam ổn định, bọn họ sẽ chiếu cố chúng ta."

Ngài hãy cùng anh em chúng ta đi về phía nam, từ nay hai ta có một miếng ăn thì cũng sẽ cho bà một miếng.

Nam nhân đầu trọc cũng đồng tình với lời của râu quai nón.

Nếu bọn họ không mang theo bà cụ này, về cơ bản bà cụ sẽ chỉ có thể chờ chết. ...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp