Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 37


4 tuần

trướctiếp

Vẻ mặt thôn trưởng Triệu tưởi cười: "Đúng, vị binh gia này nói rất đúng, người cầm đầu đó là một cô nương, trên người nàng có rất nhiều tiền bạc và lương thực, hơn nữa nàng rất giỏi săn thú, trên đường chạy nạn ăn thịt mỗi bữa, khả năng bắn cung cũng tốt."

Thế nhưng thôn trưởng Triệu chưa nói ra chuyện một mình Cố An Nhiên giết mười mấy tên cướp cưỡi ngựa.

Không phải hắn ta có lương tâm nên không nói, mà hắn ta sợ sau khi hắn ta nói Cố An Nhiên rất lợi hại, những người này không dám đi bắt bọn họ.

Một số nữ nhân Triệu gia thôn cũng nói: "Đúng vậy, cô nương kia không chỉ vô cùng giỏi bắn cung, mà dáng dấp còn vô cùng đẹp."

Vừa nói như vậy, Ma Tử và người dẫn đầu kia càng động tâm hơn.

Tề Vương ra cho bọn hắn hai nhiệm vụ, một là tìm nhiều người có tài bắn cung cao siêu, một là tìm thêm nhiều mỹ nhân đưa lên giường của hắn ta.

Tên dẫn đầu kia nhìn Triệu thôn trưởng một cái: "Bọn họ đi hướng nào? Nếu bắt được, khi đến địa bàn của Tề Vương, ta bảo bọn họ an bài công việc binh sĩ nấu cơm cho ngươi, không cần ra trận giết địch."

Thôn trưởng Triệu nghe thế, lập tức vui mừng khôn xiết: "Bọn họ đi về biên giới phía Nam, các ngươi dọc theo ngã ba đường ngày hôm qua mà đuổi theo, cưỡi ngựa thì có thể đuổi kịp nhanh hơn.”

Người dẫn đầu nhìn Ma Tử một cái: "Ta tự dẫn người đuổi theo, ở đây giao cho ngươi."

Nói xong, ra khỏi doanh trướng, sau khi Ma Tử nhìn Triệu thôn trưởng một cái, cũng chạy chậm theo ra ngoài.

Hắn ta hỏi nhỏ dẫn đầu: "Tên họ Triệu kia, chúng ta thực sự đưa hắn đến địa bàn của Tề Vương sao?"

Ma Tử biết, tên thôn trưởng Triệu này không từ thủ đoạn, tính tình nham hiểm, nếu có một ngày vượt qua mình, thì chắc chắn sẽ tìm mình báo thù.

Không bằng bây giờ đã làm thì làm cho xong, khiến hắn ta không có ngày trở mình.

Dẫn đầu hơi nghiêng đầu: "Bây giờ Tề Vương đang cần người, tuy lớn tuổi, nhưng cũng coi như là quyên góp một người.

Ma Tử không cam tâm cứ buông tha thôn trưởng Triệu như vậy: "Có thể những người chạy nạn này, đều là thân thích quê nhà của hắn ta, nhưng hắn ta nói bán là bán ngay, người như thế đến quân doanh, ngộ nhỡ bị quân địch bắt, vì tính mạng của mình, chắc chắn sẽ bán các huynh đệ triệt để."

Người dẫn đầu im lặng một hồi, khẽ nói: "Tìm một chỗ mà làm, nhớ kỹ làm cho sạch sẽ chút, đừng để bọn người cùng thôn thấy."

Ma Tử nịnh nọt nói: "Bạch thống lĩnh, thuộc hạ biết rồi, chuyện này cứ giao cho ta làm."

Bạch thống lĩnh ngưng một lát rồi hỏi: "Tình trạng của đội ngũ chạy nạn kia thế nào?"

Ma Tử biết đây là Bạch thống lĩnh muốn biết nam nhân trong đội ngũ chạy nạn có nhiều hay không.

Hắn ta nhớ lại một chút mới nói: "Nam nhân khoảng gần một nửa, còn lại là người già, trẻ em và nữ nhân."

"Được rồi, ngươi đi làm việc đi." Bạch thống lĩnh phất tay cho Ma Tử rời đi.

Tuy rằng người cùng thôn nói tài bắn cung của nữ nhân đó lợi hại, thế nhưng phần lớn những thôn dân kia không có kiến thức, chưa được thấy bao nhiêu người lợi hại.

Nữ nhân thôi, có lợi hại hơn nữa thì cũng có thể lợi hại tới đâu?

Hơn nữa trên người những người chạy nạn đó không có vũ khí gì, người già và trẻ con lại nhiều, bản thân dẫn theo ba bốn mươi người, chắc chắn có thể một lưới bắt hết đám người này. Đến lúc do đưa tất cả nam nhân đến quân doanh cho đủ số, người già và trẻ em ở lại hâm mỏ đào quặng, nữ nhân thì có thể tặng một ít cho quân doanh.

Các huynh đệ ở quân doanh nghẹn đã lâu, không còn dễ quản lý, nên phải tìm nữ nhân để giải tỏa.

Nghĩ đến đây, hắn ta lập tức chọn bốn mươi người, đều cưỡi ngựa, do người trong đội ngũ hôm qua của Ma Tử dẫn đội truy đuổi dọc theo con đường nhỏ hôm qua.

Bạch thống lĩnh nghĩ rằng thôn dân chạy nạn chỉ dùng hai chân để đi lại, trên tay còn có hành lý và lương thực, chắc chắn di chuyển chậm, bọn hắn cưỡi ngựa không đến nửa ngày hẳn là có thể đuổi kịp.

Bọn hắn quả thực truy đuổi không tới hai canh giờ, đã đến miếu hoang hôm qua Cố An Nhiên bọn họ nghỉ ngơi.

Đống lửa ở cửa miếu hoang cũng mới dập không bao lâu.

Bạch thống lĩnh híp mắt nói: "Nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục lên đường, tối hôm qua bọn họ qua đêm ở đây, xem ra cũng mới xuất phát không lâu, không tới một canh giờ nữa chúng ta tất nhiên có thể đuổi kịp."

Binh sĩ dưới quyền của Bạch thống lĩnh hăng hái bừng bừng, bởi vì bọn họ từ chỗ thủ hạ của Ma Tử biết được nữ nhân trong đội ngũ chạy nạn rất nhiều.

Mà chuyện bọn họ đùa bỡn làm nhục nữ nhân, từ trước đến nay Bạch thống lĩnh toàn mở một mắt nhắm một mắt. ...

Đến gần trưa, Lý Kim Quang chọn một nơi khá bằng phẳng để mọi người nghỉ ngơi.

"Tối hôm qua tất cả mọi người không được nghỉ ngơi đầy đủ, nghỉ ngơi tại chỗ hai canh giờ rồi chúng ta tiếp tục lên đường."

Mọi người buông bao hành lý, khuôn mặt vui vẻ, thật là tốt quá, lát nữa ăn cơm xong có thể chợp mắt một chút.

"Chứ còn gì nữa? Tối hôm qua sau khi bị Hoàng Bỉ Tử làm cho tỉnh ngủ, ta đây mở mắt suốt một đêm, sáng sớm hôm nay lúc đi đường không ngừng buồn ngủ, suýt chút nữa rơi xuống hố luôn."

Sau khi lão thái thái lượm mấy cục đá lớn xếp thành lò bếp, vui vẻ hỏi: "Nha đầu An Nhiên, hôm nay thời gian dư dả, ngươi muốn ăn gì ta cũng làm cho ngươi."

Ngày hôm nay Cố An Nhiên cứ có chút không yên lòng, có thể nói là trong lòng lo lắng mơ hồ.

"Lão thái thái, người cứ làm tùy ý, món gì ta cũng ăn."

Vương Ngọc Liên thấy hôm nay nàng cứ có bộ dạng thiếu thiếu hứng thú, chọn món ngày thường nàng thích ăn để làm.

Còn Cố An Nhiên thì đứng dậy rồi đi vòng lại.

Lý Kim Quang có chút không hiểu nói: "Nha đầu An Nhiên, sao ngươi đi vòng lại vậy? Rớt đồ sao?"

"Không phải, hôm nay tỉnh thân ta có chút không yên, cứ cảm thấy nhóm người ngày hôm qua hình như có vấn đề." Nàng nói ra lo âu trong lòng mình.

Lý Kim Quang không nghĩ xa như vậy: “Chúng ta không có liên quan gì với bọn họ, có vấn đề thì cũng không phải là chuyện của chúng ta."

Cố An Nhiên híp mắt: "Nhưng ngộ nhỡ bởi vì ngày hôm qua đối phương ít người thì sao?"

“A? Vậy chúng ta có cần nhanh chóng lên đường không?" Lý Kim Quang nghe hiểu lời Cố An Nhiên nói, lập tức có chút luống cuống.

"Nếu những người đó thật sự có vấn đề, chúng ta không chạy nổi, những người đó có ngựa." Cố An Nhiên nghĩ rằng chạy không phải là một ý kiến hay.

Dù sao chỗ ngã ba đường hôm qua có không ít dấu vết móng ngựa.

"Vậy ngươi định làm thế nào?" Mi tâm Lý Kim Quang nhíu chặt thành hình chữ xuyên*.

*Chữ xuyên: 川

"Ta quay lại xem tình hình, lát nữa sau khi các ngươi ăn cơm trưa xong, đồ đạc để lại trên đường, còn người thì đến ngọn núi bên cạnh trốn đi"

Cố An Nhiên quan sát tình hình xung quanh một vòng sau đó kiến nghị với Lý Kim Quang.

Vẻ mặt Lý Kim Quang nghiêm trọng gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi không cần lo lắng bên này, ta cũng sẽ chăm sóc tốt cho Đại Bảo, Điềm Nha và lão thái thái giúp ngươi, chỉ là bản thân ngươi phải cẩn thận."

"Vâng."

Sau khi Cố An Nhiên trả lời, rời đi không quay đầu lại, khi đến chỗ mà tất cả mọi người không thể nhìn thấy, nàng vào không gian một chuyến.

Tuy cửa kho vũ khí không mở ra được, nhưng trên kệ vũ khí của biệt thự bên trong không gian có một khẩu súng lục nhỏ màu bạc.

Đây là quà sinh nhật mười tám tuổi lúc trước anh trai tặng cho nàng, nàng vẫn chưa từng dùng.

Vào bên trong biệt thự, đi đến bên kệ vũ khí, lấy khẩu súng lục nhỏ màu bạc xuống, giấu trên người để phòng thân.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp