Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 36


4 tuần

trướctiếp

Một tiếng này tràn đầy sóng thần lực, khiến đám người đang đánh nhau cắn xé đều tỉnh lại từ trong ảo giác.

Mọi người đều tỏ ra bối rối, không phải cảm thấy trên mặt trên người đều nóng rát, cũng là trên tay có vết máu do bị răng cắn.

Nhìn thấy hành vi của người lớn đều trở lại bình thường, những hài tử vô cùng sợ hãi rốt cục cũng khóc rống lên.

Trong lúc nhất thời, trong miếu hoang vang lên tiếng kêu khóc ầm ĩ.

Vẻ mặt Lý Kim Quang nghiêm túc, mặt mũi đầy dấu bàn tay, bất lực tiến đến gần Cố An Nhiên.

"An Nhiên cô nương, mọi người... mọi người ở đây làm sao vậy? Lễ nào là ma quỷ hiện hình à?"

"Có phải họ đang cố tình giở trò trêu chọc chúng ta không?”

Lý Kim Quang vừa nói lời này, lập tức có người tiếp lời: "Không phải người xưa có câu thà ngủ mộ hoang còn hơn ngủ trong miếu hoang sao?"

"Không phải là chúng tôi đã trêu chọc thứ gì đó không sạch sẽ chứ?”

Cả đám người vốn còn đang choáng váng, nghe nói như vậy đều đứng túm tụm lại với nhau, dáo dác nhìn bốn phía.

Cố An Nhiên biết, làn khói kia có vấn đề, khóe miệng nàng nở một cười lạnh: "Sợ là có người giả thần giả quỷ!"

"Ra đây!" Cố An Nhiên quát lớn một tiếng.

Nhưng mà không có ai đáp lại, chỉ là dưới tượng Phật trong miếu dường như có một bàn chân nhỏ lộ ra.

Toàn thân nó giấu dưới bàn thờ tượng Phật, hơi run rẩy, dường như đang cực kỳ sợ hãi.

Cố An Nhiên liếc mắt đã nhận ra, chính là Hoàng Bỉ Tử !

Lúc trước ở tận thế, nàng cũng đã gặp qua Hoàng Bỉ Tử đột biến một lần, bọn chúng thả rắm có khả năng gây ảo ảnh siêu cường.

Nhưng nơi này không phải là tận thế, rắm của một con Hoàng Bỉ Tử cũng hoàn toàn không đủ để khiến tất cả mọi người đều rơi vào ảo giác.

Chẳng lẽ... cái miếu hoang này là hang ổ của Hoàng Bỉ Tử sao?

"Dưới bàn thờ có Hoàng Bỉ Tử." Cố An Nhiên chỉ vào dưới chân bàn thờ.

Lý Kim Quang cùng với mấy hán tử trẻ tuổi cường tráng lật tấm vải trên bàn thờ lên, phát hiện dưới gầm bàn có mấy chục con Hoàng Bỉ Tử.

Những con này, chắc là vừa rồi lúc Cố An Nhiên phát ra sóng thần lực chưa kịp chạy trốn. Chỉ với bọn chúng không thể tạo ra thế trận lớn như Vậy.

Lý Kim Quang thở dài: "Sợ rằng chúng ta đã chiếm địa bàn của Hoàng Đại Tiên rồi."

Cố An Nhiên đi tới bàn thờ, nhẹ giọng nói: "Đoàn người bọn ta chỉ tá túc ở đây một đêm, sáng sớm mai sẽ rời đi."

Hoàng Bỉ Tử này thấy Cố An Nhiên đi qua, đều sợ hãi rụt vào góc tường.

Cố An Nhiên nói lại một lần nữa, ta sẽ không làm hại các ngươi, các ngươi yên tâm.

Hoàng Bỉ Tử gật đầu một cái giống như con người, sau đó kéo theo chừng hai mươi Hoàng Bỉ Tử đi ra nhanh như chớp.

Nhưng mà các thôn dân chạy nạn vẫn chưa hoàn hồn, cũng không ngủ lại được nữa.

Cố An Nhiên thì ngược lại, không lo lắng dư thừa gì, vào trong lều vải nhỏ của mình, đi ngủ.

Suốt đêm cũng không xảy ra chuyện kỳ quái gì nữa.

Các thôn dân chạy nạn thức suốt một đêm, ngày hôm sau trời vừa sáng liền đánh thức mọi người.

Ăn qua loa vài thứ, tiếp tục gấp rút lên đường đi về phía nam.

Đêm nay thôn trưởng Triệu ở Thiên Vân trấn ngủ rất sâu, mãi đến khi mặt trời lên cao mọi người mới thức dậy.

Nhưng khi vừa tỉnh lại, thôn trưởng Triệu liền phát hiện có chỗ không thích hợp, lương thực của tất cả mọi người không thấy đâu cả.

Vẻ mặt hắn ta hoảng hốt sờ sờ ngực, tiền bạc giấu trong người cũng không thấy tung tích.

Từ trước đến giờ hắn ta ngủ nông, sao hôm qua có người mò sạch tiền bạc của hắn ta mà một chút cảm giác hắn ta cũng không có?

Thôn trưởng Triệu bực bội trong lòng, đá mấy chàng trai trong thôn tỉnh ngủ.

"Ngủ gì mà ngủ nữa? Dậy đi, tài sản bị người trộm hết rồi."

Những người Triệu gia thôn nghe thấy đồ đạc trên người bị trộm, toàn bộ giật mình một cái tỉnh dậy.

Chỉ có Nhị Oa vẫn còn đang ngủ say.

Thôn trưởng Triệu tức giận đến nỗi huyệt thái dương giật thình thịch, vọt tới trước mặt Nhị Oa cho một cái tát nặng nề.

"Ngủ ngủ ngủ! Ngươi vẫn còn mặt mũi ngủ à, không phải hôm qua sắp xếp các ngươi gác đêm sao?"

Nhị Oa trúng một cái tát trên mặt, lập tức bị đau tỉnh, vẻ mặt mơ màng hỏi: "Thôn trưởng thúc, sao ngươi đánh ta?”

Thôn trưởng Triệu tức đến nỗi môi trắng bệch, ôm chặt ngực.

"Sao đánh ngươi à? Ngươi xem ngươi làm chuyện tốt gì rồi? Không phải là kêu ngươi gác đêm sao? Lương thực và tiền bạc của tất cả mọi người trong thôn đều không giữ được!"

Nhị Oa vừa nghe thì như bị sét đánh, gác đêm mà lương thực và tiền bạc của tất cả mọi người trong thôn bị mất, hắn ta làm sao còn mặt mũi gặp người?

Hắn ta lập tức nhìn về phía bọn Ma Tử: "Thôn trưởng thúc, bọn họ không phải cũng là người gác đêm sao? Không có người nào bảo vệ à?"

Bây giờ thôn trưởng Triệu nhìn Ma Tử cũng không cho sắc mặt tốt, đánh thức hắn ta một cách thô bạo, tức giận nói: "Tâm các ngươi cũng thật lớn, vẫn còn tâm tình ngủ à? Mọi thứ mất hết rồi, lương thực và tiền bạc mất hết rồi."

Ma Tử ngơ ngác, tỉnh táo trong nháy mắt, ngẩn người một lúc lâu mới nói: "Đây là làm sao, sao chúng ta sống sót được vậy?"

"Là tên đáng chém ngàn đao nào, vậy mà trộm đồ đạc, đây không phải là khiến mấy người chúng ta đi tìm chết sao?"

Lúc này, trên đường có một người tốt bụng đi đến, nàng chỉ dẫn: "Phía đông Thiên Vân trấn là nơi đóng quân của binh lính, chỗ đó vẫn còn nhận người, các ngươi có thể qua đó, xem có thể tìm việc làm hay không, cũng là một con đường sống, nữ nhân cũng có thể tìm vài việc như giặt hồ, may vá mà sống."

Con trai của thôn trưởng Triệu cảm thấy tiết lộ chuyện này ra có chút không thích hợp, nhưng thôn trưởng Triệu nghĩ rằng trong thời buổi loạn lạc được đi theo quân đội, là nơi an toàn nhất.

Hơn nữa Ma Tử vẫn cứ quạt gió thổi lửa, thôn trưởng Triệu vẫn dẫn theo người của Triệu gia thôn đến đó.

Lần này hắn ta chú ý hơn, để bọn Ma Tử đi phía trước, sau khi thấy không có gì khác thường, hắn ta mới mang theo người của Triệu gia thôn đi vào.

Kết quả vừa vào, người Triệu gia thôn đã bị những ngọn giáo vây quanh.

"Không được khóc, không được kêu la, không thì giết các ngươi!" Người trong doanh trướng đe dọa hung hăng.

Tất cả mọi người không dám kêu khóc, mấy đứa bé chưa hiểu chuyện vừa muốn khóc thì đã bị mẫu thân bụm miệng.

"Để đồ đạc của bọn họ ở chỗ này, tất cả nam nhân đưa đến địa bàn Tề Vương, nữ nhân và trẻ em trước tiên ở lại Thiên Vân trấn, đưa đến khu mỏ trên núi làm việc." Một binh sĩ dẫn đầu nói.

Thôn trưởng Triệu thế mới biết là bọn họ bị lừa, tất cả mọi người bị bắt đi lính.

Nam nhân đi đánh giặc, nữ nhân và trẻ em đi đào mỏ.

Hắn ta trừng mắt hung tợn nói với Ma Tử: "Con đường của ngươi thật là đúng, dẫn chúng ta tới con đường cùng luôn."

Vậy mà binh lính dẫn đầu lại vỗ vỗ mặt Ma Tử: "Ngươi làm rất tốt, đến lúc đó ta nói với thủ lĩnh vài câu, nhất định sẽ khen ngợi ngươi đàng hoàng."

Ma Tử nói tiếp: "Chỉ lấy được ngần này người, ta không cam lòng, đội ngũ chạy nạn hôm qua tổng cộng gần hai trăm người, chỉ lừa đến được khoảng bốn mươi người, đáng tiếc."

Thôn trưởng Triệu nhìn bộ dạng thân quen của Ma Tử và dẫn đầu liền biết mình bị gài bẩy hắn ta trợn mắt nhìn Ma Tử một cái đầy hung tợn.

Thế nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không dám có động tác thừa thãi nào, dù sao thì hoàn cảnh mạnh hơn con người.

Lại nghe dẫn đầu nhắc tới đám người Cố An Nhiên, tâm tư thôn trưởng Triệu lay động, những người Triệu gia thôn khác cũng đang tìm mọi cách.

Cố An Nhiên thông minh như vậy, hơn nữa bản lĩnh vô cùng tốt, nếu có thể bị người của Tề Vương gì đó bắt đến Thiên Vân trấn, chắc chắn có thể dẫn bọn họ cùng chạy đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp