Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 35


4 tuần

trướctiếp

Binh lính thủ thành có vẻ không kiên nhẫn nói: "Mỗi hộ gia đình giao ra một nửa tiền bạc và một nửa lương thực trên người là có thể vào thành."

Triệu thôn trưởng nghe được điều kiện này, lập tức lùi về sau mấy bước, bảo vệ bọc đồ của mình.

"Điều kiện này quá khó, chúng ta không vào nữa."

Binh sĩ kia cười lạnh nói: "Ta cầu xin ngươi đi vào sao? Thiên Vân Trấn chúng ta có rất nhiều người muốn đi vào đấy."

Người dẫn đầu tên Ma Tử nói: "Vị binh gia này, chúng ta muốn đi vào."

"Ta sẽ đưa cho các ngươi một nửa đồ trên người." Hắn ta dứt khoát chia một nửa tiền bạc và lương thực trên người cho binh sĩ thủ thành.

Triệu thôn trưởng nhìn Ma Tử với vẻ mặt khó hiểu: "Đang lúc thiên tai, tiền bạc và lương thực đều là đồ quan trọng, sao ngươi lại giao nộp dễ dàng như vậy?"

Na Ma Tử thản nhiên nói: "Trong Thiên Vân trấn phồn hoa náo nhiệt, người vào đó đều có thể tìm được việc để sinh sống. Số lương thực và tiền bạc ít ỏi này coi như hỗ trợ những binh sĩ đã tự tổ chức để bảo vệ chúng ta." Triệu thôn trưởng nhón chân nhìn xem, đúng là trên đường có người qua lại, tìm việc làm để sống chắc chắn là không khó.

Nhưng hắn vẫn có chút rối rắm, không nỡ giao ra tiền bạc và lương thực.

Binh lính thủ thành càng mất kiên nhẫn: "Muốn vào thì vào, không muốn vào thì ra ngoài. Trời đã tối rồi, phải đóng cổng thành."

"Không đóng cổng thành, nếu lát nữa có giặc cỏ đến, sẽ uy hiếp sự an toàn của dân chúng trong thành.”

Triệu thôn trưởng vừa nghe nói nơi này còn có giặc cỏ, lập tức cảm thấy có chút sợ hãi.

Thôi vậy, bỏ ra một nửa tiền bạc lương thức có thể đổi được cuộc sống ổn định cho cả gia đình, cũng là có lời.

Vẻ mặt hắn ta đầy vẻ nịnh nọt: "Vị binh gia này, ta giao tiền bạc và lương thực, ngươi cho chúng ta vào."

Nói xong, hắn ta đau lòng chia tiền bạc và lương thực cho binh lính thủ thành

Nhưng Triệu thôn trưởng đã giở trò, lương thực thì đúng là chia một nửa, nhưng tiền lại chỉ chia không đến một phần tư.

Binh sĩ kia mày nói: "Ngươi mới bắt đầu chạy nạn về phương nam à? Lương thực cũng không ít.” Triệu thôn trưởng cười nói: "Chúng ta mới chạy về phương nam không lâu, toàn bộ tiền đều đổi lấy lương thực, cho nên mới có nhiều một chút."

"Đi vào đi.’’

Binh lính thủ thành vẫy tay với bọn họ, khi mọi người tiến vào, cổng thành nặng nề từ từ đóng lại.

Có lẽ là vì đã quá muộn, những người ban nãy đi lại trên đường bây giờ đã không thấy nữa.

Lúc này, đường phố của Thiên Vân trấn hoàn toàn yên tĩnh.

"Ma Tử huynh đệ, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Thôn trưởng Triệu Gia thôn hoàn toàn tin tưởng người tên Ma Tử này.

Na Ma Tử thở dài: "Ngươi cũng biết, trên người ta bây giờ tiền bạc không nhiều lắm, không ở nổi khách điếm. Ta dự định sẽ vất vưởng trên phố một đêm, sáng mai tìm việc làm kiếm sống."

"Mấy người đi cùng ta đều xuất thân từ gia đình nghèo, không có nhiều tiền trên người, hôm nay họ đều ở bên ngoài."

"Nhưng mà ta thấy các ngươi cũng khá giả, có thể vào ở trong khách điếm, ban đêm không sợ gió lạnh tạt vào."

Triệu trưởng thôn vội vàng lắc đầu: "Không được, bọn ta cũng không phải gia tộc giàu có, hơn nữa lại có nhiều người như vậy, ở trong khách điếm sẽ tốn bao nhiêu tiền? Dù sao suốt đoạn đường này cũng đã màn trời chiếu đất rồi, đêm nay vất vưởng ở ngoài một đêm, đợi khi chúng ta tìm được việc làm rồi hẵng nói."

Na Ma Tử gật đầu: "Cũng được, vậy hay là chúng ta hạ trại một chỗ để tiện hỗ trợ lẫn nhau."

Triệu trưởng thôn đồng ý: "Như vậy đương nhiên là rất tốt, chỉ là sắp xếp gác đêm thế nào?"

Đã cùng đoàn người Lý Kim Quang chạy nạn trong một thời gian dài, hắn ta cũng biết tâm quan trọng của việc gác đêm.

Ánh sáng trong mắt Na Ma Tử lóe lên một cái rồi vụt tắt, sau đỏ đổi sang bộ dạng chân thành mỉm cười.

"Trong trấn này rất an toàn, đến trộm cắp cũng không có, ta nghĩ là không cần gác đêm đâu."

"Nhưng mà nếu Triệu thật sự không yên lòng, chúng ta mỗi bên một người, ngươi coi sắp xếp như vậy thế nào?”

Triệu trưởng thôn gật đầu, đồng ý việc này.

Chẳng bao lâu, họ đã tìm được một nơi bằng phẳng rộng rãi, gần sáu mươi người chậm rãi sắp xếp.

Triệu trưởng thôn nằm trong lều vải dầu, nhìn vào màn đêm yên tĩnh, cảm thấy ngày tháng của mình đầy hứa hẹn.

Không lâu sau, tất cả mọi người mệt mỏi suốt mấy ngày đều chìm vào giấc ngủ.

Na Ma Tử thừa dịp người gác đêm của Triệu Gia thôn ngủ thiếp đi, sau khi thổi một ống khói gây mê, hắn ta đánh thức tất cả những người dưới quyền.

Hắn ta liếc mắt ra hiệu một cái, những người đó bắt đầu vào việc...

Ở ngôi miếu hoang bên này, đám nam tử trẻ tuổi đã đứng trung bình tấn và chạy xong, đi vào trong miếu, tìm chỗ ngủ của nhà mình, vừa nằm xuống đã ngáy o o.

Cố An Nhiên không quen nằm cùng nhiều người như vậy, cảm giác giống như nằm chung một cái giường lớn vậy.

Nàng lấy ra một tấm vải dầu lớn, dùng vải dầu bao quanh một khu vực nhỏ của nhà mình, tạo ra một không gian tương đối riêng tư.

Nàng lại đứng dậy đi kiểm tra cửa trước cửa sau trong miếu, đều đã được chốt chặt, những thứ như sói không thể vào được.

Đêm nay không sắp xếp người gác đêm, nhưng Cố An Nhiên vẫn giữ thói quen lúc tận thế, chỉ nhắm mắt ngủ ngắn.

Đến nửa đêm, ánh trăng mờ nhạt, bên ngoài trời có gió lạnh rít lên, cây cối mờ mờ ảo ảo, Cố An Nhiên cũng đã cực kỳ buồn ngủ.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng dường như nhìn thấy ca ca đang mỉm cười đi về phía mình.

Nàng vui vẻ đứng dậy, giang hai cánh tay ra, chạy về phía ca ca mình.

Ca ca nhìn thấy nàng chạy tới liền dang rộng vòng tay đón nàng.

"An Nhiên, tới chỗ ca ca."

"An Nhiên, nhanh tới chỗ ca ca..."

Giọng nói trong trẻo truyền đến bên tai Cố An Nhiên, đầy vẻ mê hoặc

Nàng đột nhiên dừng chân lại, cả người bắt đầu tỉnh táo lại, đây không phải ca ca nàng, ca ca luôn gọi nàng là Nhiên Nhiên chứ không phải là An Nhiên. Hơn nữa, nơi này không phải là tận thế, ca ca không có ở nơi này.

Nàng cắn lấy đầu lưỡi của mình, mùi máu tanh lan tỏa trong miệng, lập tức tỉnh táo trở lại.

Vừa mở mắt ra, nàng đã thấy khói nhẹ tràn ngập trong miếu, thôn dân chạy nạn dường như cũng rơi vào những ảo ảnh khác nhau.

Một số người đã bắt đầu đánh nhau, tát nhau giống như không sợ đau.

Còn có một số người, khóe miệng chảy nước miếng, vẻ mặt thỏa mãn, đang lục lọi bốn phía tìm thứ gì đó để ăn.

Bất thình lình, mấy người đó chạm vào chân một hài tử, không quan tâm đã muốn cắn một miếng.

Cố An Nhiên một bước lao tới trước, đoạt lấy hài tử ra khỏi miệng bọn họ.

Nhưng mà càng lúc càng có nhiều người bị ảnh hưởng, trong ngôi miếu hoang càng trở nên bất ổn.

Có mấy hài tử không bị ảnh hưởng, bị cảnh tượng trước mắt doạ cho sợ hãi run lẩy bẩy nhưng chỉ dám thút thít trốn vào góc, không dám phát ra âm thanh quá lớn, sợ bị người ta bắt được.

Đại Bảo và Điềm Nha cũng tỉnh dậy, rúc vào trong căn lều nhỏ do Cố An Nhiên dựng sẵn, ôm nhau thật chặt, quan sát xem chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.

Nhưng mà khi Điềm Nha nhìn thấy một hài tử bị mấu thân mình hung hăng cắn một cái đến chảy máu, cô bé đã không thể nhịn được nữa.

Cô bé nức nở: "Chị An Nhiên tỷ tỷ... Điềm Nha... Điềm Nha sợ."

Cố An Nhiên mặc kệ bên ngoài đang hỗn loạn, đi vào căn lều nhỏ, ôm Đại Bảo và Điềm Nha trong tay.

"Đừng sợ, có An Nhiên tỷ tỷ ở đây!" Nàng nhẹ nhàng dỗ dành.

Sau đó nàng lập tức quát một tiếng chói tai về phía đám người: "Dừng lại!"

Nhưng thôn dân chạy nạn không có ý định dừng lại, nàng không còn cách nào khác, đành phải tập trung thần lực.

Mặc dù Cố An Nhiên không phải dị năng hệ tinh thần, nhưng nàng có được hai hệ dị năng, lực tinh thần cao hơn người thường rất nhiều.

"Dừng tay cho ta!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp