Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 31


4 tuần

trướctiếp

Cố An Nhiên sợ hãi hài tử không biết tiết chế, làm tổn thông dạ dày nên lấy hai viên thuốc tiêu hoá từ trong không gian ra đút cho chúng uống, sau đó dẫn hai hài tử đi dạo quanh trong thôn.

Lão phu nhân đã già, cảm thấy tinh thần không tốt, thấy trời tối, bà ấy đã đi nghỉ ngơi.

Đi dạo ở ngoài nửa canh giờ, Cố An Nhiên đưa Đại Bảo Điềm Nha về nhà.

Nàng lấy nước nóng, rửa mặt cho hai hài tử rồi đưa về phòng lão phu nhân, bản thân về phòng khóa cửa lại.

Nàng đi vào không gian của mình, đi đến tòa nhà trong không gian, đổ nước vào bồn tắm lớn rồi thoải mái ngâm mình tắm rửa.

Trước đây khi ở trên núi, nàng chỉ có thể nhân lúc đi săn không có ai xung quanh, vào không gian tắm rửa vội vàng bằng vòi hoa sen, không thể ngâm mình trong bồn tắm.

Hôm nay cuối cùng nàng cũng có cơ hội ngâm mình tắm rửa.

Bởi vì được tắm rửa thư giãn, Cố An Nhiên rời khỏi không gian đã ngủ một giấc rất sâu.

Chuyện gác đêm cũng không đến phiên nàng, Lý Kim Quang đã sắp xếp người làm việc này. Nhưng sáng sớm hôm sau, Cố An Nhiên đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập.

An Nhiên cô nương! Cứu mạng!"

Thấy không có người mở cửa, người kia lại đập cửa dữ dội hơn: "An Nhiên cô nương, cứu mạng, thê tử ta không xong rồi."

Cố An Nhiên đột nhiên mở mắt ra, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, cầm lấy quần áo trên giường mặc vào rồi đi ra ngoài.

Người đến là thợ săn ở Lý gia thôn, Đại Mã.

"Có chuyện gì vậy?" Cố An Nhiên bình tĩnh hỏi.

Sắc mặt Đại Mã lo lắng: "Hôm qua thê tử đi hái rau ở ruộng rau, nhìn thấy trên cánh tay có một con côn trùng không biết tên, lúc đó nàng ấy cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay chụp chết nó."

"Sáng sớm hôm nay trên cánh tay và lòng bàn tay nàng ấy có những mảng phồng rộp lớn, giống như thể bị bỏng, còn rất đau nữa."

"Ta nghĩ côn trùng này có độc, La đại nương cũng không thể làm gì được, ta chỉ có thể mời ngươi qua xem thôi."

"Con côn trùng đó trông như thế nào?" Cố An Nhiên hỏi.

Đại Mã bối rối lắc đầu: "Chuyện này thê tử không có nói cho ta biết, An Nhiên cô nương, ngươi nhất định phải cứu thê tử ta!" "Nhi tử ta không thể không có nương." Lý Đại Mã nói, trong giọng nói mang theo nức nở.

"Không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu, ta và ngươi đi xem xem." Thần sắc Cố An Nhiên vẫn bình tĩnh như cũ.

Nàng đại khái có thể đoán côn trùng đó là gì, nhưng cần phải xác định một lần nữa.

Khi đến ngôi nhà nơi phu thê Lý Đại Mã ở, gặp thê tử của hắn ta là Hạnh Hoa.

Cố An Nhiên hỏi thẳng vào vấn đề: "Con côn trùng đó trông như thế nào? Nó có màu gì?"

Hạnh Hoa nhắm mắt nhớ lại: "Nó lớn hơn một con kiến lớn một chút, có màu đen và đỏ."

Bây giờ Cố An Nhiên có thể kết luận Hạnh Hoa đã dính phải nọc độc của ẩn trùng.

"Cái đó gọi là ẩn trùng, có độc. Lần sau đừng dùng tay không đập nó."

"Ta ra ngoài một lát."

Cố An Nhiên nói xong, rời khỏi phòng, tìm một góc vắng vẻ, lấy ra một ống thuốc mỡ.

Sau đó nàng quay lại nhà Lý Đại Mã, nói: “Đây là thuốc mỡ. Chỉ cần bôi lên những chỗ phồng rộp trên tay là được."

"Nhưng mà những chỗ nổi mụn nước phải dùng kim chọc vỡ."

Lý Đại Mã nhận lấy thuốc mỡ, cám ơn rối rít, còn lấy trong túi ra một ít tiền đông đưa cho Cố An Nhiên.

"An Nhiên cô nương, đây là tiền thuốc, ngươi nhận đi."

"Không cần, lúc giết mã tặc ngươi cũng có góp sức, coi như đã trả tiền thuốc lần này."

Cố An Nhiên quay người rời đi, chỉ để lại cho Lý Đại Mã một bóng lưng.

Vừa ra khỏi nhà, nàng đã gặp phải Lý Kim Quang đang vội vã chạy tới.

Có lẽ ông ấy nghe nói Hạnh Hoa không khỏe nên mới cố ý chạy tới xem.

Cố An Nhiên nghĩ đến chuyện ẩn trùng, đột nhiên dừng chân lại: “Lý trưởng thôn, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

"Chuyện gì vậy?

Lý Kim Quang dừng lại, ra vẻ chăm chú lắng nghe

Cố An Nhiên nói: "Trong thôn này có một loại côn trùng màu đỏ đen, lớn hơn con kiến một chút. Thôn dân nên cố gắng tránh xa nó, không nên dùng tay không đập nó, chất lỏng của côn trùng này có độc."

Lý Kim Quang cau mày nói: "Hạnh Hoa bị côn trùng này cắn sao?"

"Đúng vậy." Cố An Nhiên nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc này Lý Đại Mã chạy đuổi theo ra khỏi nhà, trên tay vẫn cầm lọ thuốc mỡ Cố An Nhiên đưa cho.

Sắc mặt của hắn ta có chút đỏ lên, dường như có chút xấu hổ: "An Nhiên cô nương, cái này... Loại thuốc mỡ này dùng thế nào? Ta ngu ngốc, không tìm được nút mở."

Cố An Nhiên mới nhớ ra mình không dạy phu thê Lý Đại Mã cách vặn nắp lọ thuốc mỡ.

Nàng cầm lấy lọ thuốc mỡ, cầm nắp lọ thuốc trong tay rồi nhẹ nhàng vặn sang bên phải một cái, cái nắp bung ra.

Nàng cầm nắp, nhẹ nhàng bóp phần đuôi lọ một cái, thuốc mỡ màu trắng đã trồi ra.

Nàng nhìn Lý Đại Mã hỏi: "Chính là dùng như vậy, ngươi đã nhìn rõ chưa?” Lý Đại Mã gật đầu liên tục: "Được! Được! Làm Cố An Nhiên cô nương chê cười rồi."

Lý Kim Quang đi theo Lý Đại Mã vào nhà, Cố An Nhiên trở về nhà mình.

Lý Đại Mã biết cách mở nắp lọ thuốc mỡ này, nhưng sau khi Cố An Nhiên rời đi, hắn ta lại dành hơn nửa canh giờ để nghiên cứu cách đậy nắp lọ thuốc thật chặt. ...

Tất cả công việc công việc trong ngôi làng hoang đều tiến hành đâu vào đấy, rau ăn được đã gần thu hoạch xong, mấy ngày nay nắng gắt, rau đã phơi khô, lương thực ăn được đã thu hoạch, cũng đã đem đi phơi nắng.

Những người thợ mộc đã làm được mấy chiếc xe đẩy nhỏ, những thôn dân có tay nghề cũng đã đan được mấy cái sọt tre. thúng tre.

Đoàn người chạy nạn Cố An Nhiên nghỉ ngơi ở lại ngôi làng hoang vắng này tổng cộng ba ngày.

Vì nắng tốt nên lương thực phơi ba ngày đã gần như khô ráo, chỉ có rau là chưa khô hẳn.

Nhưng mà bọn họ không thể ở lại ngôi làng hoang vắng này, nếu ở lại nữa sẽ gặp nguy hiểm.

Sau khi cả đoàn thu dọn đồ đạc xong, lại lên đường chạy nạn về phương nam.

Vì đã chế tạo ra nhiều xe đẩy nhỏ nên những gia đình có nhiều đồ không còn phải mang theo hành lý nặng nề nữa, đội ngũ chạy nạn tiến về phía trước nhanh hơn rất nhiều. Xe đẩy không chỉ có thể đẩy hành lý mà lão nhân, hài tử mệt mỏi cũng có thể ngồi lên, đẩy đi.

Tuy nhiên, vì đã được nghỉ ngơi ba ngày nên cả lão nhân, hài tử đều có tinh thần, có thể tự mình đi bộ.

Chỉ có Cố Hồng Khánh để thê tử ngồi trên xe đẩy, đẩy nàng ấy suốt một đoạn đường.

Bởi vì đường về phương nam địa thế tương đối bằng phẳng nên họ đi bộ nửa ngày đã đến một ngôi làng khác.

Ngôi làng này rộng hơn ngôi làng hoang nơi họ nghỉ ngơi lúc trước, nhưng họ không có ý định sống ở đây nữa.

Chỉ dừng lại nghỉ ngơi một lúc, uống nước, ăn chút gì đó rồi lại tiếp tục lên đường.

Đúng lúc này, một đoàn người chạy nạn hơn trăm người xuất hiện ở phía tây, xa xa bọn họ đã nhìn thấy đoàn người Cố An Nhiên.

"Thôn trưởng, ngươi nhìn ra cửa thôn có phải có rất nhiều người đang ngồi nghỉ ngơi, có lẽ là bọn họ cũng đang chạy nạn." Một nam nhân mặt mày ranh mãnh nói.

Thôn trưởng trợn mắt nói: "Tình cảnh này không chạy nạn, chẳng lẽ ngồi chờ chết sao?"

"Thôn trưởng nói đúng, ta thấy bọc hành lý của bọn họ đều căng phồng lên, có lẽ có rất nhiều lương thực." Nam nhân kia lại tiếp tục nói. Ánh mắt của thôn trưởng nhìn về phía xa, đếm đếm một lúc rồi tiếc nuối thở dài: "Bọn họ đông người hơn chúng ta."

Nhưng nam nhân kia lại không hề sợ hãi, tự tin nói: "Nhiều người thì đã sao? Đánh nhau không phải cứ nhiều người là thắng. Trước đây trong thôn chúng ta có mấy nam tử làm tiêu sư cho các tiêu cục. Bọn họ không một đánh mười cũng là một đánh năm."

"Mà người đừng thấy chúng ta ít người, chúng ta đều đã được tuyển chọn cẩn thận, cứ đưa đám người bên đó tới ngôi làng hoang vắng là được."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp