Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 30


4 tuần

trướctiếp

Điềm Nha bỉu môi, nhìn về phía Đại Bảo, nói: "Ca ca, chúng ta đào nhanh hơn một chút. Nhìn An Nhiên tỷ tỷ kìa, mới một lát mà tỷ ấy đã đào ra được một cây măng đông mập mạp."

Mặc dù Đại Bảo và Điềm Nha là anh em song sinh nhưng Đại Bảo quả thực là một ca ca tốt hiếm có.

Cậu bé véo má nhỏ của Điềm Nha, nói: "Ngoan, muội ngồi xuống đất nghỉ ngơi một lát đi. Ca ca giúp muội tìm măng đông mập mạp được không?”

Điềm Nha cự tuyệt, nghiêng đầu nhỏ sang một bên: "Điềm Nha không đi, Điềm Nha không cần nghỉ ngơi..."

Đại Bảo như một người lớn nhỏ, lúc này trên mặt lộ ra vẻ bất lực: "Nhìn muội kìa, mặt muội đã mệt mỏi đến đỏ bừng lên rồi, lát nữa nếu đổ mồ hôi nhiễm phong hàn, muội sẽ phải uống thứ thuốc đắng đó nữa."

"Đến lúc lúc, muội cũng đừng khóc lóc kêu la, đòi ca ca lén uống thuốc thay muội đó."

Điềm Nha nghĩ đến hương vị của món thuốc kia, chỉ cảm thấy sợ hãi, cơ thể không kiềm chế được mà run rẩy.

Cuối cùng, sau khi giãy giụa hồi lâu, cô bé cúi đầu chấp nhận số mệnh nói: "Vậy... được rồi, ca ca, ca đi tìm măng đông mập trước đi. Điềm Nha hết nóng hết đổ mồ hôi, sẽ đi giúp đỡ ca."

Cố An Nhiên nghe hai hài tử này nói chuyện, lúc đầu trên môi còn nở nụ cười, cảm thấy người ca ca Đại Bảo này là một kẻ yêu thương muội muội điên cuồng.

Nhưng cười được một lúc thì nàng không cười được nữa, khóe mắt hơi đỏ lên.

Nàng cũng nhớ ca ca, ca ca nàng cũng là một kẻ yêu thương muội muội điên cuồng, sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho nàng.

Nhưng cho đến nay, nàng vẫn chưa tìm ra cách để quay về.

Không gian của nàng hoàn toàn không thể phát ra các hạt năng lượng không gian, có thể là do cấp độ dị năng của nàng không đủ cao.

Nhưng ở nơi này không có Zombie, trong không gian của nàng cũng không có nhiều tinh thể, bởi vì bình thường tinh thể đều do ca ca nàng cất giữ.

Chút tinh thể trong không gian không đủ để hỗ trợ nàng thăng cấp dị năng.

Cố An Nhiên nhất thời lâm vào hoàn cảnh khổ sở, nhưng nàng cũng biết rất rõ, đau khổ cũng vô dụng.

Nàng tin mình có thể tìm ra cách.

Sau khi gạt bỏ hết những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, nàng chỉ tập trung tìm măng đông, dù sao đi về phường nam cũng phải mất rất nhiều thời gian!

Nàng tìm măng đông nhanh hơn nhiều so với đám hài tử nhỏ này, lại thêm có sức mạnh, không bao lâu nàng đã đào được một đống nhỏ.

Nhưng mà hôm nay bọn họ cố ý cõng sọt tre trên lưng, không chất đầy sọt tre này, bọn họ sẽ không có ý định quay về.

Cố An Nhiên nhìn sọt tre đã chất được một nửa, lại tăng nhanh động tác tay

Mắt thấy giỏ tre đã từ từ đầy lên

Hài tử cũng đã đào mệt, ôm những sọt măng đông đầy tụ tập quanh Cố An Nhiên.

Điềm Nha vui vẻ chui vào lòng Cố An Nhiên, tự hào giơ năm ngón tay ra: "An Nhiên tỷ tỷ, hôm nay Điềm Nha đào được bốn măng đông mập!"

Cố An Nhiên: Nhưng con số trên tay muội là năm mà 

Điềm Nha : ?

Nàng cười, đưa ra bốn ngón tay: "Điềm Nha, đây mới là bốn!"

Điềm Nha gật đầu, rút ngón tay cái lại, uốn cong về phía lòng bàn tay, mỉm cười đôi mắt cong cong.

"Điềm Nha biết rồi, đây mới là bốn."

Cố An Nhiên bị vẻ ngoài đáng yêu của Điêm Nha làm cho mềm nhũn, sờ sờ cái mũi của cô bé, khen ngợi: "Điềm Nha thật là thông minh."

Nàng cõng sọt tre sau lưng, một tay bế Điêm Nha, tay còn lại định bế thêm Đại Bảo.

Đại Bảo lại từ chối, vẻ mặt có chút nghiêm nghị: "An Nhiên tỷ tỷ, đệ lớn rồi, không cần bế đâu."

Cố An Nhiên dẫn đầu một đám đầu củ cải nhỏ hướng về thôn, lúc này đã đến giờ ăn cơm tối.

Khi đi ngang qua ngôi nhà gạch lớn màu xanh, bên trong tối om không có chút ánh sáng.

Trong ngôi nhà đó vẫn không có người ở, bởi vì mọi người đều không thích sự xui xẻo của vết máu trên cửa, tình nguyện sống trong những ngôi nhà nhỏ.

Điềm Nha không quan tâm đến thứ này, cô bé chỉ đang nghĩ xem bữa tối nay mình có thể ăn món ngon gì.

"An Nhiên tỷ tỷ, buổi tối chúng ta có thể ăn món măng đông mập mạp này được không?” Cô bé nghiêng đầu hỏi.

"Có thể, An Nhiên tỷ tỷ sẽ làm món thịt lợn xào măng đông cho muội." Cố An Nhiên cũng nghĩ tới mùi vị này.

Bởi vì đã đến giờ ăn cơm, đa số những người làm việc bên ngoài đều đã trở về.

Nhìn thấy sọt của Cố An Nhiên chất đầy những thứ giống như măng, sọt của hài tử cũng vậy.

"An Nhiên cô nương, trong sọt của ngươi là gì vậy?" Có người không khỏi tò mò hỏi.

"Măng đông." Nàng nhàn nhạt trả lời.

Nhưng trong lòng lại có chút ngạc nhiên, tại sao người ở đây lại không biết đến măng đông nhỉ?

Trước đó những hài tử này không biết, nàng cũng chỉ coi chúng còn nhỏ, chưa bao giờ cùng người lớn ra ngoài đào bới.

Hiện tại xem ra mọi người đều không biết thứ này có thể ăn được. "Có thể ăn được không?"

Gặp những năm thiên tai, điều mọi người quan tâm nhất chính là vấn đề lương thực, dù là cái gì có thể ăn được đều là đồ tốt.

"Có thể ăn được, còn tròn trịa, tươi non hơn măng xuân."

Sau khi trả lời câu hỏi của thôn dân, Cố An Nhiên một tay ôm Điềm Nha, một tay nắm Đại Bảo, tự mình rời đi.

Thôn dân nhìn những chùm măng đông trên tay đám hài tử, cười đến thấy răng không thấy mắt.

"Những hài tử này thật là giỏi, biết kiếm đồ ăn bên ngoài về."

"Nương, con nghe An Nhiên tỷ tỷ và Điền Nha nói thịt lợn xào măng đông này là ngon nhất."

Một hài tử liếm môi, trên mặt đầy vẻ thèm ăn, đung đưa cánh tay mẫu thân nũng nịu.

Phụ nhân không thể chịu nổi hài tử nũng nịu, vẻ mặt cưng chiều nói: "Được rồi, tối nay nương sẽ làm món thịt lợn xào măng đông cho con."

Dù sao cũng còn một ít thịt lợn rừng An Nhiên cô nương phát cho, cũng vừa đủ làm.

Cố An Nhiên đi đến ngôi nhà mình dừng chân, Vương Ngọc Liên đang rửa rau, hình như cơm đang sôi, thoang thoảng mùi cơm chín bay ra.

Nàng đặt Điềm Nha xuống đất, sau đó cởi cái sọt trên vai xuống.

Vì trời sắp tối nên Vương Ngọc Liên không nhìn thấy những thứ trong sọt của nàng, chỉ ân cần hỏi: "Nha đầu An Nhiên, tối nay ngươi muốn ăn gì? Ta đi nấu cho ngươi."

Cố An Nhiên nghe Vương Ngọc Liên nói thì trả lời: “Lão thái thái, tối nay để ta nấu ăn đi. Điềm Nha muốn ăn thịt lợn xào măng đông."

"Măng? Mùa này lấy măng ở đâu?" Vương Ngọc Liên có vẻ bối rối.

Điềm Nha lấy một cây măng đông trong sọt đi đến trước mặt Vương Ngọc Liên: "Nãi nãi nhìn xem! Đây là măng đông mập mạp. An Nhiên tỷ tỷ dẫn chúng cháu đi đào phía sau rừng tre."

"Bọn cháu đào được rất nhiều, có thể ăn được lâu!"

Vương Ngọc Liên lấy măng đông từ tay Điềm Nha, thấy đây thực sự là măng, nhưng to hơn măng xuân rất nhiều.

Cố An Nhiên lấy hai cây măng đông, bóc vỏ sạch sẽ, cắt bỏ phần rễ già.

Chỉ còn lại một miếng thịt ba chỉ cuối cùng, dùng để xào với măng đông là ngon nhất.

Nàng cắt măng và thịt ba chỉ ra thành từng miếng, bỏ vào một ít gừng, tỏi và một chút tiêu.

Đại Bảo và Điềm Nha còn nhỏ, không thể ăn đồ cay. Cho một ít mỡ lợn vào nồi, sau khi mỡ tan hết thì cho thịt ba chỉ vào nồi xào cho đến khi hai mặt hơi chín vàng, thịt có mùi thơm.

Sau đó cho gừng và tỏi vào xào thơm, cuối cùng cho măng đông và ớt xanh vào.

Măng đông khác với măng xuân, măng xuân tươi và mềm, còn măng mùa đông thì đầy đặn mà nhiều tựa.

Vị béo của thịt lợn và măng đông đầy đặn kết hợp hoàn hảo tạo nên hương vị mặn mà thơm ngon.

Sau khi nấu xong món thịt lợn xào măng đông, Cố An Nhiên làm món bắp cải xào tỏi, bốn người ăn hai món này thỏa thích.

Nhất là Điềm Nha, rất thích món thịt lợn xào măng đông này, vừa ngon vừa thơm, không để ý nên cô bé ăn đến lúc bụng phình ra như một con ếch nhỏ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp