Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 32


4 tuần

trướctiếp

"Nhìn đoàn người chạy nạn bên kia, toàn là lão nhân hài tử thôi."

Nghe nam nhân mặt mày nham hiểm nói như vậy, thôn trưởng có chút động lòng, bị cám dỗ nói: "Ngươi đi gọi đám người Đại Phúc qua đây."

Nam nhân mặt mày nham hiểm thấy thôn trưởng đã bị thuyết phục, vội vàng đi gọi mấy tiêu sư kia tới

Một lúc sau, người tên Đại Phúc đi tới, mấy người cùng nhau bàn bạc rồi nhanh chóng tiếp cận đoàn người Cố An Nhiên.

Lý Kim Quang nghĩ đến nhân lúc đường đi bằng phẳng, nên đi nhiều hơn một chút.

Ông ấy hắng giọng nói: "Đã ăn xong chưa? Chúng ta xuất phát!"

Vừa dứt lời, một giọng nói thô kệch truyền đến: "Sao nói đi là đi? Khoan đi đã"

Lý Kim Quang xoay người, đã nhìn thấy đội ngũ khoảng hơn trăm người trước mặt, trong lòng trở nên cảnh giác.

Đoàn chạy nạn này cũng chỉ có hơn trăm người, nhưng đều là những nam tử và trung niên, còn có hơn chục người mang theo đao kiếm vũ khí, thoạt nhìn không phải dễ động vào. "Chúng ta nghỉ ngơi đủ rồi, đương nhiên phải rời đi."

Vừa nói, Lý Kim Quang vừa lùi về sau mấy bước, chắp hai tay sau lưng thủ thế, ra hiệu cho thôn dân đề phòng, đây là cử chỉ lúc trước ông ấy và mọi người đã quy ước với nhau.

Thôn dân cũng biết những người này có ý đồ xấu, sợ bọn họ tới đây để cướp lương thực.

Thời thế này, cướp lương thực chính là lấy mạng,

Bọn họ đều nắm chắc vũ khí trong tay, sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào.

Một nam nhân trên mặt có râu quai nón nói: "Các ngươi đều có thể đi, nhưng ta thấy các ngươi có rất nhiều lương thực, có thể để lại hét, chúng ta vác giùm các ngươi. …

Lời này rõ ràng là muốn cướp hết lương thực của bọn họ mà. Thật sự là vô cùng độc ác.

Lý Kim Quang tỏ vẻ không sợ hãi, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, nói: "Không cần phiên các ngươi hao tâm tổn trí, người của chúng ta có thể gánh nổi"

Nam tử râu quai nón ngày thường hoành hành đã quen, rốt cục không còn kiên nhẫn nữa: "Này! Lão già ngươi muốn giở trò phải không?"

Nói xong, ỷ vào bản thân có sức mạnh, đẩy mạnh Lý Kim Quang một cái, khiến ông ấy loạng choạng, suýt nữa thì té ngã. Cũng may được một thôn dân đỡ lấy.

Cố An Nhiên vừa ra khỏi ngôi làng, đã nhìn thấy gã râu quai nón đẩy Lý Kim Quang.

Ngay lập tức nàng lấy ra Phi Hổ Trảo, phóng ra cắm vào thân cây lớn ở cổng làng, mượn lực đạp một cái, dùng sức đá mạnh gã râu quai nón.

"Phốc!"

Gã râu quai nón kia trực tiếp bị đá bay, vạch một đường bán nguyệt trong không trung, sau đó nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Những tiêu sư và thôn dân bên kia đang muốn động thủ lập tức bị cú đá này làm cho hoảng sợ, giống như chim cút, không dám tiến lên nữa.

Khi nhìn thấy một người có thể dễ dàng đá bay nam tử mập gần hai trăm cân bị đá lên trời, họ lập tức biết được người kia không hề đơn giản.

Trên mặt Cố An Nhiên tràn đầy lãnh đạm.

Sau khi vững vàng tiếp đất, nàng lạnh lùng liếc nhìn về phía đối diện, nói từng chữ: "Các ngươi muốn chết sao?"

Thủ lĩnh đoàn chạy nạn phía đối diện lắc đầu giống như lắc trống, suýt nữa thì lắc gãy cổ.

"Không! Không! Nữ hiệp, đây đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm!"

Cố An Nhiên vẻ mặt lạnh lùng, lời nói mang theo ý mỉa mai: "Hiểu lầm sao?" Lúc này vẻ mặt thủ lĩnh đoàn chạy nạn đối diện đầy nịnh nọt, cúi đầu khom lưng: "Đúng đúng đúng! Đều là hiểu lầm. "

"Ta sẽ dẫn người của mình đi khỏi đây ngay bây giờ, tuyệt đối không cản đường nữ hiệp."

Nói xong hắn ta vẫy tay ra hiệu với những người phía sau, lập tức muốn chạy trốn.

"Dừng lại! Ta cho các ngươi rồi sao?" Giọng nói lạnh lùng của Cố An Nhiên vang lên.

Những kẻ đang chuẩn bị chạy trốn đều sững sờ, tên thủ lĩnh càng tỏ ra bối rối.

"Nữ hiệp, ngươi còn có gì chỉ giáo?" Hắn ta cụp mắt xuống hỏi.

Cố An Nhiên liếc nhìn Lý Kim Quang: "Tiền thuốc, các ngươi đánh người không để lại tiền thuốc mà muốn rời đi sao?"

Tên thủ lĩnh nhìn gã râu quai nón trong đoàn mình đã hít vào thì nhiều mà thở ra không bao nhiêu, lúc này đã cảm thấy giận dữ không có chỗ phát tiết, tiểu nha đầu này cũng quá mức bá đạo, vậy mà còn dám lừa bịp bọn hắn.

Nam nhân râu quai nón trong đoàn người của hắn ta có vẻ cũng sắp mất mạng, hắn ta còn chưa đòi bồi thường tiền thuốc!

Nhưng tình thế còn mạnh hơn người, hắn ta không thể không cúi đầu.

Hắn ta nhìn đệ đệ của gã râu quai nón, nói: "Nhị Phúc, người là do ca ca của ngươi đẩy, ngươi đi lấy chút bạc bồi thường cho người ta đi."

Trong lòng người tên Nhị Phúc rất không phục, nhưng cũng biết đây không phải là lúc để thể hiện.

Hắn ta bất đắc dĩ móc ra mười mấy đồng tiền ném cho Lý Kim Quang: "Lão già, ta cho ngươi tiền thuốc."

Lý Kim Quang nhận lấy mấy đòn tiền, bỏ vào túi.

"Nữ hiệp, bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?" Thủ lĩnh đoàn chạy nạn kia thận trọng hỏi.

Vẻ mặt Cố An Nhiên lãnh đạm, không nói gì. Tên thủ lĩnh tưởng rằng nàng đã bằng lòng, vội vàng ra hiệu cho những kẻ dưới quyền nhanh chóng rời đi.

Nhưng không biết từ lúc nào cây rìu đầu phượng đã xuất hiện trong tay Cố An Nhiên.

Nàng cầm cây rìu có mào trong tay, nhắm ngay một cái cây khá rậm rạp, ném mạnh cây rìu qua đó

"Rắc!"

Cây lớn bất ngờ đổ xuống, tung bụi đất lên.

Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào cái cây đổ.

Thủ lĩnh đoàn chạy nạn bên kia đã sắp khóc, răng va cầm cập vào nhau: "Nữ hiệp, nếu ngươi có yêu cầu gì khác thì cứ nói thẳng! Đừng doạ người như vậy! Không phải chúng ta cũng bồi thường tiền cho các ngươi rồi sao?"

Những người khác dưới tay hắn ta cũng không hơn gì hắn ta, hai chân họ không ngừng run rẩy.

Cố An Nhiên không nhanh không chậm đi đến bên cạnh cái cây đổ, lấy lại cây rìu của mình.

Nàng nói một cách thờ ơ, từng chữ một: "Con người ta, ghét nhất người khác không có mắt tới quấy rầy ta."

"Hôm nay tâm tình ta rất tốt, sẽ không so đo với các ngươi, nhưng nếu như có lần sau, tất cả các ngươi đều phải chết." "Cút!" Cố An Nhiên quát lớn một tiếng.

Những người kia lăn lộn bỏ chạy, không còn kiêu ngạo như khi đối mặt với những đoàn chạy nạn khác nữa.

Bởi vì ở đây có một nữ nhân rất khó trêu chọc, giết người dễ dàng như thái rau.

Sau khi đám người kia đã bỏ chạy, Cố An Nhiên ung dung cầm lấy tay cầm xe đẩy, nói: "Lên đường thôi. Ta đi đi một vòng quanh ngôi làng này, không có thứ gì dùng được cả, người ta đã chuyển đi sạch sẽ rồi."

Trải qua chuyện vừa rồi, Lý Kim Quang đã có cái nhìn mới về vấn đề tuyến đường đi.

Ông ấy bước tới chỗ Cố An Nhiên, suy nghĩ một lúc rồi nói: "An Nhiên cô nương, ngươi nghĩ bây giờ chúng ta tiếp tục đi lên núi thì thế nào?"

Đường núi tuy rằng khó đi, đôi khi có dã thú, nhưng so với việc gặp phải đoàn người chạy nạn đông đảo như vậy, vẫn an toàn hơn nhiều.

Cố An Nhiên hơi khựng lại, chỉ vào ngọn núi cách đó không xa về phía nam: "Đoạn đường này không thể đi đường núi được."

Lý Kim Quang không hiểu: "Tại sao?" Đây là núi, tại sao đoạn đường này không thể đi đường núi?

Mấy ngày nay Lý Kim Quang cũng coi như không gây thêm phiền toái gì cho Cố An Nhiên. Ngược lại, đôi khi ông ấy còn có thể giúp đỡ nàng, cho nên nàng đối với Lý Kim Quang kiên nhẫn hơn rất nhiều.

"Địa chất ở đây khác với phủ Bắc An, trên núi phần lớn là vách đá, có rất ít cây cối."

"Ta sống ở đâu cũng được, nhưng rất nhiều người không thể sống được." Nàng nhàn nhạt giải thích.

Lý Kim Quang nhìn ngọn núi phía nam, quả nhiên là đồi núi trọc, còn rất cheo leo.

Đúng là núi ở mỗi nơi là khác nhau. không phải ngọn núi nào cũng dễ leo.

Nhưng nếu tình hình trên núi đã như vậy, thì càng đi về phương nam, khả năng gặp phải lưu dân và giặc cỏ sẽ càng lớn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp