Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 29


4 tuần

trướctiếp

Nhưng cậu bé không muốn lãng phí chút nước sốt nào, lè cái lưỡi nhỏ ra liếm sạch nước sốt.

Sau khi ăn bữa trưa xong, Cố An Nhiên ôm Đại Bảo và Điềm Nha đi ngủ, lão phu nhân bôn ba mấy ngày liền, cũng cảm thấy rất mệt mỏi.

Sau khi dọn dẹp xong bát đũa, bà ấy cũng đi vào nhà nghỉ ngơi.

Đa số thôn dân khác đều là như vậy.

Lý Kim Quang không yên tâm, đặc biệt sắp xếp hai nhi tử của mình canh ở cửa thôn.

Nếu có chuyện gì xảy ra, cũng có thể cho mọi người chạy trốn kịp thời.

Không biết qua bao lâu, khi đa số mọi người đã thức dậy sau giấc ngủ trưa, Lý Kim Quang đưa mười mảnh vải cho mấy người phụ nhân, để họ may vài bộ quần áo cho lão nhân và hài tử.

Bây giờ đã sang thu, cũng là lúc may quần áo mùa thu, nhưng nhiều gia đình không có được mấy bộ quần áo.

Những tấm vải này may thành quần áo, có thể chia cho mỗi nhà một hai bộ.

Sau khi Cố An Nhiên thức dậy, đã chủ động đi tìm Lý Kim Quang.

Nàng có một số ý tưởng có thể giúp cho con đường chạy nạn sau này dễ dàng hơn một chút.

Lý Kim Quang thấy Cố An Nhiên tới thì vội vàng mời nàng vào nhà.

"An Nhiên cô nương, ngươi đến tìm ta có chuyện gì?"

Từ trước đến nay tính tình Cố An Nhiên luôn lạnh lùng, không hề có chuyện nói chuyện phiếm, đi thẳng vào vấn đề: “Lý thôn trưởng, mặc dù trong thôn này không còn nhiều lương thực, nhưng ta phát hiện trong vườn rau bên cạnh nhà có rất nhiều rau, nên thu hoạch hết số sau này, làm thành rau muối cũng có thể ăn được một thời gian."

"Trên đồng ruộng còn có lúa, tuy mọc thưa thớt, nhưng chúng ta cũng có thể thu hoạch được chút lương thực."

"Quan trọng nhất là nếu trong thôn dân có người biết nghề mộc thì có thể tranh thủ mấy ngày này làm vài chiếc xe đẩy. Dù sao, thời tiết càng lúc càng lạnh, đồ giữ ấm cũng nặng nề, vác theo sẽ rất mệt, còn đi chậm nữa."

"Ta nghĩ ngươi cũng biết, ngôi nhà chỗ chúng ta lấy ngũ cốc thô, trong kho có rất nhiều dụng cụ làm mộc."

Lý Kim Quang chăm chú lắng nghe, không hề xen vào câu nào, bởi vì ông ấy cảm thấy Cố An Nhiên suy nghĩ vấn đề này vô cùng chu đáo.

Chờ Cố An Nhiên nói xong những lời cần nói, ông ấy mới gật đầu nói: "Ta sẽ đi sắp xếp ngay."

Chưa đầy nửa canh giờ sau, mọi người đã được phân công làm việc.

Nam nhân ra cánh đồng đầu làng thu hoạch lúa, còn phụ nhân đi thu nhặt hết rau trong vườn rửa sạch rồi làm thành rau muối.

Những người biết nghề mộc ở lại trong làng làm xe đẩy.

Ngoài ra còn có mấy người giỏi nghề đan lát thì đi chặt tre, làm mấy cái sọt, giỏ.

Bởi vì hầu hết mọi người đều ra ngoài làm việc, đến lúc đó tất cả đồ vật đều sẽ chia theo đầu nhân khẩu.

Thôn dân cũng không có ý kiến gì đối với cách phân chia này.

Mặc dù một số gia đình có nhiều hài tử, nhưng bọn họ đã cùng nhau kết đoàn chạy nạn, chịu chút thiệt thòi cũng không sao.

Vương Ngọc Liên cùng nhóm lão phu nhân thu nhặt rau đem đi rửa.

Cố An Nhiên không tham gia bất cứ công việc nào, không phải nàng lười biếng, mà thực sự nàng không biết làm những công việc này.

Tuy nhiên, nàng lấy ra một đống lốp xe nhỏ thích hợp cho xe đẩy từ khu vực tiện ích trong không gian, đưa cho những người thợ mộc.

Dù sao lốp cao su tốt hơn lốp làm bằng gỗ về mọi mặt.

Nàng cũng không nhàn rỗi, dẫn theo Đại Bảo, Điềm Nha và một đám tiểu hài tử cùng vào rừng tre.

Mùa này chính là gần thời điểm măng đông mọc.

Nếu có măng thì đào lên làm măng khô cũng tốt.

Cố An Nhiên mỗi tay dắt một hài tử, Điềm Nha tò mò hỏi: "An Nhiên tỷ tỷ, chúng ta tới đây làm gì?

"Đào măng!" Cố An Nhiên nhìn khuôn mặt đáng yêu của Điềm Nha, nhẹ nhàng trả lời.

Đại Bảo nhìn chiếc cuốc nhỏ trong tay, chìm vào suy nghĩ.

An Nhiên tỷ tỷ, măng chỉ mọc vào mùa xuân thôi."

"Không phải cứ có tre thì sẽ có măng. Măng là con của tre, có tháng mọc cố định..."

Cậu bé thấp giọng ngượng ngùng nói, giống như sự Cố An Nhiên sẽ bị đả kích.

Cố An Nhiên nhìn thấy Đại Bảo cau mày, nhìn giống như một tiểu lão nhân, nhịn không được mà bật cười.

Nàng hơi cúi người, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Bảo, nghiêm túc nói: "Đại Bảo, măng mọc vào mùa xuân mà đệ nói là măng xuân. Bây giờ An Nhiên tỷ tỷ dẫn các ngươi đi tìm là măng đông.

Đại Bảo nửa hiểu nửa không gật đầu, sau khi nhìn xung quanh, anh ta nói với giọng nghi ngờ: "Nhưng chỗ này khắp nơi đều không có măng mọc!"

Cố An Nhiên kiên nhẫn giải thích: "Măng đông mọc ở trong đất, không nhô ra ngoài. Chúng ta phải đi tìm."

Đại Bảo ngẩng đầu lên, nhìn khu rừng tre trước mặt không thấy bờ thì thầm thở dài

An Nhiên tỷ tỷ, rừng tre này lớn như vậy, làm sao tìm được măng đông?"

Cố An Nhiên vẫy tay với cả đám hài tử ra hiệu cho chúng đến gần nàng hơn.

Đám hài tử lao về phía trước, chỉ chốc lát đã vây chặt lấy nàng. Cố An Nhiên thấy cả bọn đã đến đông đủ, bắt đầu bài học đào măng đông của mình.

"Trước hết, chúng ta cần chọn những cây tre có cành lá dày, màu xanh biếc, trên thân tre có một lớp rêu."

"Những cây tre như vậy đều đang thời kỳ trưởng thành, có thể ra măng."

"Mấy cây tre có sương trắng trên thân là những cây tre mới khoảng một năm tuổi, ở đó không thể đào được măng."

"Những cây không có màu xanh, thậm chí hơi vàng đều là những cây tre già, khó có thể đào được măng bên cạnh chúng."

Đôi mắt đen to của Điềm Nha chớp chớp vài lần, như đang suy nghĩ: "Vậy chúng mọc ở đâu?”

Câu hỏi của Điềm Nha chính là điều mà những hài tử này muốn hỏi bây giờ.

Cố An Nhiên ôm Điềm Nha đáng yêu vào lòng: “Sau khi tìm thấy những cây tre có cành lá rậm rạp, hãy đào theo vòi tre của chúng là có thể đào được măng đông."

"Còn một cách nữa. Trong rừng trúc này, nếu đất có vết nứt hoặc nhô lên cũng có thể đào được măng."

"Cứ đào như vậy là sẽ tìm được sao?" Điềm Nha hỏi.

"Đúng vậy, cứ làm như vậy là sẽ tìm được." Cố An Nhiên mỉm cười đáp.

Điềm Nha nghe bài học đào măng xong, cô bé mím đôi môi hồng, hôn lên mặt Cố An Nhiên.

"Vậy Điềm Nha và ca ca đi đào măng!"

Nói xong, cô bé xách cuốc nhỏ, nắm tay Đại Bảo đi tìm măng đông.

Những hài tử lớn hơn tản ra bốn phía rừng tre, như vậy có thể đào được nhiều măng hơn.

Vất vả lắm Điềm Nha mới tìm được một chỗ đất bị nứt như An Nhiên tỷ tỷ nói, cô bé vui vẻ đứng ngay tại chỗ giậm đôi chân nhỏ bé của mình.

"Ca ca, An Nhiên tỷ tỷ, mọi người lại đây xem đi, có phải măng đông trốn ở đây không?”

Cố An Nhiên bước từng bước nhỏ đi tới, phán đoán tuổi tre, mỉm cười khen ngợi: "Điềm Nha giỏi lắm, măng đông đúng là trốn ở đây."

Sau khi được Cố An Nhiên khẳng định, Điềm Nha vung cây cuốc nhỏ trong tay, dốc lòng đào đất.

Đại Bảo tuân thủ nghiêm ngặt theo lời An Nhiên nói, đào dọc theo roi tre.

Đào được một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Bảo và Điềm Nha đều đã đỏ bừng, măng đông cuối cùng cũng lộ đầu nhọn ra.

"Cần An Nhiên tỷ tỷ đào giúp các ngươi không? Các ngươi có mệt không?” Hai hài tử đồng thanh lắc đầu: "Không mệt, An Nhiên tỷ tỷ có thể đi tìm những măng đang nấp khác đi."

Măng ăn rất ngon, phải đào nhiều một chút mới được!

Cố An Nhiên nhìn bộ dáng vô cùng nhiệt tình của Đại Bảo và Điềm Nha, khóe môi bất giác nhếch lên thành một nụ cười.

Nàng đi đến một nơi cách hai hài tử không xa, cũng nghiêm túc tìm những bụi măng đông.

Không qua bao lâu, Điềm Nha hưng phấn nói: "An Nhiên tỷ tỷ, tỷ xem này, muội đã đào được một cây măng đông mập mạp.”

Vừa nói, cô bé vẫn không quên lắc lắc cây măng đông mới đào được trong tay

Cố An Nhiên cũng nhặt cây măng mùa đông mới đào lên, cười nói: "Nhìn này, tỷ cũng đào được."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp