Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 28


4 tuần

trướctiếp

"Nhưng vì để cho an toàn, tốt hơn hết là mở tất cả các cánh cửa, kiểm tra một lần."

Cố Hồng Khánh vô cùng tin tưởng Cố An Nhiên, vừa nghe nói nơi này không có người, lập tức thu hồi cung săn, lấy ra một con dao găm nhỏ để phòng thân.

Theo yêu cầu của Cố An Nhiên, mở hết tất cả cửa ra để kiểm tra

Hai người cùng nhau làm việc, đã nhanh chóng kiểm tra xong tiền viện.

Không có một ai, nhưng có mấy phòng vẫn còn một vài tấm nệm có thể sử dụng được.

Đến hậu viện, Cố Hồng Khánh đi vào phòng bếp, hắn ta cảm thấy trong phòng bếp này có thể còn sót lại một ít lương thực, lúa gạo.

Cố An Nhiên phán đoán vị trí nhà kho, đẩy cửa bước vào.

Trong không khí có rất nhiều tro bụi, có mùi ngột ngạt, nhưng quả thật trong nhà kho của ngôi nhà này còn lại không ít đồ.

Thùng vốn chứa gạo tinh và ngũ cốc mịn còn lưu lại một ít, nhưng trong hũ vẫn còn rất nhiều ngũ cốc thô.

Hũ đựng ngũ cốc thô được đậy bằng nắp gỗ nên không bị chuột phá hoại. Ngoài ra còn có hơn chục mảnh vải, không phải loại vải thượng hạng mà là loại chất liệu chống mài mòn.

Đối với những người chạy nạn, loại vải này tốt hơn nhiều so với loại vải lộng lẫy.

Cố An Nhiên đi vào nhà kho, phát hiện còn lại hơn hai mươi tấm nệm giường, cùng nguyên một bộ dụng cụ nghề mộc.

Còn lại là những thứ như bàn, ghế, tách trà...

Có lẽ nhà này của cải dồi dào, có quá nhiều đồ vật, đây đều là đồ không thể mang theo được.

Cố An Nhiên không ăn được ngũ cốc thô, cũng không cần đệm, trong không gian có rất nhiều chăn len ấm áp, chăn lụa tơ tằm, sao phải bận tâm đến mấy cái chăn bông nặng nề này?

Nhưng Cố An Nhiên nhét mấy bộ ấm trà, bàn ghế vào trong không gian, biết đâu có thể dùng được thì sao? Dù sao không gian của nàng cũng rất rộng rãi.

Cố Hồng Khánh lại không may mắn như vậy, trong phòng bếp không còn chút thức ăn nào, chỉ có rau khô thối cùng mấy miếng thịt khô trên xà đã bị chuột gặm mất.

Hắn ta đang có chút ủ rũ thì nghe thấy Cố An Nhiên cách đó không xa hét lên: "Cố Hồng Khánh, lại đây!"

Cố Hồng Khánh tưởng Cố An Nhiên gặp nguy hiểm nên lập tức cầm cung săn trong tay chạy về phía nàng.

"An Nhiên cô nương, ngươi không sao chứ?” Cố Hồng Khánh chạy nhanh vào nhà kho rồi hỏi.

Cố An Nhiên có chút khó hiểu nhìn hắn: "Ta có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

"Ở đây còn sót lại một ít ngũ cốc thô và đệm giường. Ngươi đem túi vải lấy một ít, cũng vác lấy hai tấm đệm."

Đôi mắt của Cố Hồng Khánh sáng lên khi nhìn thấy cái hũ chứa đầy ngũ cốc thô.

Hắn ta lấy túi gạo ra, nhanh chóng đổ đầy một túi lớn.

Vừa đổ xong, Lý Kim Quang đã dẫn theo một đám nam nhân đi vào.

Họ cũng đã lục soát tất cả các gian phòng ở tiên viện, ngoại trừ một số dụng cụ và mấy tấm nệm ra, cũng không tìm thấy thứ gì có thể dùng được.

Nhưng có mấy tiểu tử tìm được vài hũ dưa muối, lấy về cũng có thể ăn được mấy ngày này.

Cố Hồng Khánh thấy Lý Kim Quang đi vào, luôn miệng nói: "Kim Quang thúc, ở đây còn có một số thứ nhà này không thể mang đi được, còn có một ít ngũ cốc thô, các ngươi mang túi vải tới, mỗi người đổ một ít đi!"

Lý Kim Quang nhìn hũ đựng ngũ cốc thô, hai mắt sáng ngời, bọn họ đã chạy nạn hơn hai mươi ngày, nhiều gia đình đã rất thiếu lương thực.

Mặc dù trên người họ có một ít tiền nhưng thời buổi này không có nơi nào để mua lương thực, chưa nói đến giá lương thực còn tăng cao.

Cố An Nhiên nhìn mọi người nói: "Trong nhà này không có gì nguy hiểm, môi trường rất tốt, người có thể vào ở."

" Các ngươi cứ làm việc đi, ta về đây."

Cố An Nhiên nói xong liền trực tiếp rời đi.

Lý Kim Quang nhìn theo bóng lưng của nàng, lẩm bẩm nói: "Sao cô nương này lại vội vàng rời đi như vậy? Đến lương thực cũng quên cầm, mặc dù nàng ấy có thể đi săn thú, nhưng chẳng lẽ chỉ ăn thịt không ăn sao?”

Nghĩ đến đây, ông ấy lại lấy ra một cái túi, đổ đầy một túi ngũ cốc thô, định lát nữa sẽ tự mình đưa cho Cố An Nhiên.

Cố An Nhiên: Ta cám ơn ngươi, thôn trưởng!

Quả nhiên, Cố An Nhiên vừa về đến nhà không bao lâu, Lý Kim Quang đã thở hồng hộc đi tới, trên tay cầm một bao lớn ngũ cốc thô.

"An Nhiên cô nương, ngươi quên lấy lương thực, ta đưa tới cho ngươi."

Cố An Nhiên mở cửa, nhìn túi ngũ cốc thô, nhận cũng không phải, mà không nhận cũng không được.

Nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì mệt mỏi của Lý Kim Quang, nàng vẫn nhận lấy.

Lý Kim Quang đã lấy hết hai mươi tấm nệm ở ngôi nhà đó, phân phát cho những gia đình không có nệm dày!

Bọn họ bây giờ là một thể, nếu có người chết cóng trên đường cũng không tốt.

Còn mấy túi ngũ cốc thô đều chia cho mấy người vào ngôi nhà đó, không ai dám phản đối.

Mười mấy mảnh vải tìm được có thể dùng để may rất nhiều quần áo, Lý Kim Quang đã nghĩ cách xử lý. Cố An Nhiên không quan tâm những thứ này phân phát thể nào, nàng chỉ chuyên tâm nấu thịt lợn Tô Đông Pha của mình.

Nàng lấy ra hồi hương, xì dầu, nước tương đen và một chai rượu gạo từ trong không gian.

Bỏ nguyên miếng thịt ba vào nồi nước lạnh để lọc hết huyết, sau đó cắt thành bốn miếng nhỏ, mỗi miếng nặng khoảng nửa cân.

Lại lấy một cái nồi đất ở trong nhà, cho bốn miếng thịt vào nồi, thêm hành, gừng, đường phèn và hồi hương vào.

Sau đó thêm vào hai thìa xì đầu và nước tương đen, thêm nước và rượu gạo vào, đậy nắp, đun nhỏ lửa trong một canh giờ.

Thịt Tô Đông Pha còn chưa chín, Đại Bảo và Điềm Nha đã đi đến chỗ nàng, mỗi người ôm một chân nàng nũng nịu.

Sau một canh giờ, thịt được hầm mềm nhưng không bị nát.

Cố An Nhiên đặt bốn miếng thịt lợn Tô Đông Pha lớn lên đĩa, xếp chồng lên nhau.

Sau đó đổ đều nước súp màu mã não trong nồi ra đĩa, rồi hấp lên trong vòng một nén nhang.

Điềm Nha bị hấp dẫn bởi màu mã não, mùi thơm đậm đà của thịt Tô Đông Pha.

Cô bé ôm đùi Cố An Nhiên, làm điệu bộ nũng nịu: "An Nhiên tỷ tỷ, thịt này bao lâu nữa mới có thể ăn được?"

Cố An Nhiên hơi cúi người, nhéo má Điềm Nha: "Yên tâm, sắp xong rồi."

Điêm Nha và Đại Bảo đều bị mùi thịt làm cho ngứa ngày, trong bụng như có côn trùng bò lổm ngổm, không chịu rời khỏi phòng bếp.

Cuối cùng, khi thịt lợn Đông Pha trong suốt, đỏ như mã não ra khỏi nồi, Cố An Nhiên đưa cho mỗi người một miếng.

Nàng đưa một miếng cho lão phu nhân, giữ lại một miếng cho mình.

Lão phu nhân cắn một miếng thịt Đông Pha, cảm thấy thịt mềm mềm, dai dai, phần thịt hầm trong nước sốt cho đến khi mềm nhũn.

Nước súp tươi nồng bao bọc lấy thịt, có vị êm dịu, thơm mùi rượu.

"Nha đầu An Nhiên, trước đây người từng làm đầu bếp à? Nấu đồ ăn ngon quá."

Cố An Nhiên lắc đầu: "Lão thái thái, đây chỉ là đồ ăn thường ngày mà những người ở chỗ ta ở hay làm thôi."

Lão phu nhân tỏ vẻ khó tin: "Đồ ăn thường ngày có thể ngon và đẹp mắt như vậy sao?"

Ở nước Đại Tuyên, đồ ăn trong tửu lâu cũng chưa chắc đã được thế này.

"Vâng, chỉ là đồ ăn thường ngày thôi."

Cố An Nhiên vừa trò chuyện với lão phu nhân, vừa dùng đũa chọc vào giữa miếng thịt Đông Pha, để phần thịt bên trong có thể thấm thêm nước súp, tăng thêm hương vị.

Sau đó nàng lấy một miếng nhỏ đút cho Điềm Nha.

Điền Nha "A ô” mấy tiếng, ăn mấy miếng thịt Đông Pha béo béo, cô bé vui sướng nheo mắt nói: "Thịt này vừa ngon vừa mềm lại còn thơm nữa!”

Sau đó Cố An Nhiên lại gắp một miếng khác đút cho Đại Bảo: "Ăn thử đi!"

Đại Bảo ngẩng đầu nhỏ, tóc đung đưa trong gió, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc: "An Nhiên tỷ tỷ, đệ đã là nam tử hán, không cần đút, đệ tự ăn!"

Nói xong, cậu bé dùng hai tay gắp miếng thịt Đông Pha lên, cắn một miếng lớn.

Thơm quá, ngon quá!

Bởi vì cắn một cái quá nhiều, miệng Đại Bảo dính đầy một vòng nước sốt đỏ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp