Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 27


4 tuần

trướctiếp

"Không sao, lát nữa ta có thể tự làm được." Cố An Nhiên nói xong, ngồi xổm bên chậu giúp lão phu nhân rửa rau.

Còn chưa rửa được mấy bó rau, Lý Kim Quang đã chạy tới, thở hổn hển.

"An Nhiên cô nương, không biết trong ngôi làng này có an toàn hay không.”

Động tác tay của Cố An Nhiên khựng lại: "Sao vậy?"

"Trong làng này có một ngôi nhà bằng gạch lớn màu xanh, có tường cao bao quanh, cửa cũng làm bằng gỗ tốt.”

Lúc Lý Kim Quang nhắc đến ngôi nhà này, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Cố An Nhiên vốn tưởng rằng mấy thôn dân tranh nhau sống trong ngôi nhà đó, nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Nhìn thấy Lý Kim Quang thở hổn hển, Vương Ngọc Liên đưa cho ông ấy một bầu nước.

Lý Kim Quang uống nước xong lại tiếp tục nói: "Cửa ngôi nhà đó mở rộng, ngưỡng cửa đều là máu, trên cửa cũng đầy bàn tay máu. Ngươi cho rằng có phải người Khương đã đến thôn này không?"

"Bây giờ mọi người đều không dám sống ở đây nữa, đều đang đợi ở ven đường."

Bởi vì Cố An Nhiên chọn căn nhà gần cổng làng nên nàng là người chuyển vào ở nhanh nhất.

"Ta đi qua đó xem xem." Cố An Nhiên đứng dậy nói.

Có câu nói này của Cố An Nhiên, trong lòng Lý Kim Quang cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, vội vàng đi phía trước dẫn đường.

Đến trước cửa căn nhà đó, Cố An Nhiên cũng cảm thấy nơi này có chút lạnh lẽo.

Phía sau lưng tựa vào núi, trên núi có một rừng trúc rậm rạp rộng lớn, xung quanh nhà không có hộ gia đình nào, toàn bộ đều cây trúc cây hoẻ rậm rạp.

Cộng thêm những vết máu và dấu tay máu, có lẽ không có nhiều người dám ở trong ngôi nhà này.

Nhưng Cố An Nhiên lại cho rằng không có vấn đề gì, quan trọng là vết máu này ở đâu ra?

Trong mấy tháng bắt đầu tận thế, có ngày nào trên người nàng không dính đầy máu chứ, toàn là máu của Zombie.

Nàng cầm cây rìu đầu phượng trong tay, đi về phía cửa vài bước rồi quay đầu lại nói: "Có người nào đi cùng ta không?"

Gia đình lớn thường tích trữ lương thực, hàng hóa rất nhiều, nhưng khi chạy nạn lại không thể mang theo quá nhiều, cùng lắm là có thể mang đi hết vàng bạc, lương thực chỉ mang được một ít mà thôi.

Có mấy người mê tín, có người nhút nhát, lắc đầu như lục lạc.

"Không đi, không đi. Ngôi nhà này giống như nhà ma vậy. An Nhiên cô nương, hay là ngươi cũng đừng đi.”

"Đúng vậy, An Nhiên cô nương, chúng ta tốt nhất không nên ở lại ngôi làng này. Dù sao nơi này đất đai bằng phẳng, chắc chắn không chỉ có một ngôi làng này.”

Bọn họ nói như vậy, thực sự là đang suy nghĩ cho Cố An Nhiên.

Dù sao trong lòng những người này, người có mạnh đến mấy cũng không mạnh bằng Lẹ Quỷ.

"Ta vào xem rồi nói sau.”

Giọng nói của Cố An Nhiên vẫn bình tĩnh như thường, không có vẻ gì là sợ hãi.

có thể tìm nơi ở khác, nhưng Nguyệt Quế vất vả lắm mới ngừng băng huyết, cứ bôn ba thế này một ngày, có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Cố Hồng Khánh nhớ tới ân tình của nàng, cầm cung săn đi theo sau, lỡ như có chuyện gì xảy ra, hai người cũng có thể hỗ trợ cho nhau.

"Ta đi cùng ngươi, An Nhiên cô nương."

Cố An Nhiên khẽ vuốt cằm, coi như đã đồng ý.

Nhưng một lão thái thái đã có tuổi lập tức bước ra ngăn cản.

"Hồng Khánh, ngươi đừng đi, thê tử ngươi đang mang thai, ngươi đừng mang về nhà cái gì không sạch sẽ, thai phụ rất sợ cái này.”

Cố Hồng Khánh không tin thứ này, trước đó ở thôn phía Tây trên một ngọn núi có rất nhiều mộ hoang, các trưởng lão trong thôn đều nói trong rừng có quỷ.

Nhưng mỗi lần hắn ta đi săn ở khu rừng phía Tây, có khi qua đêm trong rừng đều không hề trông thấy gì.

Ngay thẳng sẽ không sợ bóng nghiêng.

"Ngươi có đi không? Nếu ngươi không đi thì ta sẽ tự đi vào.” Cố An Nhiên hơi nghiêng đầu hỏi.

"Đi!" Cố Hồng Khánh quyết tâm muốn đi theo.

Lão thái thái lo lắng nhảy lên, nhìn về phía thê tử Cố Hồng Khánh nói: "Nguyệt Quế, ngươi nói Hồng Khánh đi, sẽ làm tổn thương hài tử đó.”

Không ngờ Nguyệt Quế lại nói: "Gia, ngươi đi cùng với An Nhiên muội muội vào đó. Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

Cố An Nhiên tự mình tiến vào ngôi nhà, Cố Hồng Khánh theo sát phía sau.

Hai người vừa bước vào, bên ngoài một cơn gió thổi mạnh khiến lá cây xào xạc.

Dù bây giờ là giữa trưa, mặt trời đã lên cao, nhưng cánh tay mọi người đều nổi da gà.

Lý Kim Quang đã lớn tuổi, trong lòng vẫn tin tưởng những chuyện này.

Trong nhà này chỗ nào cũng lộ ra tà dị, An Nhiên một mình vào hang cọp không ổn chút nào.

Đông người dương khí vượng, lỡ như có tà ma cũng không dám tác quái.

Ông ấy cau mày nói: "Các nam nhân Lý Gia thôn cùng ta vào nhà đi, xem có cần giúp đỡ gì không."

Mọi người đều tránh né loại chuyện này, cho nên ông ấy chỉ lôi kéo người trong thôn mình, cho dù ông ấy có kêu gọi người của thôn khác, họ cũng có thể không chịu đi vào.

"Thôn trưởng thúc thúc, chúng ta cùng thúc vào trong."

Dưới sự ảnh hưởng của Lý thôn trưởng, thôn dân Lý Gia thôn rất chất phác.

Mọi người đều nghĩ đoàn kết hợp tác sẽ sống tốt, cũng có ấn tượng tốt với Cố An Nhiên nên chuyện này đương nhiên phải giúp đỡ.

Nam nhân của Cố gia thôn và mấy người của Triệu gia thôn cũng đi theo phía sau: “Đưa chúng ta đi cùng. Chúng ta đông người như vậy, giờ lại là buổi trưa. Có thể có chuyện gì chứ?"

Lúc đầu mọi người còn tưởng trong nhà này có thể có người Khương ẩn náu, nhưng nhóm Cố An Nhiên đi vào đã một lúc, cũng không có tiếng đánh nhau, chứng tỏ bên trong chắc là an toàn.

Bên này, Cố An Nhiên và Cố Hồng Khánh đã chạy tới chỗ gian phòng chính.

Cố An Nhiên cầm hai lưỡi rìu trong tay, còn Cố Hồng Khánh cầm cung săn, sẵn sàng ứng phó tình huống khẩn cấp bất cứ lúc nào.

Có vẻ như đã lâu không có ai sống trong ngôi nhà này, các vết nứt trên phiến đá xanh mọc ra không ít cỏ dại

Cửa ra vào và cửa sổ của ngôi nhà đều đóng chặt, nhưng giấy dán cửa sổ đã bạc màu, một số chỗ đã bắt đầu mục nát, khiến trông càng thêm quỷ dị.

"Hắt xì!"

Cố Hồng Khánh cảm thấy toàn thân ớn lạnh, không khống chế được mà hắt hơi một cái.

Hắn ta có chút căng thẳng, hỏi: "An Nhiên cô nương, ngươi nói ở đây có ma không?"

Cố An Nhiên không nói nên lời: “Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện ở đây không có người nào đi."

"Thời buổi loạn lạc, con người còn đáng sợ hơn ma quỷ."

Nói xong, nàng đạp một cái, đá văng cửa phòng

Bên trong tối om, chỉ có mấy cái dụng cụ hòm xiểng, ngoài ra không có gì khác.

Cố An Nhiên nhanh chóng phán đoán: "Nơi này có lẽ là không có người, cho dù có cũng không nhiều hơn hai người.”

Bởi vì nếu như có một đám người đóng quân ở đây, tiếng ồn lớn như vậy, thấy chỉ có hai người nàng và Cố Hồng Khánh, bọn họ đã sớm xông ra đuổi đi hoặc là giết chết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp