Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 15


4 tuần

trướctiếp

Cố An Nhiên có thể nhìn ra, Đại Bảo cùng Điềm Nha đều có chút sợ hãi.

Nàng hơi cúi xuống, mở rộng vòng tay về phía Đại Bảo và Điềm Nha bên kia suối, nở một nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt.

"Đến đây với An Nhiên tỷ tỷ, đừng sợ, An Nhiên tỷ tỷ sẽ bảo vệ các ngươi."

Lúc này, mấy tiểu tử trẻ tuổi của Triệu gia thôn, đôi chân vẫn đang run rẩy, tỏ ra không vui.

Tại sao nhẹ nhàng với bọn họ như vậy? Đối với mình thì lại đe doạ chứ?

Đại Bảo sợ bị Cố An Nhiên coi thường nên nhắm mắt lại, giữ vững tinh thần, chuẩn bị lên cầu.

Lúc này Điềm Nha lại mím môi, cố nén không khóc, dùng giọng khàn khàn nói: "An Nhiên tỷ tỷ, muội sợ!"

"Điềm Nha sợ." Cô bé này khi còn nhỏ đã từng bị rơi xuống giếng.

Dù đã được cứu lên nhưng nỗi ám ảnh sợ nước đã khắc sâu vào tận xương cốt.

Cố An Nhiên hiếm khi dịu dàng, cầm lấy Phi Hổ Trảo cắm vào một tảng đá ở phía bên kia.

Sau khi kéo sợi dây thừng vài lần để xác định chắc chắn, nàng nói với Điềm Nha: "Nào, cầm lấy sợi dây này sẽ không sợ nữa."

Sợi dây này ở vị trí thấp nên hài tử vài tuổi có thể nắm lấy, qua mấy chỗ kẽo kẹt có thể khiến chúng bớt sợ hãi, khó bị ngã hơn.

Có sợi dây thừng, Đại Bảo thận trọng đi tới cùng một đám hài tử, tay vẫn nắm chặt tay Điềm Nha.

Cô bé tuy sợ chết khiếp, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cố kiềm chế đi theo sau lưng ca ca.

Vừa đến phía đối diện, Đại Bảo và Điềm Nha đã nhào vào vòng tay của Cố An Nhiên, bộ dạng như mong được vỗ về.

Phần mềm mại nhất trong trái tim Cố An Nhiên dường như bị động vào.

Nàng xoa đầu Đại Bảo và Điềm Nha: "Được rồi, đến đây là an toàn rồi. Các ngươi đều là người dũng cảm nhất.”

"Đại Bảo, đệ đưa những tiểu bằng hữu này qua bên kia đi." Nàng chỉ vào một nơi cách xa mặt nước để họ tới đó nghỉ ngơi.

Sau đó, nàng lại tháo Phi Hổ trảo ra, tìm một nơi thích hợp để người lớn có thể mượn lực rồi phóng tới.

Sau hai nén hương, toàn bộ người và xe đều tới được nơi an toàn.

Cây cầu tre gần như đã hư hỏng hoàn toàn, khi chiếc xe đẩy cuối cùng đi qua thì nó đã bị uốn cong không còn hình dáng ban đầu nữa.

Lý Kim Quang nhìn cây cầu tre gần như vô dụng nói: "Cây cầu này nên đẩy xuống nước đi thôi, nó có thể gãy bất cứ lúc nào, để ở chỗ này không phải là hại người sao?"

Nếu có người không biết mà đi lên, chẳng phải sẽ rơi xuống nước sao?

Khi mọi người đang cùng nhau đẩy cầu tre xuống nước thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Khoảng hơn chục nam nhân mặc áo ngắn, vác theo đại đao đi tới.

"Giữ cây cầu lại, ta có thể tha mạng cho các ngươi. Nếu không, chờ chúng ta qua đó được rồi, sẽ chặt tất cả các ngươi ra thành từng mảnh.”

Lý Kim Quang và những người trẻ tuổi trong thôn, nhìn đám người kia vác theo đại đạo liền biết đại sự không ổn rồi.

Đám người này e là mã tặc!

Bọn họ lập tức không dám động đậy, mặc dù có hai đến ba trăm người cùng nhau chạy nạn, nhưng bọn họ đều chỉ là nông dân, làm sao có thể chống lại những kẻ giết người như ngoé này được? Nếu liều mạng với bọn họ, sẽ chỉ có nhiều người chết hơn mà thôi.

Cố An Nhiên cảm thấy trên người bọn mã tặc này có mùi tanh rất nồng, không chỉ có mùi máu người, mà giống như...

Hơn nữa, mắt bọn họ đều đỏ hoe.

Hơn mười tên mã tặc nhìn thấy người đối diện ngoan ngoãn nghe lời, lập tức cười lớn, kiêu ngạo nói: “Lão già, ngươi cũng đám nam nhân mau đi đi, chúng ta sẽ không làm khó dễ các ngươi."

"Nhưng mà nữ nhân cùng hài tử đều phải để lại."

Lúc nói đến hài tửu, thủ lĩnh đám mã tặc hung hăng nuốt nước miếng một cái .

Thịt đó ngon thật đấy!

Nghe thấy những lời này của những tên mã tặc, Cố An Nhiên có lẽ đã biết vì sao vừa rồi mình lại có cảm giác khó chịu khi nhìn thấy đám người này.

Ngoài mùi máu, những người này còn có mùi tanh đặc trưng của nội tạng.

Bọn họ thực sự đã ăn thịt người!

Một tên mã tặc làn da ngăm đen cười ha ha nói: "Lão đại, đoàn người chạy này đông như vậy, hài tử cũng có rất nhiều. Những con dê hai chân này đủ để chúng ta ăn được mấy ngày.”

"Chỉ là những phụ nhân này nhìn kém quá, đều là thôn nữ, da dày thịt béo." Một tên đầu trọc lầm bầm phàn nàn.

Tên thủ lĩnh mã tặc nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt tham lam nhìn thấy Cố An Nhiên: "Không sao, bên kia có mỹ nhân."

Nam nhân đầu trọc nhìn theo ánh mắt của tên thủ lĩnh, nhìn sang bên kia, quả nhiên trong nhóm thôn nữ có một phụ nhân dáng người thướt tha, đường cong lả lướt.

Mặc dù khoảng cách xa nhìn không rõ, nhưng lờ mờ có thể nhìn ra trong mắt phụ nhân đó đầy giận dữ, kiều mị động lòng người.

Lý Kim Quang hoảng sợ nhìn Cố An Nhiên: "An Nhiên cô nương, bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Ánh mắt Cố An Nhiên có chút lạnh lùng.

Còn làm gì nữa? Đương nhiên là giết hết bọn chúng.

Đại Bảo và Điềm Nha dễ thương như vậy, sao có thể để những người này bắt đi?

Nhưng có một người sợ phiền phức ở Triệu gia thôn đã hét lên: "Sao ngươi lại hỏi nàng ta phải làm gì, nàng ta có thể làm gì chứ?"

"Nàng ta là một phụ nhân biết chút công phu, nhưng mà chúng ta là những bách tính bình thường tay không tấc sắt, gặp phải những kẻ hung hãn như vậy, chẳng phải nàng ta cũng chỉ trợn mắt nhìn, không biết phải làm gì đó sao?"

"Nàng ta dáng dấp đẹp như vậy, không chừng có thể làm gì đó để sống sót."

Lý Kim Quang tức giận liếc hắn ta một cái: "Câm mồm!"

Nhưng nam nhân kia không chịu ngậm miệng, tiếp tục nói: "Theo ta thấy, bây giờ phải nghĩ cách, cứu được càng nhiều người càng tốt.”

Thôn dân Triệu gia thôn nhìn thấy bộ dáng hắn ta như vậy, liền biết trong lòng hắn ta có chủ ý, không ngừng hỏi: "Phải làm thế nào mới có thể cứu được nhiều người?"

Hắn ta ra vẻ khó xử nói: "Mã tặc muốn chính là nữ nhân và hài tử, dù sao nam nhân chúng ta cũng không giúp được gì, nhưng chúng ta có thể mặc cả xem có thể chỉ đưa nữ nhân cho chúng được không."

Đây chính là muốn từ bỏ tất cả nữ nhân để đổi lấy sự bình an cho những người khác.

Các thôn nữ Lý gia thôn và Cố gia thôn đều không nói gì, trong lòng họ đều sẵn lòng.

Thay vì kéo theo hài tử cùng chết, thà nhìn xem mình có thể đổi lại sinh mạng cho hài tử nhà mình không.

Nhưng mấy nữ nhân ở Triệu gia thôn không vui, họ gào lên khóc lóc, chửi bới: "Triệu Hắc Oa, ngươi là đồ chó không có lương tâm, ngươi lại muốn dùng mạng sống của chúng ta để đổi lấy đám người tham sống sợ chết các ngươi."

Triệu Hắc Oa cho rằng mình nói rất có đạo lý, cố gắng khuyên giải: "Cái này không phải vì không có cách nào khác sao? Ta cũng chỉ là muốn có nhiều người được sống sót hơn thôi mà."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp