Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 16


4 tuần

trướctiếp

"Nếu không mặc cả với đám mã tặc, nữ nhân và hài tử đều sẽ chết, làm như vậy có khi còn cứu được hài tử."

"Nhà nào không có hài tử chứ?"

Triệu Hắc Oa ngoài miệng nói năng rất đàng hoàng, nhưng trong lòng thực ra là ngại nữ nhân vướng tay vướng chân, nhiều chuyện không nói, đi còn chậm, có chuyện gì chỉ biết khóc lóc, còn lãng phí lương thực.

Đám nữ nhân ở Triệu gia thôn vẫn đang chửi rủa, nghe thấy những lời này của Triệu Hắc Oa thì đều im bặt.

Mặc dù các nàng không cam tâm bị ngươi ta vứt bỏ như giẻ rách, các nàng rất muốn sống nhưng lại càng muốn hài tử của mình được sống.

Thấy đám nữ nhân im lặng, Triệu Hắc Oa nói: "Nếu mọi người không phản đối, ta sẽ đi thương lượng với bọn mã tặc."

Lý Kim Quang trừng mắt nhìn hắn ta, nói: "Ngươi chỉ có thể đại diện cho Triệu gia thôn của ngươi, Lý gia thôn chúng ta không tới phiên ngươi sắp xếp."

Thôn trưởng Cố Gia thôn cũng nói: "Cố gia thôn chúng ta cũng không đến phiên ngươi sắp xếp!"

Hai vị thôn trưởng lặng lẽ bàn bạc, cùng lắm thì sẽ gom lại lương thực và một ít đồ quý giá còn sót lại, xem bọn chúng có thể khai ân, tha cho bọn họ một lần không.

Làm sao An Nhiên cô nương có thể chống lại đám mã tặc đông như vậy? Những chuyện này không thể để một mình nàng gánh vác được.

Triệu Hắc Oa vẻ mặt khinh thường: "Mạng đã không giữ được, còn cái gì mà khí khái nam tử hán, muốn gánh vác cái gì chứ?"

"Các ngươi không đồng ý thì không đồng ý. Ta sẽ tự mình đi tìm những người đó, nếu mà thương lượng được, cũng đừng trách Triệu Gia Thôn chúng ta mặc kệ các ngươi không lo."

Nói xong, hắn ta cúi đầu khom lưng đi đến cầu tre, nhưng lại không dám đi qua cầu.

Bên đó đều là mã tặc, một mình hắn ta tới đó chính là dê vào miệng cọp.

Cách dòng suối rộng như vậy, bọn mã tặc không thể bắt hắn ta, lỡ như đàm phán không thành, hắn ta vẫn có thể bỏ chạy.

Cố An Nhiên lạnh lùng nhìn Triệu Hắc Oa, không hề ngăn cản hành vi tìm đường chết của hắn ta.

Ở một khía cạnh nào đó, hành vi đẩy nữ nhân ra để tránh tai họa của Triệu Hắc Oa không khác mấy so với hành vi của bọn mã tặc.

"Các vị ở bên kia, ta tới đây để thương lượng cùng các ngươi..."

"A!"

Triệu Hắc Oa hét lớn một tiếng, nhưng lời còn chưa nói hết, một mũi tên sắt từ phía đối diện đã đâm thẳng vào mặt xuyên qua đầu hắn ta.

Máu văn tung toé khắp nơi.

Hai mắt hắn ta trừng lớn, bên trong đầy vẻ kinh hoàng.

Giây tiếp theo, Triệu Hắc Oa ngã gục xuống đất, tắt thở.

"A!"

"Ô ô..."

Trong đoàn chạy nạn vang lên tiếng thét chói tai của phụ nhân và tiếng khóc thét của hài tử.

Tên cầm đầu đám mã tặc không chịu được ngoáy ngoáy lỗ tai, cao giọng nói: "Các ngươi chỉ có thể tuân lệnh làm việc, không có quyền thương lượng, nếu lại có người không biết điều thì chỉ có một con đường chết."

"Nam nhân và lão nhân đều rời đi ngay. Nếu không rời đi, cũng chỉ có đường chết." Tên mã tặc da đen lại nói thêm.

Lý Kim Quang thần sắc lẫm liệt, dường như đã hạ quyết tâm: "Cùng lắm là chúng ta liều mạng với bọn hắn. Bỏ nữ nhân và hài tử lại đây là việc chỉ có súc sinh mới làm."

Đám nam nhân ở Cố gia thôn và Lý gia thôn đã nổi máu nóng, nhao nhao lấy ra dao liềm và nông cụ để chuẩn bị chiến đấu.

Còn có mấy người thợ săn lấy cung ra, nhắm vào đám mã tặc.

Tên thủ lĩnh mã tặc bị chọc giận, nhìn nam nhân cầm cung tên phía sau ra lệnh: "Giết hết tất cả những ai có cung tên cho ta, những người khác sẽ không còn cách nào chống cự."

Sau khi người kia nhận lệnh, mũi tên bay về phía đám thợ săn, những người thợ săn ở Cố gia thôn không kịp né tránh, mắt thấy đã sắp bị bắn vào mặt.

Cố An Nhiên giơ cây rìu đầu phượng hoàng của mình ra, kịp thời chặn ngay trước mặt người thợ săn

"Keng!" một tiếng, mũi tên rơi xuống đất.

"Sao có thể như vậy?" Thủ lĩnh mã tặc không thể tin được, Dương Lâm dưới tay hắn ra có thể coi là thiện xạ, tài bắn cung rất hiếm có, một thôn nữ làm sao có thể ngăn cản được?

Thực ra, Cố An Nhiên không chỉ chặn được mũi tên Dương Lâm bắn ra.

Cây cung thép trong tay còn bắn liên tiếp ba mũi tên, mỗi mũi tên đều hướng thẳng vào tử huyệt của Dương Lâm!

Mã tặc cầm đại đao không đáng sợ, nhưng mã tặc cầm cung sẽ tạo ra uy hiếp cho thôn dân chạy nạn.

Những người bên cạnh vội vàng giúp Dương Lâm ngăn cản được hai mũi tên, nhưng mũi tên thứ ba lại xuyên qua trái tim Dương Lâm vô cùng chuẩn xác.

Dương Lâm miệng phun máu tươi, lập tức mất mạng.

Thủ lĩnh mã tặc tức giận đến trợn mắt há hốc mồm, một viên mãnh tưởng dưới tay hắn ta, vậy mà lại mất mạng trong tay một ả thôn nữ?

Làm sao tài bắn cung của một thôn nữ lại có thể chuẩn xác đến vậy?

"Chặt con tiện nhân đó ra thành từng mảnh cho ta!" Tên thủ lĩnh chỉ vào Cố An Nhiên nói.

Đám mã tặc đang định xông qua cầu tre, Cố An Nhiên lấy ra Phi Hổ Trảo, cắm vào vách núi đối diện, nhảy một cái bay lên không trung.

Nhân tiện, nàng nói với Lý Kim Quang: "Đẩy cầu tre xuống nước!"

"Nhanh!"

Lý Kim Quang từ chối: "Sao có thể làm như vậy được? Một mình ngươi sao có thể đối phó với đám súc sinh đó?"

Một cô nương xinh đẹp như vậy, qua đó chẳng phải là sói vào miệng cọp sao?

Nam nhân trong thôn nhất định phải qua đó hỗ trợ.

Đám nam nhân ở Cố gia thôn và Lý gia thôn đều tỏ ra lo lắng: "Chắc chắn không thể đẩy cây cầu xuống nước được. Chúng ta phải qua đó giúp đỡ."

Cố An Nhiên lười giải thích với mọi người, nghiêm mặt nói: "Đừng nói nhảm nữa!"

"Mau đẩy cây cầu tre xuống nước, các ngươi theo ta qua đó, sẽ chỉ làm vướng chân ta thôi."

Thủ lĩnh mã tặc nhìn Cố An Nhiên mượn lực Phi Hổ Trảo bay tới, cười lạnh nói: "Bây giờ biết sợ rồi sao? Muốn đến đây ôm ấp yêu thương sao?"

"Ta nói cho ngươi biết, đã muộn rồi, ngươi giết huynh đệ của ta, ta nhất định phải khiến ngươi sống còn không bằng chết.”

Cố An Nhiên lạnh lùng liếc nhìn tên thủ lĩnh mã tặc, ánh mắt kia lạnh buốt như đang nhìn người chết.

"Phiu pặc" một tiếng, là âm thanh lưỡi rìu chạm vào da thịt.

Tên thủ lĩnh mã tặc hoàn toàn không kịp phản ứng, cổ hắn ta bị Cố An Nhiên từ trên trời giáng xuống cắt làm đôi.

Máu tươi không ngừng phun ra từ cổ hắn ta, trong miệng trong mũi cũng chảy ra từng dòng máu tươi.

Hai mắt hắn ta trợn trừng, mang theo thần sắc không cam lòng.

Hắn ta không thể tưởng tượng mình vậy mà phải chết, lại còn chết trong tay của một nữ nhân.

Sau khi Cố An Nhiên vững vàng đáp xuống đất, bộ dạng xinh đẹp xoay người nhìn về phía thủ lĩnh mã tặc, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, lạnh lùng nói: "Lâu rồi ta cũng không biết cảm giác sợ hãi là gì, trong thế giời của ta không có hai chữ này!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp