Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 14


4 tuần

trướctiếp

Mấy người phụ nhân ở Cố Gia Thôn lưỡng lự liếc nhìn túi nước vẫn còn đầy của Cố An Nhiên, bước tới, cảm thấy có chút xấu hổ.

"An Nhiên cô nương, ngươi có thể chia cho chúng ta một ít nước được không? Chúng ta có thể dùng đồ đổi với ngươi."

Cố An Nhiên hào phóng khoát tay: "Các ngươi cứ lấy dùng đi, không cần đưa gì cho ta cả. Dù sao một thùng nước như vậy được, chúng ta cũng không thể dùng hết."

Phụ nhân ở Cố gia thôn đều mang dáng vẻ cảm kich đi lấy nước.

Phụ nhân Lý Gia thôn cũng đến, Cố An Nhiên bảo họ cứ lấy nước như thường.

Sau khi ba túi nước của mình đã đầy, Cố An Nhiên nói: "Trong thùng đựng nước vẫn còn nửa thùng, còn có ai cần không?"

"Nếu không cần thì ta đổ hết đi đấy."

Lúc này, những phụ nhân ở Triệu gia thôn mới lao tới, trút hết nửa thùng nước còn lại, chỉ để lại một ít bùn.

Cố An Nhiên cất thùng trữ nước vào không gian.

Chờ đợi một canh giờ, đám nam nhân vác tre trên vai, cầm dây leo trên tay trở về.

Họ biết làm cầu tre, nhưng mấy cây tre này quá ngắn, họ phải buộc hai hàng tre mới đủ dài.

Họ phân công làm việc rất rõ ràng, chẳng mấy chốc, hai chiếc bè tre rộng một mét đã được buộc lại với nhau.

Họ đặt hai chiếc bè tre đối đầu nhau, dùng rất nhiều dây leo để đan chúng lại.

Suy cho cùng, nếu không buộc chắc, giữa đường cầu tre bị gãy thì cũng chỉ có một con đường chết.

Lý Kim Quang vẫn cảm thấy không yên lòng nên đã tháo sợi dây gai buộc hành lý của nhà mình ra, dùng nó để gia cố khớp nối giữa cây cầu tre.

Cố An Nhiên nhìn những dây leo này, hơi nhíu mày.

Nhìn thấy vậy, tim Lý Kim Quang đập thình thịch.

Điều ông ấy sợ nhất bây giờ chính là Cố An Nhiên cau mày không nói, điều đó có nghĩa là nhất định có vấn đề gì rồi.

Lý Kim Quang cắn răng hỏi: "An Nhiên cô nương, cây cầu tre này có chỗ nào không ổn sao?"

"Không phải, ta chỉ lo lắng thôi, cây cầu tre để người đi thì không có gì vấn đề, nhưng nếu đẩy xe lên có thể sẽ không an toàn.”

Lý Kim Quang biết, chuyện này không thể qua loa được.

"Đi vào rừng chặt thêm ít dây leo đi."

Sau khi sắp xếp mọi người xong, lúc ông ấy quay người lại, không biết Cố An Nhiên đã đi đâu rồi.

Một lúc sau, khi nàng quay lại, trên tay đã có một cuộn dây gai lớn.

Nàng lạnh lùng ném cuộn dây gai xuống đất: "Dây leo quá giòn, dùng cái này gia cố thêm đi."

Lý Kim Quang cuối cùng lông mày cũng giãn ra, hét lớn một tiếng, gọi tất cả những người đang chặt dây leo tới.

Lại qua nửa canh giờ, trời đã tối hẳn, cầu tre cuối cùng cũng đã làm xong, nhưng làm sao để bắc nó sang phía đối diện lại là một vấn đề, dù sao cầu cũng dài năm sáu trượng, nếu không đặt đúng chỗ, sẽ rơi xuống nước và bị cuốn trôi mất..

Vậy thì mấy canh giờ vất vả hôm nay đều trở nên vô ích.

  

 

Cố An Nhiên quay lưng lại với đám người, lấy ra Phi Hổ Trảo.

Nàng bình tĩnh nói với Lý Kim Quang: "Ta qua bên kia dòng suối trước, sau đó các ngươi đưa cây cầu tre cho ta.”

Lý Kim Quang nhìn dòng suối rộng mấy trượng trước mặt, bối rối nhìn nàng: "Rộng như vậy, ngươi làm sao vượt qua được? Ngươi sẽ không giống vị đại hiệp kia, còn có thể biết bay đấy chứ?"

Cố An Nhiên chỉ lặng, không trả lời Lý Kim Quang, Phi Hổ Trảo nhắm vào một thân cây rậm rạp trên ngọn núi đối diện.

"Vù" một tiếng, Phi Hổ Trảo bay ra, cắm chặt vào thân cây đối diện.

Cố An Nhiên mượn sức từ sợi dây ở đầu dưới của Phi Hổ Trảo, nhảy lên cao, đáp xuống phía bên kia suối.

Lý Kim Quang ngẩng đầu, hơi há miệng, lẩm bẩm nói: "Thì ra người của nước Ngọc Húc thật sự có thể bay!"

Đám hài tử cũng nhìn Cố An Nhiên với ánh mắt sùng bái.

Trong mắt Đại Bảo và Điềm Nha cũng đầy sao, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé.

Cố An Nhiên quay người, mặt không biểu tình nói với đối phương: "Ngươi có thể đưa cầu tre qua rồi."

Người bên kia nghe vậy liền hợp sức nâng cây cầu tre lên, dùng hết sức đưa về phía Cố An Nhiên.

Cố An Nhiên gỡ Phi Hổ Trảo ra khỏi cây, găm vào cây cầu tre rồi dùng dây thừng kéo nó vào bờ.

Nàng tìm một nơi có đất tương đối chắc chắn, sau khi đảm bảo rằng cây cầu tre sẽ không bị trượt xuống, lúc này mới Phi Hổ Trảo ra.

"Được rồi, mọi người qua đây đi."

Lúc này, những người không có xe đẩy tranh nhau lên cầu tre trước: "Để mấy người không có xe đẩy chúng tôi đi qua trước. Cầu này bị xe đẩy đè lên, không biết có trụ được không."

Vừa dứt lời, đã có hai ba người cùng nhau leo lên cầu tre.

Dù sao thì đây cũng chỉ là một cây cầu làm bằng tre, tre tuy có độ dẻo dai tốt nhưng khả năng chịu tải không bằng gỗ.

Người càng nhiều, sức nặng càng lớn, cây cầu tre bắt đầu xóc lên xuống.

Những người đó đi chưa được mấy bước, chân đã sợ đến mềm nhũn, đứng ở giữa cầu tre, không bước lên được mà cũng không lùi lại được.

Dưới chân cầu tre là dòng nước đục ngầu đỏ ối.

Cố An Nhiên không chịu nổi những người này, lạnh lùng nói: "Các ngươi có đi hay không hả? Không dám đi thì cứ nhảy xuống đi, người phía sau còn phải đi qua.

Những người đó nghe thấy lời nữ Diêm Vương Cố An Nhiên nói, đều cố kiềm chế nỗi sợ hãi, nhắm chặt mắt lại, giống như co giật bước qua

Dù sao, nếu mà đắc tội nữ Diêm Vương, nàng nổi giận, một cước đạp cầu tre xuống nước, cũng không phải là là chuyện không thể đâu.

Vất vả lắm mới đến được nơi an toàn, chân của những người này đều run như cầy sấy.

Lý Kim Quang xem thường hành động của mấy người Triệu Gia thôn, thôn trưởng không phải là người đứng đắn, có lẽ có một số thôn dân cũng học theo, thức chất trong lòng đều có chút ích kỷ.

Ông ấy hắng giọng nói: "Thôn dân Lý gia thôn và Cố gia thôn chúng ta, có thể để lão nhân và hài tử đi trước được không?"

Trong nhà ai không có lão nhân hài tử chứ? Người Cổ Gia thôn và Lý Gia gia không có ai phản đối.

Mấy lão nhân đều run rẩy: "Kim Quang, để hài tử và mấy người trẻ mạnh mẽ đi trước đi. Chúng ta đã già rồi, cũng đã sống đủ rồi, lỡ như xảy ra chuyện gì, người trẻ khỏe mạnh có thể chăm sóc hài tử."

Lý Kim Quang còn muốn tranh luận thêm vài câu, nhưng trưởng lão hai thôn nhất quyết kiên trì, để mấy người trẻ đi trước.

Cũng có mấy người phụ nhân không yên lòng, muốn bế hài tử qua, tuy nhiên mà cái cầu tre này nếu chịu cùng lúc sức nặng của hai người, sẽ tăng nguy cơ sập cầu, nên dù không yên tâm cũng phải chịu.

Đã đi đến đây, không thể chỉ lo cho bản thân mà còn phải cân nhắc đến lợi ích của mọi người.

Hài tử trên năm tuổi thì tự đi, dưới năm tuổi vẫn là phụ nhân ôm đi.

Đại Bảo và Điềm Nha, đều mới năm tuổi, đi phía trước.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp