Huyết Sắc Mai

Chương 3


1 tháng


8

“Chị dâu à, ngoài đẹp trai ra thì ca ca muội chẳng ra cái gì cả.”

Nàng lấy ra nắm hạt dưa mang theo bên người, tự nhiên đưa cho ta một nắm, nàng vừa định gác chân lên bàn đá thì bị Lâm Đình Chi trừng mắt một cái, nàng liền ngượng ngùng thu chân lại.

Tướng quân mặt ngọc oai phong lẫm liệt trước mặt ta đây hóa ra lại vô dụng với nàng đến vậy sao?

Ta không khỏi bật cười.

"Lâm công tử... Lâm công tử rất tốt..."

Lâm Đình Chi thực sự rất tốt.

Tuổi còn trẻ mà dựa vào công lao chiến đấu của mình để được phong làm tướng quân, đã vượt xa nhiều người khác, nhưng hắn không bao giờ tỏ ra kiêu ngạo.

Hơn nữa, hắn luôn cẩn trọng trong lời nói và hành động, chưa bao giờ nói thừa một câu, không như những công tử con cháu nhà quan khác thường hay mồm mép láu lỉnh.

“Vậy tỷ vẫn không muốn làm chị dâu của muội hả?”

Ngọc Ngôn liền bật dậy.

"Tỷ yên tâm đi, cha mẹ muội dễ tính lắm, nhà muội cũng không có nhiều quy củ, hơn nữa muội, cô em chồng này, tuyệt đối sẽ không gây chuyện, tỷ chỉ cần gả vào đây, mọi chuyện trong nhà đều nghe theo tỷ hết luôn."

Sao lại có người như vậy được chứ?

Chuyện như thế này không phải đều tìm bà mối để nói hay sao?

Sao lại có thể chặn ngay trước cửa nhà thế này chứ?

Ta thật sự xấu hổ muốn chui xuống đất, mặt nóng bừng như lửa đốt, ngày một đỏ rực lên, thật không biết nên đáp lại thế nào.

Lâm Đình Chi đứng bên cạnh, hắn đã rửa sạch tay, đang chăm sóc hoa cỏ.

"Nhưng mà, Mai nương ơi, tỷ cũng đừng thấy khó xử nha."

Ngọc Ngôn nắm lấy tay ta, trông như một tri kỷ.

"Nếu tỷ có thể để mắt đến ca ca của muội thì coi như đó là phần mộ tổ tiên của nhà muội bốc khói xanh rồi, muội sẽ gọi tỷ là chị dâu, nếu tỷ không để ý, cũng không sao hết, tỷ vẫn là Mai tỷ tỷ của muội."

"Tỷ cũng không thể vì hy vọng hão huyền của ca ca muội mà xa cách muội đâu nha."

Đây là cái gì với cái gì chứ?

Ta dở khóc dở cười, Lâm Đình Chi nãy giờ không nói gì rốt cuộc cũng mở miệng vàng ngọc:

"Ngọc Ngôn, muội nói nhảm nhiều lắm rồi đấy nhé."

Hắn nói xong lời này lại tiếp tục cắt tỉa hoa cỏ.

Hả?

Vậy là xong rồi đó hả.

Lâm Ngọc Ngôn lè lưỡi với hắn, rồi đứng dậy rời đi.

Trong khu vườn nhỏ rộng lớn chỉ còn lại ta và Lâm Đình Chi.

Ta thật sự có chút đứng ngồi không yên, còn Lâm Đình Chi lại rất điềm tĩnh, vẫn rất thản nhiên tỉa tót hoa lá.

Ôi, chỉ vài cành hoa thôi mà có gì để loay hoay, vọc phá chứ?

Hay là để ta làm cho nó chớt luôn cho rồi!

Đột nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn ta khiến ta giật mình.

Ta lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy trên tay hắn đang cầm một đóa hoa hồng đỏ.

Hắn đưa tay vuốt ve những lọn tóc mai rối xù của ta, nhẹ nhàng cài bông hoa lên tai ta, mỉm cười nói:

"Mai nương, bông hoa đỏ này thật hợp với nàng, nàng mặc áo đỏ nhất định sẽ rất đẹp."

Màu đỏ, đúng vậy, trước đây ta cũng thích màu đỏ nhất.

Nhưng từ sau lần đó, ta không còn dám mặc nó nữa.

Nhị nương nói màu đỏ quá nổi bật, bà bảo ta nên hành xử khiêm nhường hơn một chút.

Nhị nương muốn tốt cho ta, bà thật lòng thương xót ta, ta biết.

Ngày này qua ngày khác, ta chỉ khoác lên mình bộ y phục trắng muốt, hoa văn trên tay áo cũng chỉ là những họa tiết chìm, như vậy đã đủ khiêm nhường hay chưa?

Ta vẫn còn sống, nhưng thỉnh thoảng lại cảm giác như bản thân đã ch*t vậy.

Ta ngước mắt nhìn hắn, hắn cũng mỉm cười nhìn ta.

Khuôn mặt hắn không còn vẻ lạnh lùng thường thấy, thay vào đó là nụ cười nhẹ, như ánh nắng ấm áp của ngày xuân.

Trái tim băng giá của ta dường như có chút ấm áp, chỉ một chút thôi.

Từ ngày đó, Lâm Đình Chi cũng không còn xa cách nữa, hầu như ngày nào cũng đến.

Hắn lo liệu hết mọi việc quét dọn sân vườn, chăm sóc hoa cỏ.

Khi ta chia chỉ thêu, hắn sẽ đến giúp một tay.

Khi ta thêu hoa, hắn sẽ cầm một quyển sách ngồi bên cạnh ta.

Khi cả hai đều rảnh rỗi, hắn sẽ cùng ta nấu rượu, chơi cờ.

Hắn vẫn kiệm lời, vẫn toát lên vẻ lạnh lùng kiêu hãnh, nhưng đã thêm chút hơi thở đời thường.

Ta cảm thấy hắn biết gì đó, nhưng ta không dám hỏi.

Cả hai chúng ta đều ngầm hiểu không nhắc đến chuyện ta bỏ đi không từ biệt, như thể không nhắc đến thì mọi trở ngại đều không tồn tại.

Hôm đó, ta nhớ ra có một căn phòng bị dột, sắp vào mùa hè rồi, cần phải sửa chữa mới được.

Lâm Đình Chi đang ngồi trên ghế tre đọc sách, ta liền khẽ nói:

"Lâm công tử, có thể giúp ta sửa lại căn phòng được không?"

Lâm Đình Chi nhanh chóng quay người lại, nở nụ cười rạng rỡ với ta, rồi vội vã chạy ra khỏi cửa viện chuẩn bị đồ đạc.

Khi hắn đẩy ngói về, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt.

"Mai nương, đây là lần đầu tiên nàng chủ động nhờ ta giúp đỡ, ta rất vui."

Khi Lâm Ngọc Ngôn đến, hắn đã cầm ngói leo lên mái nhà.

"Ca ca của muội thật sự là tướng quân sao? Sao cái gì ngài ấy cũng biết vậy?"

Lâm Ngọc Ngôn lườm ta một cái,

"Chị dâu, tỷ đúng là ít đi ra ngoài nên thấy gì cũng ngạc nhiên, ca ca muội trừ việc không biết sinh con ra thì việc gì cũng làm được hết."

Cô bé này, sao cái gì cũng nói ra ngoài thế?

Ta tức giận đánh nhẹ nàng một cái.

Đang đùa giỡn thì đột nhiên nghe "rầm" một tiếng, ta quay lại nhìn, chỉ thấy trên mái nhà có một lỗ lớn, còn Lâm Đình Chi đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Hỏng rồi, hắn ngã xuống mất rồi.

Tim ta chợt thắt lại, vội vàng chạy vào nhà xem.

Khi đẩy cửa vào, Lâm Đình Chi đã đứng dậy, bụi bẩn bay lên khiến hắn ho khẽ vài tiếng, tuy lấm lem nhưng vẫn khó nói hết vẻ phong lưu.

"Mai nương, ta giẫm hỏng mái nhà của nàng rồi, ta sẽ đền."

Ta vừa định lên tiếng bỗng một viên ngói từ trên mái nhà rơi xuống.

Ta tái mặt, hốt hoảng kêu lên "Cẩn thận!" rồi lao đến định đẩy hắn ra.

Lâm Đình Chi sắc mặt thay đổi, hắn ôm chặt lấy ta, chỉ xoay một vòng tại chỗ, viên ngói vừa lúc rơi trúng đầu hắn.

Ngay lập tức, m.áu đỏ chảy xuống trán hắn.

Hắn cười gượng với ta, "Mai nương, ta không sao."

Sau đó hắn nghiêng ngả rồi ngất đi trong vòng tay ta.

Ta hét lên như heo bị gi*t, Lâm Ngọc Ngôn lúc này mới chậm rãi đẩy cửa vào.

"Ngọc Ngôn, nhanh lên, ca ca muội bị thương rồi, chúng ta đưa ngài ấy đến y quán đi."

Lâm Ngọc Ngôn không hề hoảng hốt chút nào, nàng cúi người một cái đã vác được Lâm Đình Chi lên vai,

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi à, đến y quán thì đã lành mất tiêu rồi."

Nàng đưa hắn vào một căn phòng khác, rồi tự nhiên nói:

"Chị dâu, cho muội mượn kim thêu của tỷ dùng một chút."

Lòng ta rối như tơ vò, cây kim thêu thường dùng cũng không nhớ để đâu, cuối cùng là Ngọc Ngôn tìm thấy.

Nàng hơ kim trên lửa một chút, ngâm chỉ thêu trong rượu một lát rồi bắt đầu khâu vết thương cho Lâm Đình Chi.

"Ngọc Ngôn, hay là, để ta đi tìm đại phu nha?"

"Chị dâu, tỷ đừng nói nữa, giúp muội giữ chặt đầu ca ca đi, muội sợ huynh ấy cử động."

Ta nén nước mắt, hai tay nâng mặt Lâm Đình Chi.

Lúc này mặt hắn tái nhợt, nằm im không nhúc nhích, ngoan ngoãn một cách kỳ lạ.

Ngọc Ngôn vừa khâu mũi đầu tiên, hắn đúng là đã hơi cử động, từ từ mở mắt, ánh mắt có chút mơ hồ.

Ta ôm hắn vào lòng,

"Đình Chi, đừng động, huynh bị thương rồi, Ngọc Ngôn đang khâu vết thương lại cho huynh, sẽ xong ngay thôi, huynh ngoan nhé."

Hắn ngơ ngác nhìn ta một lúc, ta thấy chân mày hắn khẽ nhíu lại, khóe miệng cũng hơi run.

Nước mắt ta lập tức trào ra.

Hắn giơ tay lau nước mắt trên khóe mắt ta,

"Mai nương, không sao đâu, chỉ là nhìn có hơi đáng sợ thôi, thực ra không đau chút nào."

Ta nắm chặt tay hắn, cảm giác ấm áp thoáng cái đã truyền đến tim ta.

"Nàng vừa khóc, ta mới thực sự thấy đau."

9

Ta đang khóc nức nở, còn Ngọc Ngôn đã hoàn thành việc băng bó từ lâu.

Nàng liếc nhìn ta, vẫn vẻ hờ hững như không, “Chị dâu, thực sự không sao đâu, vết thương nhỏ thế này chẳng đáng là gì.”

Đây gọi là vết thương nhỏ ư?

Ta nhớ hồi nhỏ khi cùng Thẩm Yến Như chơi đu quay, do bất cẩn, ta đẩy hắn ngã trầy xước đầu gối.

Hắn ngồi đó khóc suốt cả buổi chiều, dỗ thế nào cũng không nín.

Lát sau ta cũng té ngã, đưa cánh tay rướm m.áu cho hắn xem hắn mới thôi khóc.

Mà vết thương trên đầu Lâm Đình Chi rõ ràng đã được khâu sáu mũi rồi cơ mà!

Lâm Đình Chi đã mơ màng chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn siết chặt tay ta.

"Thực sự không sao đâu," Ngọc Ngôn lại chế giễu ta thiếu hiểu biết, "Tỷ không tin ư? Nhìn này..."

"Ngọc ngôn!"

Ta hét lên một tiếng, sợ đến mức đứng bật dậy, theo bản năng rút tay ra khỏi sự kìm kẹp của Lâm Đình Chi.

Nàng thế mà... thế mà đã kéo mở phần áo trước ngực của Lâm Đình Chi ra.

Lâm Đình Chi cũng bị đánh thức, nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình, khuôn mặt trắng bệch lập tức trở nên tối sầm.

Hắn đá văng Ngọc Ngôn xuống đất, vội vàng mặc quần áo lại rồi ngồi bật dậy.

“Lâm Ngọc Ngôn, muội thực sự muốn ch*t à!”

Lâm Ngọc Ngôn rõ ràng cũng có chút hoảng sợ, không kịp tức giận, nhảy lùi ra xa vài mét.

“Muội có ý tốt mà, muội chỉ muốn chị dâu hiểu ca ca hơn thôi.”

“Biến đi!”

Lâm Đình Chi hung tợn trừng mắt, nhíu chặt mày, mười ngón tay hắn nắm chặt thành quyền, đấm mạnh xuống giường, cảm giác áp lực ập đến.

Ta vẫn ngây người đứng đó, chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc.

“Mai cô nương, tại hạ thật xấu xí, đã làm phiền cô nương rồi, thật là thất lễ, xin cáo từ...”

Chờ chút, hắn gọi ta là Mai cô nương, giọng điệu sao đột nhiên trở nên lạnh nhạt xa cách thế.

Chuyện gì vậy?

Hắn nói dung mạo hắn xấu xí khó coi.

Hay là hắn hiểu lầm về cái đẹp rồi?

“Huynh... huynh sao vậy? Ta... ta không nhìn thấy gì cả...”

Hắn cười khổ một cái, cũng không quan tâm đến ta, đứng dậy muốn rời đi nhưng hơi lảo đảo.

Ta vội vàng đỡ hắn, ấn hắn trở lại giường và kéo chăn đắp kín cho hắn.

Hắn cứ nhìn chằm chằm vào mắt ta nhưng không nói một câu nào.

Khi ta lần nữa sắp xếp hắn ổn thỏa, ta lại nắm lấy bàn tay hắn.

Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, nhiệt độ trên tay hắn đã không còn.

Ta nắm chặt bàn tay hắn, cố gắng truyền cho hắn chút hơi ấm

Bỗng dưng, hắn lại trở nên ngượng ngùng, quay đầu ngoảnh mặt về phía sau.

“Nàng không sợ ta sao? Sao lại tốt với ta như vậy?”

Lúc này ta chợt hiểu ra, hắn đang ám chỉ vết sẹo trên ngực mình.

Ta nói rằng mình không nhìn thấy gì, nhưng thực ra đó là lời nói dối.

Thoáng nhìn lướt qua, ta đã nhận ra rằng ngực hắn dường như chi chít những vết sẹo lớn nhỏ.

Nhưng, tốt xấu gì ta cũng là một cô nương chưa xuất giá đấy!

Bỗng dưng nhìn thấy ngực trần của một người nam nhân, cảm thấy có chút sợ hãi chẳng phải là điều rất bình thường sao?

Nhưng hắn lại nghĩ ta đang chê bai hắn, chê bai cơ thể đầy vết thương của hắn.

Lòng ta thắt lại, đau đến mức không thở nổi, ta liều lĩnh đặt tay lên ngực hắn.

Qua lớp áo dày, ta vẫn cảm nhận được những vết sẹo sâu hoắm, hơi nóng hổi từ vết thương rát bỏng tay và tim ta.

Ta muốn cởi áo hắn ra nhưng cơ thể hắn cứng lại, đôi mắt sáng lấp lánh, hắn đột nhiên nắm chặt tay ta, ngực hắn phập phồng dữ dội.

“Mai nương... đừng, ta sợ làm nàng hoảng sợ...”

Ta nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi mắt long lanh của hắn.

Hắn hơi ngạc nhiên, cuối cùng cũng nhẹ nhàng buông tay.

Ta đã nhìn thấy ngực hắn.

Đó không phải là ngực của một nam nhân bình thường, mà là ngực của một vị tướng oai hùng của Đại Tề.

Trên bộ ngực rắn chắc của hắn hầu như không có một tấc da nào lành lặn cả.

Ngoài những vết sẹo sâu mà ta vừa chạm phải, còn lại là đầy vết thương lớn nhỏ.

Có những vết thương rõ ràng vẫn còn mới, hằn lên màu hồng nhạt.

Một số vết đã lâu, đã hòa vào màu da xung quanh, trở thành những vết nổi gồ ghề.

Nước mắt ta rơi trên vết sẹo của hắn, cũng trở nên lấp lánh.

“Lâm Đình Chi, những vết sẹo này là huy chương của huynh, là tình yêu của huynh dành cho con dân Đại Tề, huynh mãi mãi là niềm tự hào của Đại Tề chúng ta.”

Hắn nhìn ta hồi lâu, trong mắt rõ ràng có những giọt nước mắt lấp lánh.

Đột nhiên, hắn đứng dậy ôm ta vào lòng, hương vị thanh mát thoang thoảng xộc vào mũi ta.

“Trước đây ở biên cương, sống ch*t chỉ trong gang tấc, nguy hiểm trùng trùng, bị mũi tên bắn trúng tay, hay bị giáo đ*m vào ngực, lại rơi vào bẫy cát lún.”

“Có nhiều lần ta cảm thấy mình sắp ch*t, ta không sống nổi nữa. Mọi người đều là con cháu nhà thế gia, người ta ăn mặc sang quý, uống rượu ngon, ca kỹ xinh đẹp, còn ta chỉ có thể liếm m.áu nơi lưỡi kiếm.”

“Ta không phải anh hùng gì cả, ta cũng không hài lòng, không cam tâm chút nào.”

“Cho đến ngày nhìn thấy nàng, ta mới cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.”

“Mai nương, nếu biết rằng người ta cần bảo vệ là một cô nương như nàng thì bước chân tuần tra của ta sẽ nhanh hơn vài phần.”

“Nhìn thấy nàng thêu thùa yên tĩnh chính là hình ảnh người thê tử trong lòng ta.”

Ta ôm chặt lấy người thiếu niên tuấn tú trước mặt.

Hóa ra vị tiểu tướng quân chinh chiến sa trường cũng có một khúc mắc, hắn lo lắng những vết thương đầy mình sẽ khiến tiểu cô nương của hắn sợ hãi.

Nhưng làm sao có thể chứ?

Ai có thể từ chối một vị tướng trung quân ái quốc, phong lưu tuấn tú, vừa giỏi việc nước, vừa biết nấu nướng như hắn cơ chứ?

Ta vuốt ve những vết sẹo chằng chịt trên ngực hắn, "Lâm tướng quân, hãy kể cho ta nghe câu chuyện của những vết sẹo này đi, ta muốn nghe..."

10

Ngày hôm ấy, Lâm Đình Chi ở lại tiểu viện của ta.

Buổi sáng khi đang loay hoay nấu thuốc cho hắn thì bỗng nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, vừa mở cửa ra, ta hốt hoảng khi thấy Ngọc Ngôn dẫn theo một đám người hùng hổ xông vào.

Ta sợ hãi, vội vàng muốn đóng cửa lại.

Lẽ nào vì cú đá hôm qua mà con bé này dẫn người đến đánh ca ca ruột của mình sao?

Ngọc Ngôn nhanh tay túm lấy tay ta, vội vã nói: "Chị dâu ơi, mẹ muội đến rồi đó!"

Lúc này, ta mới để ý thấy trong đoàn người có một lão phụ nhân, dù đã lớn tuổi nhưng bà vẫn rất khỏe khoắn và rạng rỡ, đang mỉm cười nhìn ta.

Ta đứng yên như trời trồng, thực sự không khác nào kẻ đần độn là mấy.

Ngọc Ngôn không để ta nói thêm lời nào đã dẫn Lâm phu nhân vào cửa, đám gia đinh phía sau cũng bắt đầu khiêng từng thùng đồ vào sân.

Chỉ chốc lát sau, cả sân nhỏ đã chật kín đồ, bên ngoài cổng vẫn còn một hàng dài chờ được khuân vào.

Phu nhân tướng quân nắm tay ta cười không ngớt, hết lời khen ngợi ta trước mặt Ngọc Ngôn mà không hề lặp lại lời nào.

"Mai nha đầu à, con đừng nghĩ ngợi nhiều, những món quà này là để cảm ơn con thôi."

"Hai đứa con ta chẳng đứa nào khiến ta yên lòng cả, may mà con không chê bai, còn hết lòng chăm sóc chúng."

"Hôm qua còn chăm sóc Đình Chi suốt đêm, Ngọc Ngôn đã kể hết với ta rồi, thật sự cảm ơn con rất nhiều."

Bà nói với ta bằng giọng êm dịu nhẹ nhàng, nhưng vừa quay đầu liền hét to một tiếng.

"Lâm Đình Chi cái thằng ranh con kia chớt ở đâu rồi hả?"

Tiếng hét lớn đến nỗi hai viên ngói trên mái nhà lại rơi xuống.

Lâm Đình Chi cung kính tiến tới, cúi đầu đứng bên cạnh.

Bà kéo Lâm Đình Chi lại gần và thì thầm, "Thằng nhóc thối này, cuối cùng cũng thông minh ra rồi ha, biết theo đuổi con gái rồi."

"Nhưng sao không biết tặng điểm tâm, tặng trang sức, tặng hoa gì đó, suốt ngày gánh phân quét sân, ai mà thèm ngó tới chứ hả?"

"Ta tưởng cha ngươi đã là kẻ đầu gỗ, không ngờ ngươi còn cứng đầu hơn, còn thua cả cha ngươi nữa."

Được rồi, có lẽ bà tưởng mình vẫn đang nói thầm, nhưng gia đinh trong viện ai nấy đều cười không ngậm miệng nổi.

Lâm phu nhân đến như cơn lốc, để lại đống đồ rồi cũng như cơn lốc mà rời đi.

Nhưng bà hình như đã quên mất một thứ rồi.

Ờm, con trai bà vẫn còn ở trong sân của ta đây này.

Bà ra khỏi sân, lên xe ngựa mới nhớ ra Đình Chi vẫn ở đây.

"Mai nha đầu ơi, phủ tướng quân người đông, lúc nào cũng ồn ào, không bằng nơi yên tĩnh này của con. Đình Chi đang bị thương, phiền con cho nó ở đây dưỡng thương trước nhé."

Nhưng Ngọc Ngôn rõ ràng nói vết thương đó đi không tới y quán đã lành rồi kia mà, đâu cần tĩnh dưỡng nữa?

Nhưng Lâm phu nhân không cho ta cơ hội nói, bà dứt lời liền quay người lên xe ngựa.

Phu xe đột ngột tăng tốc, chở bà lao như nhanh bay, như thể sau lưng có sói đuổi theo vậy.

Ta nhìn theo chiếc xe ngựa càng lúc càng xa, rồi nhìn lại Đình Chi đang sắp xếp đồ đạc trong viện, thật là dở khóc dở cười mà.

Một nhà này, thật sự là người một nhà mà.

Sự việc đã đến nước này, ta đành để Đình Chi tiếp tục ở lại dưỡng thương vậy.

Dù sao hắn bị thương cũng là vì giúp ta, ta sao không biết ngượng mà đuổi hắn đi chứ?

Hơn nữa, hình như ta đã quen với những ngày hắn ngồi yên tĩnh bên cạnh ta.

Sau khi nút thắt trong lòng được giải, hắn trở nên thân thiết với ta hơn nhiều, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.

Sau khi sắp xếp xong đồ, hắn kéo tay ta đi dạo phố, suốt dọc đường nắm chặt tay ta không buông.

Những món trên kệ ven đường, hễ ta ngó hai lần hắn sẽ liền nhanh chóng mua tặng.

Cuối cùng, hai chúng ta không giống đi dạo phố gì cả, mà như đang đi nhập hàng vậy.

Con người này, khi hắn dịu dàng lên thật chớt người quá đi!

Ta quyết định kể lại quá khứ của mình cho Lâm Đình Chi nghe.

Lâm Đình Chi, hắn xứng đáng với cô nương tốt nhất trên đời này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play