Huyết Sắc Mai

Chương 2


1 tháng


4

Khi ta rời khỏi phủ thượng thư, sắc trời vẫn còn chưa sáng.

Đứng trước cửa phủ sơn đỏ, ta bồi hồi một lúc lâu, cuối cùng, ta quỳ xuống, dập đầu ba cái thật vang rồi nhẹ nhàng bước đi.

Khi đứng trước vách đá, gió núi lồng lộng thổi qua khiến ta choáng váng, khuôn mặt đẫm m.áu và nước mắt của Mai Hương không ngừng hiện ra trước mắt ta.

Em ấy đã khóc đến tan nát tâm can, van xin tha thiết, nhưng khi nhảy xuống vực sâu, khuôn mặt của em ấy như một nhúm tro tàn, nói chuyện cũng không còn sức lực nữa. Em ấy nói: "Chúng ta đã mất đi trong sạch rồi, không ch*t đi thì cũng không sống được."

Ta bước thêm một bước tới phía trước, đá dưới chân bị ta đá lăn xuống vực thẳm, nhanh như chớp mà rơi xuống, không một tiếng động.

Liệu cái ch*t có thể giúp ta bịt miệng những kẻ dèm pha, chỉ trích ta bấy lâu nay sao?

Bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng gió đêm lạnh lẽo thổi qua vách đá trả lời ta.

Nhưng ta không cam tâm, thực sự không cam tâm.

Rõ ràng kẻ đã nhục mạ chúng ta mới là kẻ độc ác, đốn mạt, là tội ác tày trời, nhưng hắn lại ung dung tự tại, nhởn nhơ hưởng thụ cuộc sống, còn ta, kẻ bị hại, lại bị ép buộc đến đường cùng.

Thiên hạ nào có đạo lý như thế?

Trong màn đêm mênh mông, ta dứt khoát quay lưng lại, tiếng nói của Mai Hương vang vọng: "Tiểu thư, người chắc chắn sẽ hối hận!".

Nhưng ta không sai, cũng chẳng hối tiếc!

5

Ta đã trở thành thợ thêu trong cửa hàng tơ lụa Tống Ký.

Ông chủ cửa hàng tơ lụa gọi là Tống Tư Miễn, vốn là một thương nhân nhưng lại mang đậm phong thái nho nhã.

Ngày đó ta lang thang vô định rất lâu, chỉ mong né xa phủ thượng thư, né xa Thẩm Yến Như, cũng như né xa những ánh mắt soi mói, những lời bàn tán cay nghiệt.

Ta men theo con đường hướng bắc, lặn lội suốt một ngày đêm cho đến khi kiệt sức và ngã quỵ trước cửa hàng tơ lụa Tống Ký.

Là Tống Tư Miễn đã thu nhận và giúp đỡ ta.

Y cũng từng hỏi về thân thế của ta.

Ta chỉ dám xưng là Mai nương, kể rằng ta cùng gia đình chạy nạn đến kinh thành nhưng không may lạc mất người nhà. Khi ấy, ta đang mặc bộ quần áo của Mai Hương, trên chân còn thiếu một chiếc giày, thật sự là trông nhếch nhác vô cùng. Thấy vậy, Tống Tư Miễn cũng không nghi ngờ gì, liền cưu mang ta vào tiệm.

Ta cũng không muốn ăn bám mà không làm gì, nhớ tới mình cũng biết chút nữ công có thể kiếm sống, bèn đề nghị được làm thợ thêu cho tiệm.

Vốn dĩ tiệm tơ lụa chỉ buôn bán vải vóc, nhưng sau khi nhìn thấy những tác phẩm thêu tinh xảo của ta, Tống Tư Miễn đã quyết định mở rộng thêm mảng may mặc.

Con mắt của y quả nhiên là không tệ.

Từ khi bắt đầu may đo, tiệm tơ lụa luôn tấp nập khách hàng đến cửa.

Một số loại vải khan hiếm không có ở Tống Ký, các cô nương thậm chí còn mua vải đến đây để may.

Có những cô nương không thích thêu thùa may vá cũng lén lút nhờ ta may giá y cho họ.

"Mai nương này, cha ta thường nói rằng trong mệnh ta có một quý nhân, ta cảm thấy rằng người đó chính là cô đó."

Khi ấy, ta đã gắn bó với tiệm tơ lụa Tống Ký hơn bốn tháng.

Chuyện xưa rành rành trước mắt, rồi lại sống động như mới ngày hôm qua.

Ta vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt thanh tú của Tống Tư Miễn.

Y đang cầm chén rượu trong vắt, ngồi yên tĩnh trên chiếc ghế trúc, nhìn ta phân loại chỉ thêu.

Mái tóc đen nhánh của y buông xõa ngang vai, nụ cười trên môi như có như không, toát lên vẻ thanh tao, phiêu diêu như một vị trích tiên.

Trong khu vườn nhỏ của y cũng có một cây lê, chẳng qua là không có xích đu mà ca ta đã buộc cho ta.

Lúc này, hoa lê sớm đã tàn lụi, trên cây đã chi chít những quả chín mọng.

"Là công tử không chê ta thấp hèn, nguyện ý cho ta một miếng cơm manh áo mà thôi."

Ta mỉm cười nhìn lại y, tiếp tục sửa sang lại những sợi chỉ thêu đang rối tung này.

"Mai nương, cô đã nghĩ về sau này chưa?"

Tống Tư Miễn nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống.

"Ta nhớ cô đã nói với ta rằng cô 15 tuổi rồi..."

Tay ta khẽ cứng lại, cúi đầu không muốn trả lời, những sợi chỉ trên tay càng ngày càng rối, làm sao cũng không phân biệt được.

Sau một hồi lâu im lặng, y mới từ từ đứng dậy và bước ra ngoài, chỉ để lại một câu nói:

"Thời gian sẽ chứng minh lòng người, rồi một ngày nào đó cô sẽ hiểu được tâm ý của ta."

Thời gian sẽ chứng minh lòng người ư.

Bỗng dưng, ta lại nhớ đến Thẩm Yến Như, chàng thiếu niên tuấn tú lớn lên cùng ta, vốn cũng là một chàng quân tử khiêm tốn dịu dàng như ngọc.

"Thổ phỉ có thể động, sao ta lại không thể động chứ?"

Thời gian sẽ chứng minh lòng người có lẽ là trò đùa lớn nhất.

Lòng người há có thể dễ dàng nhìn thấu được đâu?

Ta cúi đầu, tiếp tục chuyên tâm thêu thùa, nhàn nhạt nói một câu:

"Khi chạy nạn, ta đã gặp phải mã tặc và bị mất đi trong sạch."

Thân hình cao lớn của Tống Tư Miễn bỗng cứng đờ, y im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: "Không sao, không sao đâu."

Thật sự là không sao à?

Dù y không còn nhắc lại câu nói "nhìn người qua thời gian", nhưng y vẫn đối xử tốt với ta như thế, tiền công cũng cao hơn hẳn so với những người khác. Chỉ tiếc là ánh mắt y nhìn ta không còn nồng nàn như trước.

Như vậy cũng rất tốt, y không thể chấp nhận được, nhưng cũng không hề coi thường ta, ta đã rất biết ơn điều đó.

Việc làm ăn của Tống Tư Miễn ngày càng phát triển, y bắt đầu tích cực mở rộng thương nghiệp, quyết tâm biến Tống Ký trở thành cửa hàng lụa tơ lớn nhất kinh thành.

Tuy nhiên, ta lại không có nhiều hứng thú với việc đó.

Ta chỉ mong muốn được làm một thợ thêu bình dị, thỉnh thoảng có vài cô nương ưng ý với trang phục do ta thêu, chỉ như thế là lòng ta đã cảm thấy vui sướng rồi, ta không có tham vọng lớn lao gì cả.

Tuy có bất đồng nhưng y cũng không làm ta khó xử, y giao lại cửa hàng cũ cho ta quản lý, còn bản thân thì mải mê lo toan việc kinh doanh ở nơi khác.

Cuộc sống cứ thế trôi đi một cách êm đềm, chẳng gợn chút sóng gió, mang đến cho ta cảm giác vô cùng an nhàn và thỏa mãn.

Vào tháng chín, khi những trái lê đã chín mọng, một nhóm tiểu cô nương ríu rít bước vào cửa hàng, vừa chọn vải vừa trò chuyện rôm rả.

"Cô có nghe nói gì chưa, tân khoa trạng nguyên năm nay đẹp trai vô cùng, khi chàng cưỡi ngựa diễu hành qua phố, các cô nương ném hoa hồng nhiều đến nỗi suýt ném cho chàng bị thương rồi đó!"

"Đẹp thì thế nào chứ? Chàng ấy đã có hôn ước với người ta rồi đấy."

"Hả? Là cô nương nhà ai mà may mắn thế chứ?"

"Hình như là đích nữ của lễ bộ thượng thư, tên là Diệp Lan Nhược thì phải."

"Đích nữ của lễ bộ thượng thư không phải đã nhảy vực ch*t rồi sao?"

"Ôi chao, không phải vị kia, vị kia là tỷ tỷ của nàng ấy mà."

Đang tán dóc một hồi bỗng dưng giọng của tiểu cô nương nhỏ nhẹ xuống.

"Ta nghe đồn rằng, sau khi vị tỷ tỷ của nàng ấy bị cướp bóc vấy bẩn, tỷ của nàng ấy không cam lòng ch*t đi, mà người ch*t là tiểu nha hoàn theo hầu cơ."

"Vị kia trở về nhà, vẫn ôm mộng được gả cho công tử nhà lễ bộ thị lang, nhưng nhà người ta ai chịu lấy nàng đâu chứ, trong lúc nghĩ không thông nên nàng mới gieo mình xuống vực sâu."

Những người nghe chuyện xì xào bàn tán, cũng không biết phải cảm thán cái gì.

Đứng sau lưng các nàng, lòng ta chộn rộn, ta thật muốn vỗ vai họ mà cười nói rằng lão nương ta đây vẫn còn sống nhé, lão nương vẫn sống rất tốt đấy. Hơn nữa, không phải Thẩm Yến Như vứt bỏ ta, mà là ta ghê tởm hắn ta!

Nhưng cuối cùng, ta vẫn chẳng nói câu gì, chỉ cặm cụi thêu hoa của ta.

May mắn thay, Nhược Nhược đã tìm được hạnh phúc viên mãn. Thật tốt quá!

Chuyện này không phải rất tốt sao?

Trong lòng ta tự nói với chính mình rằng Diệp Lan Chỉ đã ch*t rồi.

Giờ đây, cô nương còn sống chính là Mai Nương.

6

Năm ấy, khi những bông tuyết đầu tiên rơi xuống kinh thành, Lâm Đình Chi bỗng dưng ghé thăm tiệm thêu nhỏ của ta.

Vừa bước vào, hắn liền khép hờ cửa lại, ngăn cách gió tuyết ầm ầm bên ngoài.

Ta cảm thấy hắn có chút khác thường, vừa định suy xét thì lại tự trách bản thân thật nông nổi.

Lâm Đình Chi, con trai độc nhất của Tướng quân dũng mãnh oai phong, được người đời ca tụng là Lâm tiểu tướng quân.

Chưa đến hai mươi đã lập nên vô số chiến công hiển hách, ch*m gi*t quân thù không đếm xuể, khiến quân địch khiếp sợ, nghe tên mà rụng rời gan mật.

Hơn nữa, với vẻ ngoài tuấn tú phi phàm của mình, hắn còn được mệnh danh là "Tướng quân mặt ngọc".

Trước đây, Lâm Đình Chi luôn theo Lâm tướng quân trấn giữ biên cương, nửa năm trước mới trở về kinh thành.

Vì muội muội hắn là Lâm Ngọc Ngôn yêu thích đồ thêu của ta, thường xuyên đến tiệm ta trò chuyện, qua lại nhiều nên cũng dần quen biết Lâm Đình Chi. Mỗi lần Ngọc Ngôn đến tìm ta, hắn luôn đi theo sau, tay cầm kiếm lười biếng tựa vào khung cửa.

Có những lúc Ngọc Ngôn buột ra lời nói thiếu suy nghĩ, hắn liền quăng cho nàng một ánh mắt sắc lạnh như d*o, Ngọc Ngôn kiền làm mặt quỷ với hắn, hòng đánh lừa sự tức giận của hắn.

Hầu hết thời gian, hắn chỉ ngây người ngắm nhìn dòng người qua lại trên phố, hiếm khi trò chuyện cùng ta vài câu. Dẫu vậy, sự xuất hiện của hắn luôn khiến các đại cô nương và những nàng dâu nhỏ xao xuyến, mang đến cho cửa hàng nhỏ của ta bầu không khí náo nhiệt ngoài sức mong đợi.

Ngay khi ta định lên tiếng chào hỏi, hắn bất ngờ tiến sát lại, nắm chặt tay ta: "Mai nương, lòng ta đã trao cho nàng, ta muốn được lấy nàng làm vợ."

Giọng nói hắn rõ ràng và tha thiết, từng lời vang vọng bên tai, khuôn mặt kề sát ta, hơi thở thanh tao phảng phất bên chóp mũi ta.

Đôi mắt hắn như một vũng suối trong veo, in bóng hình ta rõ mồn một.

Tâm trí ta bỗng chốc hỗn loạn, như muốn vỡ òa. Sau khoảnh khắc choáng váng ban đầu, sự kích động lại nhanh chóng dịu lại trong nháy mắt, ta vội vàng rút tay lại, đẩy hắn ra xa: "Lâm công tử say rượu rồi chăng?"

Hai huynh muội này quả là rất thú vị mà.

Ta làm ba bộ trang phục cưỡi ngựa cho Lâm Ngọc Ngôn, nàng hài lòng vô cùng.

Lần thứ tư đến thăm, Ngọc Ngôn bỗng nắm chặt tay ta, nằng nặc đòi kết nghĩa huynh đệ, kết nghĩa kim lan (tình bạn keo sơn).

Còn Lâm Đình Chi, người này cũng chưa từng nói với ta được mấy câu, cũng ngỏ lời muốn lấy ta làm vợ.

Liệu cái này là do tính tình họ bộc trực, hay là... thần kinh không bình thường đây?

Lâm Đình Chi lại tiến đến gần hơn: "Ta không say, Mai nương, trong lòng ta thật sự có nàng."

"Nàng thêu thùa thật đẹp, nụ cười của nàng cũng đẹp nữa, giọng nói của nàng lại nghe rất hay."

"Mọi thứ về nàng đều tốt cả, có thế nào cũng đều đẹp hết."

Mùi rượu thoang thoảng phảng phất từ hơi thở của hắn, ta khẽ đẩy hắn ra nhưng hắn cũng không tiến đến thêm, chỉ nắm lấy tay áo ta mà lẩm bẩm tủi thân:

"Mỗi lần ta đến đây, nàng đều hờ hững phớt lờ ta, rõ ràng Ngọc Ngôn có thể vui vẻ trò chuyện với nàng, nhưng nàng lại chẳng thèm nhìn ta lấy một lần nào hết."

"Nàng có biết không, nàng không nhìn ta khiến ta rất đau lòng, rất khó chịu."

Cái gì?

Chẳng phải là ngươi cao ngạo, lạnh lùng, chẳng thèm để ý tới ta hay sao?

Sao lại biến thành lỗi của ta rồi?

"Khi những tiểu cô nương kia vây quanh ta trò chuyện, nàng còn khẽ cười trộm nữa kìa."

Hắn nắm lấy tay áo của ta vân vê đến nhăn nhúm: "Nàng còn dặn dò Ngọc Ngôn bảo ta đến đây nhìn tiệm, đảm bảo sẽ thu hút nhiều khách đến tiệm."

"Hừ, Ngọc Ngôn còn khen nàng thật tinh mắt, thật sự là nó đánh rắm thì có!"

"Nàng cũng chưa từng phát hiện... chưa từng phát hiện ra ta đã thích nàng từ lâu rồi sao?"

"Mai nương, nàng nhìn ta một lần đi, sao nàng cứ ngoảnh mặt làm ngơ thế."

Hắn bỗng tiến sát lại gần, chóp mũi khẽ chạm vào má ta.

Ta giật mình lùi lại một bước, tay vô thức đặt lên chuôi d*o găm bên hông.

"Mai nương, nàng giận rồi hả?"

Nhìn thấy sắc mặt ta thay đổi, hắn vội vã lùi lại.

"Xin lỗi, nàng đừng giận, là ta mạo phạm, là ta lỡ lời rồi, nàng đừng giận..."

Hắn liên tục xin lỗi, mím môi, trông như đứa trẻ phạm lỗi.

Khuôn mặt tuấn tú ấy hiện lên vẻ hối hận, thật khiến người ta muốn đưa tay véo má một phen.

"Lâm công tử, ngài nên về đi."

"Ta không về! Ta sẽ ở lại cửa hàng của nàng!"

Hắn nói một câu ngang ngược như thế, rồi lại ngang nhiên ngồi thụp xuống ôm lấy chân ta.

"Mai nương, ta thích nàng, rất thích nàng, nàng gả cho ta đi, gả cho ta đi được không?"

Chuyện này, e là không được tốt.

Người trước mặt say đến mơ màng, thế nhưng vẫn nắm chặt lấy tay áo ta không chịu buông ra.

Ta vừa khẽ cử động, hắn lập tức đề phòng, lại càng siết chặt hơn nữa.

7

Khi Lâm Đình Chi mở mắt choàng tỉnh, ta vẫn đang cặm cụi thêu thùa trước quầy hàng.

Lâm Đình Chi khẽ liếc nhìn ta, như là gặp quỷ, hắn lập tức phóng xuống giường, đôi mắt mất tự nhiên mà nhìn ta.

Trừ cái màu phiếm hồng khả nghi trên vành tai, giờ đây hắn vẫn là vị tướng quân mặt ngọc lạnh lùng kiêu hãnh ngày nào, quả là khác một trời một vực với ta.

"Lâm công tử, hôm qua ngài uống say."

"Nếu ta nói ta không say thì sao?" - Lâm Đình Chi bất chợt lên tiếng, giọng nói khàn khàn ẩn chứa một sự mê hoặc kỳ lạ.

"Ta... ta có uống chút rượu, nhưng không đến mức say đến nát bét. Lời nói hôm qua đều là suy nghĩ trong lòng của Lâm mỗ, không biết ý của Mai nương thế nào?"

"Lâm công tử..." - Lòng ta có chút rối loạn, nói chuyện cũng lắp bắp.

"Gọi ta là Đình Chi." - Giọng nói của hắn lạnh lùng, như chứa đựng một sức mạnh vô hình, uy quyền.

Nghe những lời ấy, ta khẽ lắc đầu: "Lâm công tử, thân phận chúng ta quá cách biệt, tuyệt đối không thể nào cùng nhau, tiểu nữ luôn ghi nhớ phận mình, không dám mơ tưởng xa vời."

"Nếu ta nhất quyết muốn cưới nàng thì sao?"

Lâm Đình Chi nhìn ta đăm đăm, ánh mắt đen láy như muốn nhìn thấu tâm can ta.

"Nhưng ta không muốn gả cho ngài!"

Ta bật thốt lên, chuyện xưa rành rành ở trước mắt, ta thật sự không muốn giẫm lên vết xe đổ đó nữa.

"Ngài là vị tướng quân mặt ngọc mà ai ai cũng đều ngưỡng mộ, biết bao tiểu thư khuê môn đều say mê ngài, lựa chọn của ngài nhiều như thế, hà cớ gì phải lãng phí tình cảm với một tiểu nữ hèn mọn này?"

Lâm Đình Chi nhìn chằm chằm ta hồi lâu, vẻ chán nản hiện lên trên khuôn mặt.

"Ta hiểu rồi."

Hắn khẽ thở dài rồi bước ra khỏi cửa tiệm.

Trước khi đi, hắn đặt một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trai lên quầy.

"Ta vô tình nhìn thấy chiếc trâm này khi đi dạo, thấy nó rất hợp với nàng, lâu nay ta luôn mong được tặng nó cho nàng, nhưng lại chẳng có dịp nào."

"Nếu nàng thích thì cứ giữ lại, còn không thì cứ ném đi."

Dứt lời, không đợi ta đáp lại, hắn lại bước vào màn tuyết trắng mênh mông.

Ta nhìn theo bóng hắn khuất xa, như mang theo toàn bộ hơi ấm còn sót lại trong quán, ta không nén được mà ngồi co ro một góc.

Ta nhẹ nhàng cầm lấy chiếc trâm cài tóc, ngắm nghía từng đường nét tinh xảo một hồi lâu, trên đó có một bông hoa mai năm cánh tỏa sáng.

Bỗng chốc, ký ức đưa ta về khoảnh khắc đầu tiên gặp gỡ Lâm Ngọc Ngôn, tiểu cô nương có má lúm đồng tiền nghiêng đầu nhìn ta, đầy vẻ ngỡ ngàng.

"Cô chính là thợ thêu đệ nhất mà mọi người đồn đại sao?"

Ta mỉm cười gật đầu, nhưng lại nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của một thiếu niên lạnh lùng vang vọng từ phía sau.

"Quả là xứng đáng với chữ 'Mai' này."

Khi ta đang ngẩng đầu nhìn hắn thì hắn cũng đang nhìn ta.

Lúc ấy, hắn là đang mỉm cười sao? Hình như khóe mắt có chút ý cười thì phải, nhưng ta sớm đã không nhớ rõ nữa.

Không phải là ta không rung động, mà là ta không được phép rung động.

Ngay cả nhà lễ bộ thị lang cũng dám chỉ trỏ, soi mói ta, huống hồ gì phủ tướng quân cao quý hơn bội phần?

Ta không thể ở lại nơi này thêm được nữa.

Tiếp tục dây dưa chỉ chuốc họa cho bản thân và người khác mà thôi.

Ta đã bàn giao cửa hàng lại cho Tống Tư Miễn, thu dọn hành lý đơn giản rồi rời đi.

Tống Tư Miễn bận rộn mở rộng buôn bán, đã lâu ta không gặp y rồi.

Nghe tin ta sắp đi, y mới vội vàng trở về Tống Ký, nói lời khách sáo mà giữ ta lại.

Ta vốn là người biết điều, cũng không vì vậy mà hồ đồ.

Trong một năm qua, y trả lương cho ta không thấp, đủ để ta mua một căn nhà nhỏ có sân vườn ở ngoại ô.

Ta dặn dò y không được tiết lộ tung tích của ta, y cũng đã đồng ý, cũng không hỏi ta sẽ đi đâu.

Như vậy cũng tốt.

Ta đã đến căn nhà nhỏ ấy.

Vào mùa đông, một mình trốn trong căn nhà nhỏ nướng khoai lang, hâm nóng rượu, lại tiếp tục thêu thùa, cảm giác vô cùng thoải mái và tự do.

Khi mùa xuân năm thứ hai đến, hoa trong sân nở rộ, dây thường xuân ở góc tường mọc um tùm, xanh mơn mởn vô cùng đáng yêu.

Lòng ta nhen nhóm ý tưởng vun vén một góc nhỏ trong vườn nhà, trồng vài luống rau dưa, nuôi vài con gà.

Hôm nay, ta hăm hở khiêng giỏ phân bón to lớn, hiên ngang đi qua khu chợ náo nhiệt, bỗng dưng, Lâm Ngọc Ngôn lao đến ôm chầm lấy ta, nước mắt nước mũi tuôn trào ướt đẫm cả người ta.

Vị thiếu niên lang thanh tao tuấn tú đứng cách đó không xa phía sau lưng nàng chính là Lâm Đình Chi.

Còn có chuyện nào xấu hổ hơn chuyện này nữa không đây?

Xa cách đã lâu nay được gặp lại, hắn vẫn thanh tú đẹp đẽ như xưa, chi lan ngọc thụ.

Mà ta lại là người gánh phân.

Trong khi ta muốn chớt đứng, Lâm Ngọc Ngôn liền lôi kéo ta cùng chuyện trò.

Nhưng ta không thể không lấy đống phân kia của mình.

Đám hoa cỏ, rau dưa theo mùa của ta vẫn đang đợi ta trở về đấy.

Cuối cùng, Lâm Ngọc Ngôn không hề hay biết sự bối rối trong lòng ta, cứ vội vã kéo ta đi.

Để rồi, đằng sau chúng ta là Lâm Đình Chi đang loay hoay khuân vác giỏ phân bón to lớn đó.

Ta vậy mà lại để vị tướng quân mặt ngọc như hắn khuân vác phân bón cho ta, thật sự là ta có lỗi quá mà!

Dọc đường đi, ta không thể kìm lòng mà ngoái nhìn lại Lâm Đình Chi.

Ngọc Ngôn thấy ta cứ liên tiếp quay đầu, liền cao giọng hô to: "Lâm Đình Chi, huynh có thể đi nhanh hơn được không đây, cổ của chị dâu muội sắp vặn gãy rồi đây này!"

Chị dâu cái gì chứ, nói bậy bạ cái gì vậy cô nương này?!

Ta xấu hổ đến mức mặt cũng đỏ bừng bừng.

Lâm Đình Chi vẫn ung dung như cũ, không xa không gần đi theo chúng ta.

Hắn hơi cúi đầu, không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng khóe miệng lại cong lên một chút.

Cuối cùng cũng đến được căn nhà nhỏ của ta, ta mời họ ngồi xuống, sau đó nhanh chóng vào nhà rửa mặt chải đầu và thay quần áo.

Vừa bước ra ngoài, ta đã sợ đến ngây người bởi cảnh tượng trước mắt:

Lâm Đình Chi đã xắn tay áo lên, đang tưới phân cho hoa cỏ và rau củ của ta.

Lâm Ngọc Ngôn thì đứng bên cạnh, vừa chỉ tay vừa ra lệnh, vừa chê hắn làm không tốt.

Có lẽ bị nàng nói phiền, Lâm Đình Chi giơ cao chiếc muỗng gỗ trong tay lên.

Vừa nhìn thấy ta, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, lại cúi đầu tiếp tục chăm chú tưới phân.

"Cái này, vẫn là... vẫn là để ta làm cho."

Ta lúng túng giơ tay định cướp lấy chiếc muỗng gỗ trong tay Lâm Đình Chi, đầu ngón tay vô tình chạm vào ngón tay hắn, khuôn mặt lập tức hiện lên một rặng mây đỏ.

Lâm Đình Chi vốn lạnh lùng, nay hiếm hoi lộ ra chút biểu cảm.

"Không sao đâu, chị dâu, cứ để ca làm đi, ca trước kia ở biên cương thường xuyên làm việc này mà."

Hả, hắn không phải là tướng quân sao? Sao lại đi tưới phân vậy chứ?

"Ngài ấy... ngài ấy."

Ta sững sờ đến mức không nói nên lời.

"Chị dâu, vậy là chị không biết rồi."

Lâm Ngọc Ngôn giật lấy chiếc muỗng gỗ từ tay ta, đưa lại cho Lâm Đình Chi, rồi kéo ta ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh.

"Cha muội đóng quân ở nơi hoang vu đến mức chim chóc cũng không thèm ị qua, quanh năm suốt tháng chỉ toàn gió cát, thịt thì không thiếu, nhưng lại không có rau."

"Nhưng mà không ăn rau thì sao có thể được chứ?"

"Nhiều binh lính bị chảy m.áu nướu, miệng nổi mụn, cứ nổi mụn là không thể ăn uống được, mà không ăn uống được thì lấy sức đâu mà ra trận được đây?"

"Cha muội liền cùng binh lính trồng đủ các loại rau."

"Bản thân ông ấy cũng đi đầu làm gương, ra đồng ruộng gánh phân, ca của muội đương nhiên cũng phải gánh theo thôi."

"Cha muội nói rằng con gái Lâm gia chúng ta không có cái loại được nuông chiều từ bé."

Nàng cười hì hì, "Không giấu gì tỷ, muội cũng đã từng xới phân (大粪) rất nhiều lần rồi đó."

"Kết quả là vừa trở về kinh thành, muội mới hay là đám con cháu quan lại ở đây sung sướng nhường nào!"

Nàng hếch mũi khinh khỉnh, nhả vỏ hạt dưa ra. "Chúng ta ở biên cương vất vả gánh phân, trồng rau, bảo vệ đất nước, còn bọn họ ở kinh thành ăn ngon mặc đẹp, hưởng vinh hoa phú quý, nhàn hạ tự do. Bọn họ không lập cho muội cái bài vị, sớm tối ba nén hương thờ cúng cũng được rồi, vậy mà còn dám chê muội quê mùa nữa đó!"

"Muội còn chẳng thèm đáp trả bọn họ nữa, một đám vô dụng chẳng biết khó khăn của nhân gian là gì, suốt ngày chỉ biết giả vờ giả vịt, cái gì mà cầm kỳ thi họa, cái gì mà làm thơ ngâm thơ, chẳng ra gì cả! Chẳng bằng thêu thùa may vá như tỷ đây nè, thiết thực hơn nhiều."

Lòng ta chạnh lại, hóa ra vị tiểu tướng quân lừng danh lại phải trải qua những ngày tháng khổ cực như vậy.

Bỗng nàng vỗ vai ta. "Trước kia, quần áo của ca ca rách đều là muội vá lại không đó, huynh ấy còn dám chê muội vá xấu nữa chứ."

"Đôi tay này của muội chỉ quen cầm giáo cầm kiếm, ra trận gi*t giặc không tốt sao, sao có thể cầm nổi kim thêu đâu chứ?"

"Chị dâu ơi, sau này quần áo của ca ca muội đều sẽ giao cho tỷ nhé."

Ơ, ta đâu phải chị dâu của nàng đâu mà, ta chưa hứa gả cho ai cả!

Mặt ta đỏ ửng, ta liếc nhìn Lâm Đình Chi đang chăm chỉ bón phân.

Hắn vẫn đang làm việc hăng say, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.

Người đàn ông này, ngay cả khi bón phân cũng toát lên vẻ quyến rũ đến lạ thường.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play