Huyết Sắc Mai

Chương 4


1 tháng


11

Khi chúng ta xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà, trên đường ta đã gặp một người, chỉ nhìn thoáng qua thôi mà ta đã cảm thấy khí huyết đảo lộn.

Lâm Đình Chi nhận ra sự khác thường của ta, liền cầm luôn gói điểm tâm nhỏ từ tay ta.

"Mai nương, nàng sao vậy? Có phải mệt rồi không?"

Ta nhẹ nhàng tựa vào người hắn, cảm nhận hơi ấm từ hắn, khẽ đáp:

"Có lẽ là mệt, ta hơi buồn ngủ rồi."

Lâm Đình Chi nửa ôm nửa dìu ta về sân nhỏ, rồi thúc giục ta lên giường nghỉ ngơi.

Ta nằm trên giường, từ từ nhắm mắt lại nhưng không sao ngủ được.

Ta đã nhìn thấy kẻ từng làm nhục ta năm xưa.

Trên lông mày trái của hắn có một nốt ruồi đen to, ta đến ch*t cũng không quên được.

Ta nắm chặt con d*o giấu ở thắt lưng, chờ lúc Lâm Đình Chi sửa sang lại nhà cửa, liền lén lút ra khỏi cửa.

Ta không biết tên kia là tình cờ đi qua hay đang ẩn náu ở đây, nhưng nếu đã gặp một lần, không chừng có thể gặp lại.

Ta chợt nghĩ tới mấy xe đồ mà Lâm phu nhân đã gửi tới trước đây.

Lũ cướp này thường cướp bóc nhà cửa, tham của háo sắc, nếu chúng nhìn thấy những tài vật này, biết đâu sẽ tự động cắn câu.

Ta lang thang trên con phố đó rất lâu, mãi đến khi trời chạng vạng mới lững thững trở về nhà.

Vừa vào cửa đã thấy Lâm Đình Chi ngồi trong sân.

Hắn vừa thấy ta liền tiến tới nắm lấy tay ta, trong mắt thế mà đã ngấn lệ.

"Nàng ra ngoài từ lúc nào vậy, ta tìm không thấy nàng, cứ tưởng nàng lại không từ mà biệt rồi."

Hắn ôm chặt ta vào lòng, vòng tay ấm áp siết chặt lấy ta.

Thật tốt biết bao.

Lúc đó ta đã khao khát có một vòng tay ấm áp như thế này.

Ta cố nén lệ nơi khóe mắt, dùng lực ôm chặt lấy hắn.

"Lâm Đình Chi, ta yêu chàng."

Lâm Đình Chi rõ ràng chấn động, bất ngờ kéo ta ra một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn ta.

"Mai nương, nàng nói gì thế? Có thể nói lại lần nữa không?"

Trong mắt chàng là những giọt nước mắt sắp không giấu nổi.

Ta khẽ nhón chân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mắt chàng, rồi lại thì thầm bên tai chàng:

"Lâm Đình Chi, ta yêu chàng."

Chàng đột nhiên ôm chặt lấy ta, siết chặt vào lòng.

"Mai nương, cảm ơn nàng, cảm ơn nàng không chê ta... ta thật sự rất vui... rất vui."

Chàng vừa ôm ta vừa khóc vừa cười, một hồi sau, đột nhiên vỗ trán. "Mai nương, nàng chờ ta, ta về nhà chuẩn bị, bảy ngày sau ta sẽ đến cửa xin cưới."

Bảy ngày, có phải hơi vội rồi không?

"Không vội, không vội, chúng ta đã tâm đầu ý hợp, chẳng cần quan tâm... quan tâm đến ánh mắt của người khác. Nàng còn có thân thích nào ở kinh thành không? Cần phải... thông báo cho họ một tiếng không?"

Giọng chàng hơi ngập ngừng, nhưng ánh nhìn dành cho ta lại vô cùng chân thành đến động lòng người.

"Không cần, ta không còn thân thích nào nữa."

Ta cố nén lại nỗi xót xa trong lòng, khẽ thở dài.

"Không sao, không sao, Mai nương, tất cả đều nghe nàng. Từ nay ta sẽ là người thân của nàng, cả tướng quân phủ sẽ chống lưng cho nàng!"

Chàng nói xong, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán ta, rồi vội vã muốn rời đi nhưng bị ta kéo lại.

Ta vẫn rúc vào lòng chàng, cảm nhận hơi ấm từ chàng.

"Đình Chi, chàng ở lại với ta thêm chút nữa đi, ta thích chàng ở bên cạnh ta."

Ngày đó, Lâm Đình Chi ôm ta vào lòng, hát lên khúc ca dao biên cương hùng tráng.

Theo giọng hát trong trẻo của chàng, ta dần thiếp đi.

Ta có một giấc mơ.

Mai Hương lại xuất hiện trong giấc mơ của ta.

Lần này, gương mặt em ấy không còn nhợt nhạt và đẫm m.áu như trước nữa.

Em ấy lại trở về dáng vẻ như trước kia, khoác lên mình bộ áo xanh quen thuộc, mái tóc búi hai bên gọn gàng, nụ cười dịu dàng nở trên môi.

Em ấy mỉm cười nhìn ta, nhưng không hề cất lời.

Đã lâu rồi ta không còn mơ thấy em ấy nữa.

12

Ta lấy ra bộ y phục màu đỏ đã lâu không mặc.

Đứng trước gương, ta tỉ mỉ trang điểm, vẽ lông mày nhẹ nhàng, trang điểm đậm nhạt hài hòa, cài các loại trâm ngọc lên đầu, cố tình tạo ra vẻ yêu kiều diễm lệ.

Cây trâm mà Lâm Đình Chi tặng, ta không mang theo, vẫn cất giữ trong ngăn bí mật ở bàn trang điểm.

Ta đi lại trên con phố đó mấy vòng, nhưng vẫn không thấy tên kia đâu.

Cho đến chiều ngày thứ ba, khi ta chán nản đẩy cửa sân ra, trong sân đã có thêm một người.

"Diệp tiểu thư, lâu ngày không gặp ha!"

Trước mặt ta là một gã đàn ông râu ria xồm xoàm, dáng vẻ nhếch nhác, nhưng ánh mắt tham lam vẫn không hề thay đổi.

Chính là kẻ cướp năm xưa, Hoàng Thiên Bá.

Những tên tay sai kia đã bị ca ta bắt hết, chỉ còn hắn lẫn trốn biệt tăm, không có tin tức.

Ánh mắt ta và hắn chạm nhau, đôi mắt gớm ghiếc của hắn bắt đầu lướt qua ta một cách thô bỉ, như thể ta không mặc quần áo vậy.

"Ta nghĩ ngươi nhận nhầm người rồi."

Ta lạnh lùng đáp, tay khẽ chạm vào con d*o găm bên hông.

"Không thể nào, phong thái của Diệp tiểu thư, ta làm sao mà nhầm được đây?"

Hoàng Thiên Bá cười nham nhở.

"Ta đã rong ruổi giang hồ mười mấy năm, gặp không biết bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ, nhưng người chủ động hiến thân như tiểu thư, suốt bao nhiêu năm nay thật sự là lần đầu tiên đó nha."

"Ngươi muốn gì?"

"Ta thấy tiểu thư có thủ đoạn cao minh, lại được gả cho công tử hào hoa phong nhã."

"Ta cũng không muốn gì nhiều, chuyện năm đó, ca cô đến giờ vẫn lùng bắt ta khắp nơi, ta sống khổ sở quá, chỉ muốn mượn cô chút tiền để trốn khỏi kinh thành mà thôi."

Hắn cười quái dị.

"Tiện thể cùng Diệp tiểu thư ôn lại tình cũ."

Trong lòng ta cuộn trào một trận, nhưng ta cố nhịn xuống.

"Bạc ta có, có thể cho ngươi, nhưng ta sắp xuất giá rồi, mong ngươi đừng quấy rầy cuộc sống của ta sau này."

"Diệp tiểu thư nói gì mà nghe xa cách thế?"

"Theo lý mà nói, ta mới là nam nhân đầu tiên của tiểu thư, những người khác chẳng qua chỉ là ăn đồ thừa lại của ta mà thôi, ta không cho cô gả, cô gả được sao?"

Hắn đã đứng ngay trước mặt ta, đưa tay bóp lấy cằm ta, hơi thở hôi hám phả vào mặt ta.

Ta nén nước mắt, làm ra vẻ nhục nhã, hắn cười ha hả ôm chặt ta vào lòng.

Trong nháy mắt đó, ta rút con d*o ở thắt lưng ra đ*m mạnh vào eo hắn.

Hắn ngẩn ra, hét lên "con tiện nhân" rồi đá ta một cước.

Ta quỳ rạp trên mặt đất, nửa ngày cũng không động đậy nổi, chỉ có thể ngước mắt nhìn hắn.

"Con tiện nhân nhà ngươi!"

Hắn rút da* ra, một tay che vết thương, một tay cầm d*o định đ*m ta.

Ta dồn hết sức lực, lăn mấy vòng trên đất mới tránh được đòn chí mạng, nhưng vẫn bị d*o cứa vào cánh tay.

Ta đã dồn hết sức lực của ta vào đòn đánh đó, nhưng dường như không gây tổn thương chí mạng cho hắn, chỉ khiến hắn thêm điên cuồng hơn.

Hắn giương nanh múa vuốt lao về phía ta, ta nghiến răng, loạng choạng chạy về phía sân sau.

Hắn chửi bới, cầm dao đuổi theo phía sau.

Đúng như ta mong muốn.

Trong nhà kho sân sau có nhốt hai con c.hó ngao, đều là quân khuyển do Lâm Đình Chi để lại.

Trước khi ra ngoài, ta đã sắp xếp chúng ở sân sau, chỉ sợ hắn không đến mà thôi.

Ta huýt sáo một tiếng, hai con c.hó ngao liền lao ra.

Ta chỉ vào tên cướp, chúng liền lập tức xông tới.

Hoàng Thiên Bá thấy tình hình không ổn liền quay đầu bỏ chạy, nhưng ta đã khóa cửa viện, hắn chạy đi đâu được đây?

Hắn nhìn cái khóa trên cửa, chửi rủa một tiếng rồi quay lại cười nịnh nọt.

Hai con c.hó ngao đứng cách hắn một mét, vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn.

"Diệp tiểu thư, hôm nay ngươi thả ta đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra,"

"Ta sau này... sau này tuyệt đối không làm khó dễ ngươi đâu!"

Thả hắn ra ấy à, thả cái rắm ấy!

"Hoàng Thiên Bá, năm xưa khi Mai Hương đau khổ van xin ngươi, các ngươi đã làm gì? Hôm nay ngươi nghĩ ta sẽ thả ngươi đi à?"

Nghe ta nói, Hoàng Thiên Bá lộ vẻ hung ác,

"Con kỹ nữ nhà ngươi, năm xưa là ngươi chủ động cởi đồ, lão tử hầu hạ ngươi thoải mái, ngươi lại hại ta à?"

Ta vốn lười đôi co với hắn, huýt sáo một tiếng, hai con c.hó ngao lập tức lao lên.

Hoàng Thiên Bá giơ da* đ*m tới, nhưng cánh tay đã bị con c.hó kia cắn chặt.

Hắn đau đớn gào khóc kêu la, lăn lộn trên đất, nhưng hai con c.hó làm sao bằng lòng buông tha.

Đợi cho đến khi hắn đầy m.áu, không còn sức giãy dụa, ta huýt sáo một tiếng, hai con c.hó liền rút lui.

Ta nhặt con d*o lên, nhìn kẻ m.áu thịt bầy nhầy trước mặt, lạnh lùng nói:

"Em ấy chỉ mới 13 tuổi, còn nhỏ như vậy, lễ cập kê còn chưa qua. Ta hứa tặng em ấy một chiếc váy lụa xanh, váy còn chưa làm xong, em ấy đã ra đi."

"Rốt cuộc thì em ấy đã phạm lỗi gì chứ?

"Một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu, theo ta từ nhỏ, ta vốn định chờ em ấy lớn, tìm cho em ấy một gia đình tốt, gả em ấy đi trong vinh quang."

"Nhưng hết thảy đã bị các ngươi hủy hoại!"

"Các ngươi không chỉ hủy hoại tất cả, còn ép chúng ta đi đến cái ch*t!"

"Các ngươi vô sỉ tham lam, không chút nhân tính, lại muốn bắt những người vô tội như chúng ta dùng cái ch*t để chứng minh, dựa vào cái gì chứ?

"Trên đời này nào có đạo lý như vậy?"

"Mai Hương năm đó nhảy xuống vực, x*c của em ấy cũng giống như ngươi bây giờ vậy."

"Không đúng, còn thảm hơn ngươi nữa, chúng ta cũng chưa từng tìm thấy toàn bộ x*c của em ấy. Một đống thịt vụn, rốt cuộc cũng không ghép lại được một Mai Hương nguyên vẹn."

Ta nói một câu liền rạch một nhát trên người hắn, cuối cùng, hắn đã m.áu thịt mơ hồ, nhưng ta vẫn giữ lại hơi thở cho hắn.

"Đồ kỹ nữ, muốn gi*t... thì gi*t nhanh đi."

Giọng hắn yếu ớt nhưng vẫn không giảm đi nửa phần ngang tàng.

"Tại sao ta phải cho ngươi ch*t nhanh chứ?"

"Ngươi thật sự không gi*t ta, nhưng khi về Diệp phủ, Thẩm Yến Như coi thường ta, suýt làm nhục ta, hôn sự của muội muội cũng vì ta mà bị ảnh hưởng, phụ thân cũng vì thế mà ở triều đình không ngẩng đầu lên nổi."

"Một nhà ta đều vì ta mà sống không yên."

"Diệp Lan Chỉ vẫn là đã ch*t rồi, bị những nhát dao mềm mại gi*t ch*t."

"Mà hết thảy những chuyện này đều do ngươi ban tặng!"

Ta lại rạch một nhát vào ngực hắn.

"Ngươi cứ ở nơi này từ từ mà ch*t đi. Khi ngươi ch*t hẳn, ta sẽ lấy x*c ngươi cho c.hó ăn!"

Ta đ*m d*o vào đùi hắn, hắn rên lên một tiếng nhưng không thể làm được bất cứ hành động gì.

Ta cảm thấy trong lòng sảng khoái lạ thường, không kìm được mà bật cười ha hả.

Dù là nước mắt chảy đầy mặt, nhưng không ngăn được tiếng cười thoải mái của ta.

"Mai nương..."

Phía sau đột nhiên có tiếng thở dài.

Ta quay đầu lại, đối diện với ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Lâm Đình Chi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play