Huyết Sắc Mai

Chương 1


1 tháng


1

Khi Diệp Thần cùng binh lính của mình lao tới, Mai Hương đã nhảy xuống vách đá.

Gió như mang theo tiếng khóc bi thương của em ấy.

Em ấy nói: “Tiểu thư, chúng ta đã mất đi sự trong sạch rồi, không ch*t thì cũng không thể sống được nữa đâu.”

Em ấy nói: "Tiểu thư, chúng ta cùng nhảy xuống vực đi, cùng nhau quyên sinh đi thôi."

Trên vách núi lạnh lẽo chỉ còn lại mỗi ta.

Chỉ là y phục ta tả tơi, thương tích đầy mình, ánh mắt đờ đẫn như thể đã mất đi nửa cái mạng.

Mặt mày Diệp Thần nghiêm nghị, trong mắt như muốn phun lửa, binh lính theo sau huynh ấy đều quay lưng đi.

Huynh ấy ném thanh kiếm xuống đất rồi sải bước lớn tiến đến, dùng áo choàng quấn chặt lấy ta, ôm ta nhanh chóng xuống núi.

Trước khi xuống núi, huynh ấy gầm lên một câu: "Tìm kiếm kỹ lưỡng toàn bộ sườn núi, nếu có kẻ khả nghi, cứ lập tức gi*t ch*t, không cần xét hỏi."

Rõ ràng ta cảm nhận được cơ thể huynh ấy đang run rẩy.

Ta vùi đầu vào lòng huynh ấy, cằm huynh ấy nhẹ nhàng chống lên đỉnh đầu ta.

"Lan nhi, không sao cả, có ca ở đây rồi, không phải sợ."

Vừa dứt lời, giọng huynh ấy bỗng nghẹn lại.

Giọng huynh ấy khàn khàn, lại còn hơi nghẹn ngào, không còn giống vị công tử phủ thượng thư điềm tĩnh, sát phạt quyết đoán như thường ngày nữa.

Ngồi trong xe ngựa, huynh ấy vẫn ôm chặt lấy ta, không dám buông ra dù chỉ là một khắc.

Chiếc xe ngựa lắc lư, từng giọt lệ của ta rơi xuống không ngừng.

Cho đến khi không còn giọt nước mắt nào để rơi nữa, ta mới dám ngước nhìn huynh ấy.

"Ca, Mai Hương đã nhảy xuống vực rồi."

Rõ ràng ta cảm nhận được cánh tay huynh ấy chợt siết chặt quanh ta, ôm ta vào lòng một cách mãnh liệt.

Huynh ấy dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi bụi bặm trên má ta, vuốt ve mái tóc rối tung của ta, nhưng mãi không thể nào cài trâm lên tóc cho ta được.

"Lan nhi, không sao đâu, muội còn có chúng ta mà."

Đúng vậy, ta còn có họ, có lẽ ta không cần phải ch*t rồi.

Ta mới chỉ 15 tuổi, vừa mới qua lễ cập kê, cuộc đời ta rõ ràng mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà.

Ca nói huynh ấy nhất định sẽ dẹp yên chuyện này, nhưng ta biết rõ, làm sao có thể dẹp yên được đây?

Ngày thứ tư, tin tức đã lan truyền khắp giới quý nữ kinh thành, các tiểu thư khuê tú đều biết, đích nữ của lễ bộ thượng thư - Diệp Lan Chỉ đã bị tặc nhân cư*ng b*c, mất đi trinh tiết.

Nguyên bản ta vốn là kẻ đáng được mọi người thương xót, nhưng vì ta không ch*t, những lời bàn tán trên đầu đường cuối ngõ liền đổi chiều.

Bọn họ tôn thờ tam trinh cửu liệt (*), mà ta đã mất đi trong sạch, vậy mà còn dám sống, thật là trơ tráo, là không biết xấu hổ!

(*): Tam trinh cửu liệt (三贞九烈) là một quan niệm đạo đức Nho giáo về phẩm chất cao quý của người phụ nữ trong xã hội phong kiến Trung Quốc.
- Tam trinh bao gồm: 
Thủ trinh: giữ gìn trinh tiết trước hôn nhân.
Thủ tiết: giữ gìn tiết hạnh sau khi chồng mất.
Thủ giá: giữ gìn giá tiết, không tái hôn sau khi chồng mất.
- Cửu liệt bao gồm:
Cảm phu tử: vì chồng mà ch*t.
Thủ tiết thủ thân: giữ gìn tiết hạnh, không chịu khuất phục kẻ thù.
Dũng tử: vì nước mà ch*t.
Cứu phụ: cứu cha.
Cứu mẫu: cứu mẹ.
Cứu huynh: cứu anh.
Cứu đệ: cứu em.
Cứu tử: cứu con.
Cứu tôn: cứu cháu.

Nhưng trái lại, Mai Hương, nha hoàn nhỏ bé ấy, với cú nhảy dũng cảm đã tạo nên danh thơm muôn đời cho em ấy.

Nhưng em ấy cũng mới chỉ 13 tuổi mà thôi, độ tuổi như búp non hoa nở.

Vì sao em ấy phải nhảy xuống vực thẳm cơ chứ?

Em ấy đã làm sai cái gì?

Ta đã làm sai điều gì?

Ta chỉ cùng em ấy đến chùa Long Hoa để thắp nén hương mà thôi.

Lòng thành tâm bái lạy của ta không mang lại cho gia đình phú quý bình an, mà chỉ vô cớ rước lấy một thân nhơ nhuốc.

Sau khi trở về phủ, ngày ngày ta chỉ ngồi trước cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cây lê trong sân.

Ca ta mang theo binh lính truy lùng đám tặc nhân kia khắp nơi, và thực sự đã bắt được một vài kẻ.

Đáng tiếc, tên cầm đầu kia vẫn là đã trốn thoát.

Nhị nương lo ta nghĩ không thông, suốt ngày quanh quẩn trước cửa sân của ta.

Mỗi khi bắt gặp ánh mắt của ta, bà lại gượng ép nở nụ cười.

"Lan nhi, không sao đâu, có cha mẹ ở đây, nhất định sẽ ổn thôi con."

Bà lặp đi lặp lại câu nói ấy, đến cuối cùng chính bản thân bà lại bật khóc nức nở.

Có lẽ bà đã quên mất, từ ngày ta trở về phủ, cha chưa từng bước chân vào sân của ta.

Bọn hạ nhân đều cẩn thận, không dám nói thêm một lời nào.

Sân nhỏ của ta bỗng chốc trở nên quạnh quẽ, chỉ còn lại những cây lê nở hoa rực rỡ, gió thoảng lướt qua, cánh hoa bay lả tả.

Ta vẫn muốn chờ đợi một chút nữa, chờ đợi người kia.

Từ nhỏ ta đã có hôn ước với công tử Thẩm Yến Như, con trai của hộ bộ thị lang.

Ta và chàng là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên.

Huống chi hai ta tâm ý tương thông, nảy sinh tình cảm với nhau, vốn là mối duyên đẹp mà ai ai cũng đều ngưỡng mộ.

Lúc này đây, tuy cha không nói ra, nhưng ngày ngày than thở, ăn không ngon, ngủ không yên.

Ta biết trong lòng ông, ta đã là hoa tường liễu ngõ (hư hỏng), không xứng với công tử phong lưu thanh tao trong sáng của nhà thị lang.

Thôi được, ta sẽ chờ chàng đến từ hôn vậy, cả phủ thượng thư đều đang chờ Thẩm gia đến từ hôn.

Lời đàm tiếu lan truyền khắp kinh thành, mà Thẩm gia vẫn không có động tĩnh gì.

Mãi đến ngày thứ bảy, Thẩm Yến Như mới đệ thiếp bái phỏng.

Gặp lại chàng dường như đã là chuyện của mấy đời.

Chàng vẫn dịu dàng như ngọc như xưa, lúc chàng đứng dưới gốc lê, thật là một công tử thế gia phong lưu tuấn tú, thanh tao thoát tục.

Còn ta, gầy gò như một chiếc lá khô, gió thổi qua cũng có thể ngã xuống.

Ta nhìn chàng một lúc, cúi chào rồi mỉm cười buồn bã.

"Thẩm công tử, nếu ngài muốn từ hôn, ngài có thể đi đến sân trước tìm cha ta, ông ấy đã đợi rất lâu rồi."

Thẩm Yến Như nhanh chóng bước tới và nắm chặt tay ta.

"Lan nhi, không sao đâu, nàng vẫn là tiểu cô nương tốt nhất của ta mà."

Ta sửng sốt ngẩng đầu nhìn chàng, chàng cũng mỉm cười nhìn lại ta.

Nhìn thấy ta ngây người, chàng khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc ta.

"Nàng mãi là cô nương tốt nhất của ta."

Nước mắt ta tuôn trào như thác vỡ, chẳng màng đến lễ tiết, ôm chầm lấy chàng mà khóc nức nở.

Hôm ấy, cha giữ Thẩm Yến Như ở lại phủ dùng cơm.

Cha say khướt, kéo tay áo Thẩm Yến Như mà xưng huynh gọi đệ.

Ca đến can ngăn còn bị ông đá cho vài cú.

Nhị nương vội vã sai nhà bếp chuẩn bị đủ món ngon, bà dọn ra từng món một, thật khiến cho mâm cơm của phủ thượng thư trông có vẻ hẹp hòi.

Cha và nhị nương đều cười tít mắt, cả phủ thượng thư cũng đều vui vẻ theo.

Đây là ngày vui nhất của phủ thượng thư kể từ khi ta gặp chuyện.

Nhưng cũng chỉ có một ngày này mà thôi.

Đêm hôm ấy, ta lại gặp ác mộng.

Ta mơ thấy Mai Hương toàn thân nhuộm đỏ m.áu tươi, hung hãn lao đến trước mặt ta, em ấy gắt gao nắm lấy cánh tay ta, vẫn cố chấp muốn kéo ta nhảy vực.

Miệng em ấy đầy m.áu, mỗi khi em ấy cất tiếng, m.áu lại chảy ròng ròng xuống khóe môi.

"Tiểu thư, cùng em nhảy vực đi, cùng em đi ch*t đi, người sống thế này chi bằng ch*t đi!"

Bỗng dưng trước mắt ta hiện ra một vách đá dựng đứng, Mai Hương đẩy mạnh ta xuống dưới.

Lúc rơi xuống, ta nhìn thấy sau lưng em ấy có cha ta, ca, nhị nương, muội muội.

Thậm chí còn có cả Thẩm Yến Như.

Họ đều mỉm cười, hài lòng nhìn ta.

Ta chợt bừng tỉnh khỏi giấc mơ, y phục đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Vừa ngẩng đầu lên, ta liền nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ngoài cửa sổ.

Ta hoảng hốt nắm chặt chăn bông bên dưới thân.

"Lan Nhi, mở cửa đi."

Giọng nói này là của Thẩm Yến Như.

Ta có hơi chần chừ, lại mặc thêm quần áo đứng ở bên trong cánh cửa, nhẹ giọng hỏi: "Yến Như ca, huynh có chuyện gì sao?"

Ban ngày chúng ta cũng mới gặp nhau, chuyện nên nói cũng đã nói hết rồi mà.

Có chuyện gì quan trọng mà chàng cần phải nửa đêm tự tiện lẻn vào phòng khuê phòng của nữ nhi vậy chứ?

"Nàng mở cửa ra đi, ta sẽ nói cho nàng biết, thật sự, thật sự rất quan trọng."

Hắn dựa nửa người vào cửa, hạ giọng như một kẻ trộm gà.

Ta cảm thấy có chút nghi hoặc, mở một khe hở nhỏ, nhưng Thẩm Yến Như bỗng đẩy cửa xông vào rồi ôm chặt ta vào lòng.

"Lan nhi, Lan nhi, ta nhớ nàng, ta rất nhớ nàng."

Hắn vừa nói vừa động tay động chân, sờ mó lung tung trên người ta.

Ta vừa thẹn vừa giận, đẩy hắn ra xa, "Thẩm Yến Như, chúng ta tuy có hôn ước nhưng chưa thành hôn, huynh đêm khuya tự tiện đến phòng khuê nữ, không hợp với lễ nghi đâu, mau rời đi đi."

Thẩm Yến Như không hề tức giận, lại như con lươn chui vào.

"Lan nhi đừng giận mà, ta thực sự yêu thương nàng."

Hắn nhấc góc áo ta lên, nhẹ nhàng vuốt ve, "Yêu thương đến mức dù biết nàng không còn trinh bạch, ta cũng vẫn muốn rước nàng vào cửa."

"Sao nàng lại lạnh lùng với ta như thế?"

Phải chăng là ta lạnh lùng sao? Lén lút gặp gỡ nam nhân vào đêm khuya, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải ta sẽ bị chìm trong bọt dãi của thiên hạ hay sao?

Hành động này của hắn lại đặt ta vào hoàn cảnh nào đây?

Lại đặt danh dự của ta...

Ta suýt nữa đã quên mất, ta đã mất đi trinh bạch rồi kia mà, còn đâu là danh dự nữa đây?

Lòng ta chùng xuống, ta hất tay ra khỏi vạt áo, lạnh lùng nói:

"Thẩm Yến Như, huynh không cần phải thế này đâu, nếu huynh cảm thấy uất ức, cứ hủy hôn là được, ta tuyệt đối sẽ không quấn quýt lấy huynh."

Trong phòng không thắp đèn, dưới ánh trăng mờ ảo, ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn, chỉ nghe hắn cười khẩy một tiếng.

"Diệp Lan Chỉ, nàng giả bộ làm liệt nữ (cô gái cương trực) trong trắng làm cái gì chứ? Nàng cũng không thử nhìn bộ dáng hiện tại của mình xem, ai còn bằng lòng muốn nàng nữa đây chứ."

"Thế nào, thổ phỉ thì động được, còn ta thì lại không được động đến nàng sao?"

"Huống chi, ai dám khẳng định chắc chắn có giặc cướp hay không? Biết đâu nàng chỉ là thiếu nữ hoài xuân, hoang dã lăng nhăng, nên mới bịa đặt chuyện hoang đường này."

"Chát."

Ta giơ tay cho hắn một bạt tai.

Thẩm Yến Như thoáng cái đã nổi trận lôi đình.

"Diệp Lan Chỉ, cô cũng dám đánh ta à."

Hắn như kẻ điên mà lao tới, giáng cho ta mấy cái tát rồi lại điên cuồng xé nát áo quần ta.

Tâm trí ta bỗng trống rỗng.

Từng màn nhục nhã trên núi ngày hôm ấy lại hiện về trước mắt.

Thân hình gầy gò, nhỏ bé của Mai Hương bị bọn chúng áp chế xuống đất, tiếng vải áo bị xé rách vang lên, đôi mắt sáng rực của em ấy nhìn chằm chằm vào ta, gào thét đến dày xéo tâm can ta:

"Tiểu thư, hãy nhảy xuống đi, mau nhảy xuống đi!"

Ta bị bọn cướp đẩy đến mép vách núi, nếu nhảy xuống, ta sẽ trở thành người con gái trinh tiết được người đời ca tụng.

Trinh tựa tùng bách trên núi cao, khiết tựa băng tuyết trong hang sâu.

Trong trắng đến mức không thể vấy bẩn, trinh tiết đến mức không thể thay đổi. (*)

Những câu thơ này ta đã thuộc lòng từ thuở ấu thơ.

Nhưng khi thực sự đứng bên mép vách núi, nghe tiếng gió gào thét bên tai, ta lại do dự.

Ta không muốn ch*t, ta mới chỉ 15 tuổi thôi mà, vẫn còn là tuổi hoa nở rộ kia mà.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Mai Hương, ta từ từ cởi bỏ y phục.

Sau khi lũ cướp trốn thoát, ta muốn ôm Mai Hương đầy m.áu vào lòng, nhưng em ấy lại đẩy ta ra một cách dứt khoát.

Em ấy nhìn ta chằm chằm với đôi mắt đỏ hoe, chất vấn gay gắt:

“Tiểu thư, ta không còn lựa chọn nào khác. Còn người, tại sao lúc nãy người không nhảy xuống hả?”

Thẩm Yến Như vẫn đang cố xé toạc y phục của ta.

Nước mắt lăn dài trên má, ta cố kìm nén nghẹn ngào, giơ tay rút trâm cài đầu ra, dồn hết sức lực đâm mạnh vào vai hắn.

Thẩm Yến Như kêu lên đau đớn, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị ta đá ngã lăn ra đất.

Hắn ngã sõng soài trên mặt đất, miệng vẫn không ngừng chửi rủa tục tĩu.

Ta đứng hiên ngang nhìn hắn, lạnh lùng như nhìn một con c.hó hèn mạt.

Ngày hôm ấy, ta không kịp níu giữ Mai Hương, để em ấy nhảy xuống vực sâu.

Giá như lúc này em ấy ở đây, ta nhất định sẽ gào lên:

"Mai Hương, chúng ta không có lỗi, chúng ta không đáng ch*t!"

Bỗng nhiên, ánh đèn trong sân bật sáng.

Ca xông vào phòng ta, tát một cái vào gáy Thẩm Yến Như, rồi im lặng nhấc bổng hắn lên và đi ra ngoài.

Khi sắp bước ra khỏi cửa, huynh ấy cúi đầu nói: "Lan nhi, xin lỗi muội."

Ta tựa vào góc bàn, cố gắng gượng dậy thân mình đang lung lay sắp đổ của mình.

Tiếng chén trà vỡ vụn của cha, tiếng nức nở khe khẽ của nhị nương loáng thoáng truyền tới.

Hóa ra, cả phủ thượng thư tối hôm ấy, chỉ có ta chìm vào giấc ngủ, lại còn gặp một cơn ác mộng kinh hoàng đến như vậy.

2

Hôn ước giữa ta và Thẩm Yến Như cuối cùng cũng tan vỡ, không phải hắn hủy hôn, mà là ta đã vứt bỏ hắn.

Ta đã đích thân đến nhà hắn để hủy hôn.

Lúc ấy, Thẩm Yến Như quấn băng trên cánh tay, mặt mày tím bầm, trông như một tên hề xiếc, hắn trợn tròn mắt như thể nhìn thấy ma quỷ.

"Diệp Lan Chỉ, ta cũng chưa từng ghét bỏ nàng là..."

Hắn lắp bắp hồi lâu, lại liếc mắt nhìn Diệp Thần đứng phía sau ta, rồi lại như là oan ức mà nói, "Ta phải nhịn ăn ba ngày mới miễn cưỡng được cha mẹ đồng ý tiếp tục mối hôn sự này, sao nàng... nàng sao dám đến hủy hôn vậy hả?"

Ta không hề biết chuyện hắn nhịn ăn ba ngày, nhưng mà có ích gì đâu chứ?

Hôn ước tiếp tục với điều kiện ta làm thiếp cho hắn, còn hắn lại chọn chính thê khác.

Hắn cho rằng đây là đại ân đại đức mà hắn ban cho ta, cha ta cũng cho rằng đây là kết cục tốt nhất cho cuộc đời ta.

Ta nên mừng rỡ đến rơi lệ, mang ơn đội nghĩa, an an tĩnh tĩnh thêu thùa giá y, chờ đợi ngày làm thiếp cho Thẩm Yến Như.

Nhưng vì sao chứ?

Rốt cuộc là ta đã phạm lỗi gì đây?

Nếu không thể dung thứ cho quá khứ nhơ nhuế của ta, hoàn toàn có thể hủy bỏ hôn ước, mỗi người một con đường, ai cũng đều vui.

Tại sao nhất định phải xem thường ta đến vậy?

Tại sao nhất định phải diễn vở tuồng tình sâu nghĩa nặng này đây?

Tại sao nhất định phải rắc muối vào vết thương của ta, rồi còn ép ta phải cảm động đến rơi lệ đối với bọn họ cơ chứ?

Thân là một nữ nhi yếu đuối, ta may mắn thoát khỏi nanh vuốt hung tàn nhưng lại mang thương tích đầy mình, nay lại phải chịu đựng những thủ đoạn mềm dẻo từ chính những con người này hay sao.

"Thẩm Yến Như, ta cảm ơn ngươi đã đứng ra bênh vực, nhưng không cần thiết nữa."

Ta gượng đắng nuốt nước mắt, "Chuyện xảy ra ngày hôm đó, vốn dĩ không phải lỗi của ta, ta không cần phải mang ơn bất cứ ai cả."

Ta ném tờ giấy hôn thư lên bàn, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc ấy.

Sau một hồi im lặng, ta mới chậm rãi cất tiếng: "Ngươi và những tên cướp kia có gì khác nhau sao?"

Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Yến Như nhợt nhạt đi, "Là vì ta quá yêu thương nàng, trong nhất thời khó mà kiềm chế được."

Những lời hắn nói vào đêm hôm ấy vẫn còn văng vẳng bên tai ta: "Bọn cướp động được, sao ta lại không động được chứ?"

Là do hắn khó có thể kiềm chế, hay đây là cho rằng ta có thể để hắn tùy ý sỉ nhục?

Haha, nhiều năm tình sâu hóa cỏ rác, thật nực cười, nực cười làm sao!

Khi ta bước ra khỏi cửa, tiếng chửi mắng chói tai của phu nhân thị lang còn vang vọng sau lưng.

"Đem ném cái bàn này đi, lau nhà ba lần cho sạch, hễ chỗ nào con tiện nhân kia từng đứng thì đều lau ba lần cho ta, thật xúi quẩy mà!"

Thật xúi quẩy ư, ta cũng cảm thấy như vậy.

3

Khi ta trở về phủ, muội muội Lan Nhược đang bám lấy tay nhị nương khóc nức nở.

Trên bàn bày la liệt vài bức tranh, ta lướt qua một lượt, quả thật có vài công tử thế gia phong độ nhẹ nhàng.

À, Lan Nhược cũng đã 13 tuổi rồi, cũng đã đến tuổi luận bàn hôn sự rồi.

Thấy nàng khóc nức nở, ta không biết an ủi thế nào bèn toan quay về phòng.

Vừa bước được nửa bước, ta lại nghe tiếng Lan Nhược khóc kể ở sau lưng: "Tỷ thì sống phóng khoáng thoải mái như người không có chuyện gì vậy, nhưng lại để muội mình phải suốt ngày bị người ta chê cười."

"Hôm qua muội đi dự tiệc xuân của công chúa Chiêu Hòa, chẳng ai chịu ngó ngàng đến muội cả."

"Cả toàn bộ cái kinh thành này, ai cũng đều biết muội có một tỷ tỷ đã mất đi trinh tiết, muội bị tỷ làm mất hết mặt mũi rồi!"

Thân thể ta như bị đóng đinh, không dám bước đi, cũng chẳng dám quay đầu lại.

Nhị nương quát nạt nàng, nhưng nàng lại khóc to hơn.

"Các người không cho con nói, con lại càng muốn nói!"

"Tỷ ấy chỉ biết trốn trong phòng không ra, còn con thì sao đây chứ?"

"Bất cứ khi nào con tham dự yến tiệc, lớn nhỏ gì cũng bị mọi người hỏi han về chuyện này, con không thể nào trốn tránh được cả."

"Những bản danh sách mai mối này là thứ gì vậy chứ? Tên quan đại lý tự khanh kia đã 45 tuổi, lớn hơn cả cha nữa, ông ta lấy đâu ra cái mặt dày mà dám đến cầu lấy con đây?"

Nàng ném sầm tập tranh cầm trong tay vào người ta.

Ta đành cúi xuống nhặt nó lên, nhìn nàng đầy nước mắt mà không biết nên nói gì.

Im lặng hồi lâu, ta mới khẽ thở dài, "Nhị nương, ca, tiểu muội, xin lỗi mọi người, con đã khiến cho Diệp gia xấu hổ rồi."

Nhị nương cố gắng kéo Lan Nhược lại, không cho nàng nói lung tung nữa. Nghe những lời ta vừa nói, hốc mắt bà đã có chút ẩm ướt.

Bà nắm lấy bàn tay lạnh toát của ta, liên tục lặp đi lặp lại: "Con gái ngoan, đây không phải lỗi của con, không phải lỗi của con đâu."

"Sao lại không phải là lỗi của tỷ ấy cơ chứ?"

Lan Nhược khóc càng lớn hơn, hai mắt đã đỏ hoe.

"Một tỳ nữ mà còn có vài phần gan dạ, có chỗ nào giống như tỷ ấy đâu chứ."

Nhị nương nghe vậy liền tát Lan Nhược một cái.

"Nhược Nhược, sao ngươi có thể nói với tỷ của ngươi như vậy hả?"

"Con bé đã đủ đáng thương rồi! Đủ thảm thương rồi mà!"

"Ngươi đã quên rồi sao? Khi còn bé lúc ngươi rơi xuống hố băng, là tỷ của ngươi đã nhảy xuống cứu ngươi lên, ngươi đều đã quên hết rồi hay sao?"

Lan Nhược im lặng một lúc, sau đó cúi đầu nức nở:

"Nhưng con đã làm gì sai kia chứ?"

"Tại sao con phải làm thiếp cho kẻ khác, tại sao một lão già tồi tệ như thế lại dám đệ thiếp canh đến nhục mạ con."

Nàng gào thét, xé nát tập tranh kia, ném vỡ chén trà trên bàn xuống đất.

Ta tiến lên một bước nắm lấy tay nàng.

Nàng tức giận đấm vào ngực ta mấy lần, nhưng giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra được, rồi gục xuống người ta nức nở khóc.

Ta khẽ vuốt ve khuôn mặt sưng đỏ của nàng, mỉm cười nhẹ nhàng:

"Nhược Nhược, không phải là lỗi của muội."

"Từ nhỏ, muội đã có tính cách đường hoàng, nồng nhiệt, yêu ghét rạch ròi, như một đóa hồng gai vây, muội xứng với những nhi lang tốt nhất kinh thành này."

"Chính là lỗi của ta."

Có lẽ thật sự là lỗi của ta.

Ta chỉ cảm thấy thân thể người đang gục trong lòng mình cứng đờ, nàng ôm ta ngày càng chặt hơn.

Những giọt nước mắt nóng hổi của nàng thấm ướt vai áo ta, mang theo cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào da thịt ta.

"Cho nên, bây giờ ta học theo Mai Hương còn kịp không?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play