Phần 17: Kết thúc thế giới thứ hai
- Formist, anh nhất định phải giúp em làm sáng tỏ chuyện này.- Vệ Ninh nước mắt lưng tròng mà nói.
Formist chán ghét nhìn Vệ Ninh. Rốt cuộc trước kia mắt gã bị mờ hay sao mà lại chọn người này thay vì Cảnh Nghiêm. Hôm đánh giá diễn ra, Formist cũng có theo dõi. Hình ảnh Cảnh Nghiêm khẽ nhếch môi nở nụ cười, hiên ngang đón nhận kết quả tuyệt đối có bao nhiêu đẹp, có bao nhiêu động lòng người, vậy mà gã lại bỏ lỡ. Người mà trước kia vẫn hay dựa dẫm gã, lúc này đã không thuộc về gã nữa. Tất cả đều là nhờ ơn của kẻ trước mắt này.
- Formist, chuyện này nhất định là có ẩn tình. Không thể để cả Liên minh bị cậu ta lừa được. Giúp em, có được không?- Vệ Ninh bắt lấy bàn tay Formist.
Điệu bộ yếu đuối dựa dẫm này của Vệ Ninh trước kia thường khiến cho Formist mềm lòng. Nhưng hiện tại, vì một nguyên nhân nào đó, nó khiến cho gã ghê tởm nhiều hơn là thỏa mãn. Formist giật tay mình lại.
- Chấp nhận đi. Mày chẳng là cái thá gì cả, Vệ Ninh. Người đứng đầu là Cảnh Nghiêm.- Formist nói, càng giống như rít từng từ ra từ kẽ răng.
- Formist, anh nói gì thế? Anh cũng không phải không biết thực lực của Cảnh Nghiêm đúng không?- Vệ Ninh mở lớn mắt nói.
- Không. Tao không biết. Chính vì vậy tao mới ngu ngốc mà chọn mày.- Formist nhếch môi khinh bỉ sau đó xoay người đi ra về.
Vệ Ninh sững sờ. Nhưng rất nhanh, cậu ta đã nghiến răng nghiến lợi. Tại sao? Vì cái gì? Cảnh Nghiêm. Tao đã làm gì mày? Vì sao phải cướp đi mọi thứ thuộc về tao? Vì sao? Nhất định. Nhất định tao sẽ không để mày được yên.
[Chủ nhân, nam chủ hắc hóa!]- Newt hoảng hốt cảnh báo chủ nhân nó.
Lúc này, Cảnh Nghiêm đang ở trong một hiệu đồ cưới chọn áo vest. Cha mẹ hắn định giúp hắn tổ chức một lễ cưới cùng Uyên Lãnh, kế đó bọn họ mới trở về biên cảnh. Cảnh Nghiêm lúc này đang mặc trên người một bộ vest màu đen. Hắn khá hài lòng nhìn chính mình trong gương. Chợt, từ phía sau, có một cánh tay vươn tới ôm lấy hắn. Qua gương, Cảnh Nghiêm nhìn thấy gương mặt băng lãnh quen thuộc. Nam nhân ngốc của hắn lúc này đang dính hắn như một con chó lớn.
Cảnh Nghiêm xoay người lại. Con chó lớn bảnh bao trong bộ vest trắng.
- Màu trắng rất hợp với anh.- Cảnh Nghiêm nheo mắt.
- Ừ.- Uyên Lãnh gật đầu, chỉ chăm chăm nhìn Cảnh Nghiêm.
[Chủ nhân. Chuyện ban nãy...]- Khi Uyên Lãnh nghe lời Cảnh Nghiêm quay vào thử một bộ vest khác, Newt do dự hỏi.
"Ừ, ta nghe thấy rồi."
[Chủ nhân, với tình hình hiện tại và độ may mắn của nam chủ thế giới này, đám cưới của người sẽ không được yên... Chẳng lẽ... người vẫn định bỏ nam nhân kia lại như kiếp trước sao?]- Newt đau lòng hỏi.
"Newt. Ta sống cả cuộc đời, điều duy nhất giá trị mà ta học được chính là không được tin tưởng bất kì kẻ nào. Nhưng chính ta lại không thể nào chịu nổi cô đơn, cuối cùng lại bị người ta tin tưởng nhất hại. Duy chỉ có nam nhân ngốc kia, ta tin là y sẽ không hại ta. Nhưng y có thể theo ta tới đây, liệu có thể tiếp tục theo ta không? Chính ngươi cũng nói không biết y là ai và làm sao y tới được đây mà..."
[Đúng vậy, nhưng...]
"Nên, ta muốn đánh cược một lần."
Cảnh Nghiêm đã nói như vậy.
Đám cưới của Cảnh Nghiêm và Uyên Lãnh nhanh chóng được đưa tin trên toàn mạng Liên minh. Lúc này đây, thái độ của mọi người khi nhìn thấy hai người bên nhau đã hoàn toàn khác trước.
[Tui thề, đây là cp đẹp nhất Liên minh.]
[Thiếu tướng uy vũ... cuối cùng ngài cũng gả đi rồi...]
[Ê lầu trên, phát ngôn gì đó? Thiếu tướng sao lại dùng từ gả đi?]
[Đúng đó... Cơ mà nếu thiếu tướng ở dưới... Ôi giời ơi, vừa nghĩ đã thấy sướng rồi.]
[Chuẩn. Kiểu băng lãnh cấm dục thụ. Giời ơi, toẹt vời.]
[ Á á á ... Tao lạc vào đây thế này? Cíu]
[Cíu +1]
Lúc này, mặc cho trên mạng đang bàn tán hỗn loạn thành một đoàn, ở bên trong căn phòng chờ, Cảnh Nghiêm đang khóa ngồi trên đùi Uyên Lãnh. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nam nhân. Mắt hắn nhìn sâu vào đôi mắt đen sâu thẳm đang phản chiếu hình ảnh của chính hắn. Đôi mắt này, cả của Dương Thần nữa, đều làm cho hắn nhớ về một kỉ niệm đã rất lâu về trước, từ khi hắn còn là một đứa nhóc. Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân này mà trước kia hắn lại quyết định thử ở bên cạnh Dương Thần chăng.
- Sao vậy?- Uyên Lãnh hỏi.
Cả giọng nói và ánh mắt của y hôm nay ôn nhu hơn bình thường rất nhiều.
Cảnh Nghiêm mỉm cười. Hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Uyên Lãnh. Có lẽ đây là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau chậm rãi như vậy. Ngay cả Uyên Lãnh cũng có chút ngây người.
Thật lâu sau nụ hôn dịu dàng này mới chấm dứt, Cảnh Nghiêm khẽ tách môi ra, liếm đi sợi tơ giữa môi hai người sau đó đứng dậy.
- Đi nào.- Hắn mỉm cười.
Hai người xuất phát từ nhà của Cảnh Nghiêm, tới thẳng cung điện. Đây là đặc quyền của Uyên Lãnh khi làm bạn với Thermest. Tuy nhà vua không hài lòng lắm về chuyện này nhưng gây sự trước nhiều con mắt như vậy cũng không phải là một ý kiến hay.
Sự xuất hiện của hai người với bộ vest đen trắng khiến nhiều người đang cãi nhau bay đầu trên mạng cứng hết cả tay lẫn họng. Rốt cuộc vì sao thiếu tướng của bọn họ lại mặc vest trắng, vì sao lại đỏ tai khi Cảnh Nghiêm thì thầm, vì sao lại dịu dàng nhìn Cảnh Nghiêm? Hả???? Đây là cái chuyện gì?????
Không hề hay biết bản thân đang là đề tài của cuộc tranh cãi trên mạng, Uyên Lãnh vẫn hạnh phúc vô cùng nắm lấy tay Cảnh Nghiêm. Gặp được thiếu niên này, có lẽ là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời tăm tối của y.
Dừng lại trước thềm cung điện, Uyên Lãnh vươn tay ra, muốn nắm lấy bàn tay Cảnh Nghiêm. Đột nhiên, thân thể của hắn lại khựng lại, sau đó ngã về phía trước.
Trong giây lát, Uyên Lãnh thấy não mình như ngừng hoạt động. Y theo bản năng đỡ lấy Cảnh Nghiêm, để rồi nhận ra ngực của hắn đang găm một thanh kiếm dài đẫm máu.
- Hahaha! Cuối cùng. Cuối cùng mày cũng biến khỏi cuộc đời tao. Cuối cùng tao cũng có thể lấy những gì thuộc về mình. Cảnh Nghiêm. Đây là kết cục của mày khi cứ luôn muốn giành những gì thuộc về tao.- Một giọng cười chói tai vang lên.
Uyên Lãnh quay đầu lại. Đứng ở đó là Vệ Ninh với bộ dạng như một kẻ điên. Và sau lưng cậu ta, là đoàn tùy tùng đã gục hết xuống đất. Tất cả bọn họ đều đang ôm đầu. Và vì một lý do điên rồ nào đó, Uyên Lãnh lại không hề nhận ra.
Y mở lớn mắt nhìn Cảnh Nghiêm. Không. Sao có thể có chuyện này. Sao có thể.
Cánh cửa cung điện mở ra, và Thermest đang mỉm cười cũng sững sờ. Anh hét lớn.
- Gọi lính gác và cứu thương. Ngay!
- Không cần.- Cảnh Nghiêm nói, từ mình lật người lại.
Uyên Lãnh đỡ lấy hắn, trong mắt tràn ngập hoảng loạn cùng không thể tin.
- Tại sao? Tại sao?- Uyên Lãnh hỏi, hai mắt đỏ lên.
- Đừng khóc.- Cảnh Nghiêm cười, đưa tay lên, chạm vào mặt Uyên Lãnh.
- Em... chết tiệt! Gọi cứu thương!- Uyên Lãnh mất bình tĩnh gào lên với người bên cạnh.
- Nam nhân ngốc.- Cảnh Nghiêm cười.- Không cần thương tâm. Sau này sống thật tốt, không cho phép tự sát, có nghe không?
- Em đang nói bậy cái gì. Im miệng cho tôi.
Cảnh Nghiêm ho ra một ngụm máu, tiếp tục.
- Nếu kiếp sau, anh còn tìm được ta. Ta nhất định cùng anh tổ chức một hôn lễ thật lớn.- Hắn cười. Hắn nguyện tin tưởng nam nhân này.
- Tôi không muốn chờ tới kiếp sau. Chết tiệt, Cảnh Nghiêm, em có nghe không?- Uyên Lãnh lớn tiếng nói, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống. Lồng ngực y đau. Cơn đau quen thuộc tới kì lạ. Y không thể mất đi Cảnh Nghiêm. Không thể.
Cảnh Nghiêm gạt đi nước mắt của y.
- Nam nhân ngốc. Không được khóc. - Cảnh Nghiêm thấy mi mắt của mình càng ngày càng nặng.
Lúc này, đội cứu thương cũng vừa lúc tới nơi.
- Cảnh Nghiêm. Cảnh Nghiêm. Em nhìn tôi đi. Đừng ngủ.- Uyên Lãnh hoảng loạn.
- Nếu anh không tới tìm ta.... nhất định... không tha cho anh
Cảnh Nghiêm khó khăn nói, sau đó chìm vào bóng tối. Linh hồn của hắn tách ra khỏi cơ thể nhưng hắn vẫn có thể thấy lồng ngực mình đau đớn khi nam nhân ôm xác của hắn, im lặng mà rơi nước mắt.
Vệ Ninh cuối cùng bị đày tới hành tinh dành cho tội phạm, cuối cùng, ở nơi đó, bị chúng lạm dụng tình dục tới chết. Thermest đưa ra những bằng chứng cho thấy Formist đã tham gia vào nhiều phi vụ không trong sạch, thành công giành lại được Ngai vàng vốn đã gần như trong tay Formist. Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là Thermest lại nhường vị trí đó cho Tam hoàng tử, sau đó trở về nơi đóng quân tiếp tục theo đuổi phó quan nhà mình.
Chu Hạo và Linsd thành hôn tại hành tinh biên cảnh, sau đó cùng nhau sống hạnh phúc. Mà Uyên Lãnh, y không bao giờ đặt chân trở về Đế đô nữa mà dành nửa phần đời còn lại bảo vệ biên giới, cuối cùng tử trận trong một trận càn quét địch.
Tất cả những điều này, Cảnh Nghiêm đều biết qua Newt. Hắn khẽ nở nụ cười. Chỉ cần nam nhân không làm chuyện ngu ngốc như tự tử vì tình là được.
[Chủ nhân, người có muốn kiểm tra số liệu không?]- Newt hỏi.
"Không cần. Ta muốn tới thế giới tiếp theo."- Cảnh Nghiêm nói.
Mỗi người đều có một "linh hồn" khác nhau. Nói cho chính xác hơn, khái niệm "linh hồn" này chính là một dạng đặc biệt của tinh thần lực và sóng não. Mà Cảnh Nghiêm, hắn trước khi rời đi đã đem tinh thần lực của chính mình hòa vào tinh thần lực của nam nhân ngốc. Đó cũng chính là lý do vì sao Uyên Lãnh cảnh giác như vậy mà lại không hề cảm nhận được nguy hiểm.
Hiện tại, nếu nam nhân ngốc thực sự theo hắn tới thế giới tiếp theo, hắn chỉ cần động ý niệm là có thể tìm được y rồi. Tới lúc đó, cần phải thưởng cho y mới được.
Cảnh Nghiêm mỉm cười.
Kế đó, một lực hút mạnh mẽ xuất hiện, kéo hắn về một phía
====================
Từ thế giới 3 sẽ HE, không cần nóng lòng.
Phần 18: Thế giới cổ đại
Anh khá là tệ ở khoản cung đấu, âm mưu cũng như cổ đại nên phần này có thể là sẽ không được hay cho lắm, các tình yêu thông cảm. Và có ai có đề xuất gì không? Anh thấy khó nghĩ ra mấy tình tiết nhỏ ghê cơ.
Lần này tỉnh dậy, Cảnh Nghiêm thay vì ở trên giường thì lại đang ngồi ở vườn. Ngượng ngùng làm sao, ở đó còn có hai người nữa.
- Cảnh tam thiếu, ngài làm sao vậy?- Một người mặc một bộ đồ khá là kì lạ hỏi.
Cảnh Nghiêm nhíu mày tìm tòi trong đống trí nhớ hổ lốn của mình. Cuối cùng, hắn cũng tìm ra được. Trang phục của hạ nhân thời xưa lắc xưa lơ.
- Không sao. Tiếp tục đi.- Cảnh Nghiêm mỉm cười, xua tay.
Người vừa hỏi Cảnh Nghiêm ban nãy hơi sững người một chút, sau đó liền tiếp tục nói.
- Vâng. Đương nhiên. Đương kim thánh thượng sẽ không miễn cưỡng ngài về vấn đề này. Nhưng lão nô nghĩ, ngài vẫn là nên chuẩn bị thực kĩ lưỡng đi.
- Được. Ta sẽ suy nghĩ.
Bỏ lại một câu như vậy, Cảnh Nghiêm đứng dậy, xoay người rời đi.
[Xin lỗi chủ nhân, ta tính toán sai thời gian một chút.]- Newt khỗ não nói.
"Được rồi. Gửi thông tin cho ta đi"
Kế đó, một lượng thông tin lớn ập vào đầu Cảnh Nghiêm.
Nơi này là một thế giới cổ đại, một triều đại không hề có trong lịch sử của thế giới mà Cảnh Nghiêm từng sống. Con cưng của thiên đạo ở thế giới này là một giai cong từ thế giới hiện đại, mang theo một cái không gian tùy thân xuyên tới. Thân phận của cậu ta lúc này là con thứ của nhà họ Hạ. Nhưng may mắn làm sao, bát tự của cậu ta là cái duy nhất phù hợp với Tam hoàng tử trong đợt tuyển tú lần này, và thế là cậu ta được chọn làm thiếp. Nơi này khá ít nữ giới, chính vì vậy, hoàng tộc nạp nam thê cũng không có vấn đề. Huống chi họ đã phát triển ra thuốc có thể khiến cho nam nhân sinh con. Không chỉ có vậy, nơi này cũng khá mê tín. Và người có chức cao nhất, được người đời và tất cả quan lại nể trọng nhất, có lẽ ngoài hoàng đế ra cũng chỉ có Tư tế. Mà vị Tư tế này đã nói rằng, chỉ có con thứ nhà họ Hạ kia mới có thể hóa nguy thành an, giúp Tam hoàng tử tránh được những kiếp nạn chết người.
Chính vì lẽ đó, nhóc con kia một bước lên trời, trở thành thiếp của Tam hoàng tử. Nhưng Tam hoàng tử từ bé tính tình hung bạo, cộng thêm quy củ phép tắc trong cung, làm sao một nam nhân tới từ thời hiện đại có thể chịu được. Chưa kể cậu ta còn là loại bạch liên hoa chỉ mơ mộng về một tình yêu lãng mạn. Thế là trong lúc Tam hoàng tử không hề hay biết, cậu ta trốn ra ngoài, từ đó gặp được người trong mộng, chính là Thái tử, người mà tương lai sẽ trở thành vua. Cũng đồng thời là phu quân của khối thân xác này.
Sau vài lần chạm mặt chẳng biết là tình cờ hay cố ý, hai người cuối cùng cũng có tình ý với nhau. Bla bla bla bla. Cuối cùng, khi Hoàng đế băng hà, Tam hoàng tử định làm phản, thanh niên bạch liên hoa kia đã chuyển sang làm nội gián cho phe Thái tử, cuối cùng thành công giúp Thái tử lên ngôi. Hai người từ đó sóng vai trị quốc, bla bla bla bla.
Đại loại là như vậy.
[...]- Newt ôm đầu. Một hồi đấu đá gay cấn hùng hồn bị thay thế bởi tám chữ bla.
Cảnh Nghiêm không quan tâm tới Newt đang đau đầu, tiếp tục đọc tư liệu về thân thể này. Cảnh Nghiêm lúc này là nhị thiếu gia nhà họ Cảnh. Dung mạo, tài năng, cái gì cũng không thiếu. Chỉ là thiếu mỗi cái EQ. Nguyên chủ không hề biết cách cư xử, ngay cả với người mà bản thân ngưỡng mộ. Chính vì vậy, Thái tử dù ban đầu có hứng thú thế nào, cuối cùng cũng thay lòng. Thử hỏi, nam nhân sẽ thích một khối băng hơn, hay là thích một người nhiệt tình vui vẻ sáng lạn bạch liên hoa hơn?
Và thế là, dần dần, Cảnh Nghiêm bị lãng quên. Hơn nữa, có một lần, khi ở nơi săn bắn, Cảnh Nghiêm còn bị bắt đang ở trên giường của nhiếp chính vương lộn xộn. Chính vì vậy, khi quay về, cậu ta lập tức bị nhốt vào lãnh cung. Biết này là vì sao không? Vì trước đó Cảnh Nghiêm đã biết chuyện Thái tử lăng nhăng với thiếp của em trai, sợ gã sẽ vì vậy mà mất thanh danh. Kết quả, bạch liên hoa kia khóc lóc đau khổ kể với Thái tử. Nhưng sau lưng lại âm thầm giở thủ đoạn. Một màn kịch kia, cả hai người đều có phần. Thực sự xàm. Quá xàm.
Nguyên chủ mắt mù rồi!
Cảnh Nghiêm chán nản lắc đầu sau đó trở về phủ. Ở trong phủ, có một nô tài đang đứng đó nói chuyện với lính canh. Nhìn thấy Cảnh Nghiêm, cậu ta chạy tới.
- Cảnh thiếu.
- Được rồi Hữu Sinh. Ta muốn nghỉ ngơi một lát.- Cảnh Nghiêm phất tay sau đó vào phòng đóng cửa.
Hữu Sinh nhìn chủ nhân nhà mình, vẫn là mỉm cười. Chủ nhân ngưỡng mộ Thái tử đã lâu, giờ đột nhiên có cơ hội, hẳn là mừng lắm.
Ở trong phòng lúc này, Cảnh Nghiêm đang vừa tự mình pha trà thượng hạng trong không gian, vừa ngâm nga hát. Hắn có thể cảm nhận được nam nhân ngốc nhà hắn. Y đang ở thế giới này.
[Chủ nhân, vậy là ngài có thể yên tâm rồi nhé.]- Newt xuất hiện dưới dạng mèo, thoải mái mà duỗi người.
Cảnh Nghiêm không trả lời. Tuy biết nam nhân ngốc kia đang ở thế giới này, nhưng tinh thần lực của hắn còn chưa hoàn toàn dung nhập, nếu muốn tìm có chút khó khăn. Nhưng mà... hắn cũng không muốn tiến quá nhanh. Nếu nam nhân đã mất hết kí ức kiếp trước, hắn muốn từ từ mà trêu đùa y, sau đó lừa y tới tay mình. Quả thực, đó là một quá trình đáng trông đợi.
Cảnh Nghiêm vui vẻ uống trà, trong lòng thầm suy xét. Nếu xét tất cả những điều kiện của nam nhân nhà hắn từ hai thế giới trước, thế giới này, những đặc điểm của y sẽ là: cao, đẹp trai, thông minh, có điều kiện hơn nam chủ, là trợ lực cho nam chủ (hoặc ít nhất có người thân là trợ lực cho nam chủ).
Nếu xét riêng điều kiện có điều kiện hơn nam chủ, thì có lẽ có rất nhiều người. Nhưng nam chủ sau này lấy hoàng đế. Ngoài bản thân hoàng đế ra còn có nhiếp chính vương hiện đang thay thánh thượng lên triều. Sau này y cũng sẽ giúp Thái tử khi vừa lên ngôi. Ngoài ra, còn có một người. Chính là Tư tế. Tư tế được miêu tả là một người đẹp còn hơn cả Cảnh Nghiêm, vốn nổi bật nhờ dung mạo. Cao, tính tình trầm ổn nội liễm. Hơn nữa... Cảnh Nghiêm liếm môi. Nghe nói, Tư tế này luôn giữ thân trong sạch.
Tưởng tượng mà xem. Một nam nhân với mái tóc trắng như tuyết, làn da như dương chi bạch ngọc, đôi mắt trong sạch như hồ nước mùa thu và bộ quần áo không nhiễm bụi trần. Nếu nam nhân ấy vì hắn mà đỏ tai, vì hắn mà hai mắt nhiễm dục vọng, toàn thân từ trên xuống dưới bị vấy bẩn.
Người Cảnh Nghiêm khẽ run một cái, trên môi nở nụ cười của ma quỷ. Nam nhân ngốc, ngoan ngoãn thủ thân chờ ta...
Newt có cảm giác, nam nhân kia chính là trước kia làm chuyện xấu xa tày trời nên mấy kiếp này mới gặp phải chủ nhân nhà nó...
Nửa tháng trôi qua kể từ khi Cảnh Nghiêm tới nơi này. Trong phủ này có khá nhiều người với nhiều vai vế khác nhau, khiến hắn khá là tốn công sức để nhớ. Nhưng có lẽ không quan trọng mấy nữa, bởi vì sau này, ngoài ở trong cung và đi với Thái tử ra ngoài ra, hắn cũng chẳng trở về đây mấy nữa.
Lần đại hôn này, Hữu Sinh cũng sẽ theo hắn vào cung, chính vì vậy, chẳng còn ai có thể khiến Cảnh Nghiêm lưu luyến nơi này nữa. Chuyện là, hắn thấy Hữu Sinh nói chuyện khá là hợp ý hắn nên đã hỏi vị công công hôm trước, không ngờ Thái tử lại đồng ý thật. Cảnh Nghiêm cười cười nhìn chính mình trong gương. Không uổng công hắn chuẩn bị một chút tâm tư cho màn kịch sắp tới...
- Cảnh thiếu, người hôm nay quả thực rất đẹp. Khẳng định Thái tử sẽ thích.- Hữu Sinh chỉnh lý trang phục cho Cảnh Nghiêm, khẳng định mà nói.
Gương mặt xinh đẹp được coi là đệ nhất kinh thành, đôi mắt sáng hữu thần, đôi môi luôn mang hai phần tiếu ý. Cảnh Nghiêm khẽ nghiêng đầu nhìn chính mình. Quả thực, khuôn mặt này khá hợp ý hắn.
- Được rồi, tới giờ rồi, chúng ta đi thôi.- Hữu Sinh chùi chùi nước mắt, nói với Cảnh Nghiêm.
--
Đại lễ thành hôn thật lâu mới làm xong. Lúc này, Cảnh Nghiêm đang ngồi trong phòng tân hôn, chậm rãi suy nghĩ thật kĩ về những thứ bản thân nên làm. Hắn muốn thử ngó qua cái không gian tùy thân của nam chủ Hạ Minh, liệu có cách nào không nhỉ. Hơn nữa, ngày mai gặp mặt Tư tế, nếu y thực sự là nam nhân ngốc nhà mình thì nên làm gì để chọc y đỏ mặt giữa từng ấy người nhỉ?
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng, Cảnh Nghiêm vẫn là không tìm ra câu trả lời thích hợp. Sờ sờ bụng mình một cái, Cảnh Nghiêm cảm thán. Đói quá. Từ sáng tới giờ hắn chưa được ăn gì...
Đúng lúc hắn đang định từ trong không gian lấy ra một cái bánh mì để gặm tạm thì cửa mở bung ra. Một nam nhân với khuôn mặt kháđiển trai mở cửa đi vào. Nam nhân có khuôn mặt liệt vô cùng điển hình trong mấy bộ phim và truyện cổ trang. Nhưng mặt này không lạnh lẽo giống nam nhân nhà hắn, mà lại mang vẻ hơi hiền lành, nói trắng ra là trông thồn thộn. Trong lòng Cảnh Nghiêm lúc này có tám phần khẳng định Thái tử này không phải là nam nhân ngốc.
Thái tử Hiên Viên Thừa Thiên lúc này đi đứng có chút không vững nhưng có lẽ thần trí vẫn còn tỉnh táo. Gã đi lại chỗ Cảnh Nghiêm, bỏ khăn trùm đầu của hắn ra sau đó lập tức ngây người. Trước đó, Hiên Viên Thừa Thiên đã nghe danh của thiếu gia họ Cảnh này nhưng chưa từng gặp mặt, hơn nữa gã lại thích nữ nhân hơn nên đã từng âm thầm phản đối hôn sự này. Nhưng hiện tại, có lẽ quyết định này cũng không quá tệ.
- Chúng ta.. ờm... uống rượu hợp cẩn đi...- Thái tử lần đầu tiên nhận ra bản thân cũng có thể ăn nói không rõ ràng như thế.
- Được.- Cảnh Nghiêm đồng ý.
Âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo như tiếng suối ấy lại lần nữa khiến Hiên Viên Thừa Thiên ngây người. Trước nay, gã chưa từng nghe thấy thanh âm nào hay như vậy.
Hai người uống xong chén rượu, bụng của Cảnh Nghiêm lại càng cồn cào. Hắn khẽ nhíu mày.
- Sao vậy?- Hiên Viên Thừa Thiên lúc này đang nhìn Cảnh Nghiêm, hiển nhiên là nhận ra.
- Đói.- Cảnh Nghiêm ngước mắt lên nhìn Hiên Viên Thừa Thiên khiến gã có cảm giác tim mình vừa lệch một nhịp. Giống một con mèo nhỏ đang đòi ăn.
- Người đâu, mang đồ ăn khuya tới.- Hiên Viên Thừa Thiên gọi hạ nhân bên ngoài.
Cảnh Nghiêm âm thầm hài lòng. Ít nhất thì cũng không đè hắn ra đòi hành sự ngay. May mà khoảng thời gian đầu Thái tử vẫn còn chiều vị thiếu gia lạnh lùng này. Nhưng mà... đúng là nguyên chủ cũng kém thông minh quá. Dù là Thái tử có gian díu với ai, sau này, vị trí hoàng hậu vẫn là không thay đổi. Có quyền lực, cái gì mà không làm được. Vậy mà trước đó lại vì một người chẳng rõ thế nào, làm hỏng cơ hội ấy. Thực sự ngốc hết biết.
Nhưng... nghĩ tới đây cũng có chút gường gượng. Người có địa vị cao hơn hoàng hậu ở hậu cung, không phải còn có Thái hậu. Mà Hoàng hậu lúc này cũng là nam. Nghe nói trước kia từng ở chiến trường.
Thôi bỏ bu rồi. Lỡ may đó là nam nhân ngốc nhà hắn thì sao??? É. Nam nhân ngốc nhà hắn làm vợ người ta? Còn có một thằng con giai giờ đang là chồng hắn.
Cảnh Nghiêm từ tốn đặt bát đũa xuống. Nghĩ cũng chẳng muốn nghĩ nữa.
Nam mô a di đà phật. Chủ thần phù hộ.
Nói xong, hắn leo lên giường, thôi miên Thái tử để gã ngủ trước, sau đó chính mình cũng lăn ra ngủ.
Tối đó, hắn mơ thấy một giấc mơ. Uyên Lãnh đang mặc cẩm bào của Hoàng hậu, nhìn hắn nói.
- Phụ hậu có cảm giác không đúng với con, làm sao đây?
Mơ tới đó, Cảnh Nghiêm hoảng loạn ngồi dậy. Quyết định đi tắm nước lạnh cho tỉnh táo cái đầu. Hắn chỉ nghĩ nhiều mà thôi.
Newt tiếp tục ôm đầu. Chủ nhân đã sống không có máy tính và đồ công nghệ cao lâu quá rồi. Ngay cả bổ não cũng khác thường như thế. Nam mô...