Truy Thê Lộ Tuyến

4


1 tháng

trướctiếp

Chương 14
Chu Hạo lúc này đang ngồi ở phòng mình bên trong chiếc phi thuyền trở về hành tinh số 1- Đế đô. Anh lúc này đang vô cùng bối rối về chuyện mới thấy được hai hôm trước. Rõ ràng là thiếu tướng cao hơn, thân hình cũng cường tráng hơn, vậy mà lại chịu nằm dưới hay sao? Không không. Nằm dưới hay không không quan trọng. Vấn đề là ở trong hay ở ngoài. Nếu anh không lầm, hình như thực sự có loại tư thế đó. Đúng. Đúng. Thiếu tướng lạnh lùng uy vũ của bọn họ sao có thể ở dưới thân nam nhân khác mà rên rỉ được chứ.

Thực ra, lúc này, thiếu tướng lạnh lùng uy vũ của bọn họ đang ở dưới thân Cảnh Nghiêm rên rỉ thật.

- Đừng... đừng mạnh như vậy...- Uyên Lãnh bắt lấy cặp mông đang di chuyển tới không biết trời đất gì trên người mình. Nếu cứ như thế này, y sẽ lại ra mất.

- Sao vậy? Không thích ta làm mạnh như thế sao?- Cảnh Nghiêm híp đôi mắt ngập nước. Đôi môi hồng hơi sưng lên khẽ mấp máy sau đó dán lên đôi môi mỏng của Uyên Lãnh.

Uyên Lãnh ôm lấy thân hình mảnh mai kia, lưỡi lại không ngại đưa đẩy với ai đó đang thoải mái tới không biết trời đất gì nữa.

Đột nhiên, Cảnh Nghiêm thoát khỏi tay của Uyên Lãnh, mông nhấn mạnh xuống một cái, đồng thời cũng siết chặt chỗ đó. Khoái cảm đánh tới bất ngờ khiến Uyên Lãnh không đề phòng khẽ "Ưm" một tiếng.

Những âm thanh dâm mỹ bắt đầu tràn ngập căn phòng.

- Đừng nói rằng ngươi không thích nhé?- Khuôn mặt nhiễm sắc tình dục càng trở nên mê người của Cảnh Nghiêm áp sát vào Uyên Lãnh.

- Chậm lại... - Uyên Lãnh thở dốc.

- Không thích.- Cảnh Nghiêm cười, cắn một cái lên cổ Uyên Lãnh.- Nào, cho ta thấy mặt ngươi lúc ra.

Đau đớn bất ngờ ập đến, hòa lẫn với khoái cảm khiến cho Uyên Lãnh cảm nhận được kích động chưa từng có trong suốt cả cuộc đời mình. Y dù đã làm với Cảnh Nghiêm không dưới ba lần, nhưng chưa lần nào Cảnh Nghiêm lại chủ động thế này cả.

Uyên Lãnh nhẹ run rẩy, cổ họng cũng phát ra những tiếng rên rỉ trầm thấp biểu lộ dục vọng được thỏa mãn. Y ôm lấy Cảnh Nghiêm một chốc, sau đó xoay người, cướp lại quyền chủ động.

- Ngươi cười gì?- Uyên Lãnh mân mê nhũ hoa đỏ bừng của Cảnh Nghiêm.

Cảnh Nghiêm đưa mắt về phía cửa, nở một nụ cười tà sau đó đáp:

- Không có gì. Tiếp tục đi... Ah... Nơi đó... Mạnh một chút...

-

Chu Hạo thất thiểu bỏ về phòng mình. Anh vừa nghe thấy cái quái gì thế này? Tam quan sụp đổ. Hình tượng vỡ nát. Niềm tin cũng đã mất rồi....

Thiếu tướng... Vậy mà lại nằm dưới!!!

Anh không thể nghe lầm được. Những lời đó không phải toàn bộ đã rõ ràng rồi sao?

Ôi thiếu tướng ơi. Tại sao anh lại lạc đến bước đường này??? Cả Liên minh có cả đống người muốn phủ phục dưới chân làm thụ cho anh, vậy mà anh lại ở dưới thân một người khác. Chu Hạo cảm thấy bản thân đã mất hết niềm tin vào thế giới.

Hạt bụi nào... hóa kiếp thân tôi....

--

Đế đô. Trong một khách sạn sang trọng ở gần thủ đô Everlyn.

- Lần này Cảnh Nghiêm cũng có tham gia sao anh?- Vệ Ninh hỏi người đang ngồi đối diện.

- Phải.- Thanh niên kia nhếch môi.

- Quân đoàn 7 nghe nói canh phòng rất nghiêm... chẳng lẽ... chẳng lẽ cậu ấy trốn về? Không được. Nếu thế sẽ bị phạt rất nghiêm trọng. Hay anh liên lạc với cậu ấy đi.- Vệ Ninh nắm lấy tay của người kia.

- Em không cần như vậy. Bị phạt thì bị phạt. Đều là cậu ta tự chuốc lấy.

- Đừng nói vậy.... Cậu ấy dù sao trước kia cũng là hôn thê của anh... là em... - Vệ Ninh nói.

Phải, thanh niên đang ngồi trong phòng với Vệ Ninh là Formist ve Helming, nhị hoàng tử của Liên minh vũ trụ.

- Hôn thê gì chứ, chỉ là sắp đặt mà thôi. Người mà anh muốn kết hôn là em kia.- Formist đặt tay của Vệ Ninh lên môi mình

Mặt Vệ Ninh đỏ lên. Cậu ta không nói gì nữa nhưng tay lại khẽ siết chặt. Cảnh Nghiêm quay về... có hay không cậu ta sẽ thua trong cuộc thi này...

Không. Không được phép thua. Cậu ta là đồ đệ của đại sư giỏi nhất liên minh cơ mà. Nếu thua, mặt mũi của sư phụ và cả hoàng tộc sẽ mất hết. Vệ Ninh nhớ lại thực lực của người trước kia từng được liên minh gọi là thiên tài, trong lòng không khỏi chắc chắn thêm một chút. Sẽ không. Cậu ta sẽ không thua. Nhất định!

-

Cuộc thi dành cho luyện thạch sư được tổ chức mỗi năm năm một lần. Là nơi để các luyện thạch sư thể hiện tài năng của chính mình. Và cũng là nơi mà các thế lực tuyển chọn nhân tài. Cuộc thi có ba vòng. Vòng 1 sẽ là thi loại. Các thí sinh được phát cho một viên Thánh thạch hạ phẩm, cho thời gian hai tiếng rưỡi để rèn luyện. Từ đó họ sẽ loại ra được phần lớn. Chỉ lấy 6 người có chất lượng Thánh thạch rèn luyện ra tốt nhất.

Vòng 2 sẽ là vòng thi đấu theo cặp. Luật cũng như thế. Chỉ là họ được phát cho mười viên Thánh thạch hạ phẩm, và thời gian được cho là mười tiếng. Ai có số Thánh thạch rèn luyện được nhiều nhất và có chất lượng tốt nhất sẽ được vào vòng tiếp theo.

Vòng 3 sẽ là ba người đấu cùng một lượt. Họ sẽ được đưa vào một căn phòng có đủ đồ ăn thức uống và được cho thời gian là hai tuần. Trong thời gian đó, họ sẽ được cho 1 viên Thánh thạch thượng phẩm, 5 viên trung phẩm và 10 viên hạ phẩm. Kết thúc thời gian đó, ai hoàn thành với chất lượng tốt nhất sẽ là người chiến thắng. Giải thưởng cho người đó chính là mười viên Thánh thạch thượng phẩm cùng một số tiền khá lớn. Chưa kể sẽ có một số lượng lớn thế lực muốn lôi kéo. Cuộc thi này đối với luyện thạch sư chỉ có lợi chứ không có hại.

Hôm nay là ngày đầu tiên cuộc thi diễn ra. Sáng sớm, phi thuyền của Uyên Lãnh đã đáp xuống sân bay của đế đô. Người tới đón bọn họ chính là người của quân đội.

- Thiếu tướng.- Người đến đứng nghiêm chào Uyên Lãnh sau đó xoay người làm tư thế mời.

- Chúng ta đi.- Uyên Lãnh quay sang Cảnh Nghiêm.

- Ừm.- Cảnh Nghiêm khẽ cười với y sau đó đi về phía xe huyền phù.

Người tới kia là một nam nhân khoảng 30 tuổi. Anh ta nhìn Cảnh Nghiêm đi bên cạnh Uyên Lãnh, trong lòng thầm than. Hai người đi bên nhau quả thực là tuyệt phối. Đám fan của Uyên Lãnh mà thấy cảnh này chắc cũng chỉ còn nước khóc thầm. Ai có thể đọ lại với thanh niên kia về sắc đẹp chứ.

Chiếc xe lao như bay trên đường phố, rất nhanh đã tới được nơi cần tới. Đó là tòa nhà của Hiệp hội luyện thạch sư. Một đường đi vào, mọi người đều ngoái lại nhìn Cảnh Nghiêm và Uyên Lãnh đi bên cạnh nhau. Không ít người còn lấy quang não ra chụp hình. Chẳng mấy chốc, chuyện Cảnh Nghiêm trước đây âm hiểm hại người không biết xấu hổ câu dẫn Thiếu tướng trẻ tuổi nhất liên bang đã rùm beng trên mạng.

Vệ Ninh ở trên xe đi tới Hiệp hội nhìn tấm ảnh đang hiển thị, khẽ nhíu mày. Dù cậu ta chưa từng nói ra nhưng trước đây, trước khi vào trường quân đội, cậu ta cũng đã từng là một người ngưỡng mộ Uyên Lãnh. Rõ ràng, y là một thiên tài trẻ tuổi, có ai mà lại không bị cuốn hút, không bị mê hoặc cơ chứ. Nhưng hiện tại, Vệ Ninh lại đang nhìn thấy cái gì? Người mà bản thân ngưỡng mộ, người mà đối với cậu ta chỉ như trên trời lại đang đi cùng một người khác. Mà người đó còn là người trước đây muốn dùng đủ mọi loại thủ đoạn để hại cậu nữa. Không được. Chắc chắn Uyên Lãnh không hề biết được Cảnh Nghiêm kia lại có một mặt như vậy. Chắc chắn là anh ấy bị lừa. Vệ Ninh nắm chặt tay. Cậu ta cần phải cảnh báo Uyên Lãnh. Không thể để anh ấy nuôi ong tay áo được.

Không hề hay biết bản thân đang bị người ta nhớ thương. Lúc này, Uyên Lãnh đang ngồi trên đài, cả người đều tỏa ra khí tức người khác chớ tới gần nhìn Cảnh Nghiêm cùng Linsd vui vẻ trò chuyện.

- Nghiêm Nghiêm. Cậu nhất định phải thắng đấy. Tớ muốn thử luyện hàng thượng phẩm a..- Linsd mơ ước nói. Lúc này chẳng thấy bóng dáng của cái tên ban nãy mới say tàu ngất ngưởng đâu nữa.

- Cậu mà không vào được vòng chung kết, tôi đem hết bí mật xấu hổ của cậu ra nói với Chu Hạo.- Cảnh Nghiêm lườm.

Linsd nuốt cái ực một cái nhưng vẫn gượng gạo cười.

- Nghiêm Nghiêm. Cậu đừng đùa nữa. Sao cậu biết được bí mật của tớ chớ.

- Sao lại không. Hồi 7 tuổi cậu từng một lần làm rơi...

- Ngưng!!!!!- Linsd lúc này không thể nào không tin nữa, vội vàng bịt miệng Cảnh Nghiêm lại.- Được rồi được rồi, tớ sẽ cố, được chưa.

Cảnh Nghiêm hài lòng nở nụ cười. Chợt, hắn cảm nhận được không khí có mùi nguy hiểm. Hắn đưa mắt nhìn lên khán đài. Nam nhân ngốc nhà hắn lại làm sao rồi? Cảnh Nghiêm nghiêng đầu nhìn nam nhân ý hỏi. Y như rằng, ngay tức khắc, không khí nguy hiểm kia biến mất.

Cảnh Nghiêm cười. Ghen tuông vô cớ gì chứ. Ai thèm ngoại tình đâu mà sợ.

- Ồ. Nhìn xem ai này. Không phải là Cảnh Nghiêm ở quân đoàn 7 ngoài biên giới sao?- Một giọng nói trêu tức vang lên. Đó là một cô gái với mái tóc dài ngang vai và khuôn mặt cực kì xinh đẹp nhưng cũng khá là gợi đòn.

- Ha. Còn quay về đây tham gia thi. Không biết xấu hổ.- Một người khác lên tiếng.

- Đúng đấy. Mày nên chết ở tinh cầu kia đi. Vĩnh viễn đừng về nữa.

- Cả một năm trời không rèn luyện. Vậy mà giờ còn về đây đòi thi với cử.

Những tiếng chửi mắng, xì xào bàn tán vang lên không dứt khiến ngay cả Linsd cũng phải cau mày.

Chợt lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

- Mọi người, đừng cãi nhau trước khi thi. Cuộc thi này không có luật cấm thi, nên ai cũng có quyền tự do mà...- Người tới, hiển nhiên là Vệ Ninh.

Cảnh Nghiêm đảo mắt. Xung quanh không chỗ nào cho hắn tránh mặt. Thôi kệ đi.

- Vệ Ninh. Sao cậu lại đối xử như vậy với kẻ đã năm lần bảy lượt hại mình chứ. Không đáng đâu.

- Thôi nào. Ai cũng xứng đáng có cơ hội thứ hai mà.- Vệ Ninh cười.

- Trật tự!- Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm cất lên. Mọi người đều tập trung về phía đài giám khảo. Người vừa nói chính là đại sư Blend, Đại sư mạnh mẽ nhất của Liên minh.

Sau một bài phát biểu ngắn và giải thích sơ qua luật thi đấu, đại sư giới thiệu ba vị giám khảo. Một chính là Blend, hai người còn lại một là Osborn và người còn lại là Diễm Vi, một vị nữ đại sư.

- Mỗi người tới bàn có đánh số giống với số báo danh của mình sau đó chuẩn bị sẵn sàng. Mười lăm phút nữa bắt đầu.

Cảnh Nghiêm nhìn số báo danh trên ngực áo của mình, bắt đầu tìm bàn. Có tổng cộng ba trăm thí sinh tham dự. Cũng may là nơi này thực rộng nên việc sắp xếp cũng không có vấn đề gì.

Cảnh Nghiêm nhanh chóng tìm được nơi bản thân nên đứng. Hắn và Linsd ở ngay bên cạnh nhau nên cũng khá là tiện trao đổi trong lúc chờ. Trong khi thời gian còn đang đếm ngược, hắn nghe thấy những tiếng nói như "Bây giờ cong đít chạy còn kịp" hay "Chống mắt lên xem cậu ta bẽ mặt thế nào".

Những điều này cũng phải truy lại về thời điểm khi Cảnh Nghiêm nguyên bản vừa bị hủy hôn. Cậu ta sa sút tới độ bỏ học một thời gian dài, luyện tập cũng không luyện tập. Kế đó cậu ta có đi học lại nhưng thành tích tụt lùi khá nhiều. Về sau thì lại càng không có thời gian học tập khi mà Vệ Ninh cứ tung tăng cùng Formist trước mặt cậu ta. Và thế là trước khi gia nhập quân đoàn 7, thành tích của Cảnh Nghiêm đã gần như đứng bét cả trường.

Cảnh Nghiêm không hiểu vì sao nguyên chủ phải vì một thằng đàn ông không ra gì mà lụy tình như vậy. Trên đời còn nhiều nam nhân tốt lắm mà. Ví dụ như nam nhân của hắn kìa.

- Các thí sinh chuẩn bị. Thời gian hai tiếng. Bắt đầu.- Diễm Vi cầm mic lên, nói.

Chiếc đồng hồ điện tử treo trên đầu họ bắt đầu đếm ngược. Các thí sinh lần lượt cầm Thánh thạch lên, nắm nó trong tay sau đó nhắm mắt lại, tập trung vô cùng. Trong lúc đang thi, nếu có bất kì ai gây ra một tiếng động nào sẽ bị tước tư cách thi ngay nên không có ai dại dột mà cắt đứt tập trung của người khác.

Cảnh Nghiêm nhìn tất cả mọi người đang tập trung, có người còn nhíu mày, toát cả mồ hôi. Thực sự năng lượng trong thánh thạch khó thuần phục tới vậy sao? Hắn nắm viên thánh thạch trong tay, đưa tinh thần lực vào. Lập tức, năng lượng bên trong viên đá đang hỗn loạn liền ngay lập tức yên lặng. Kế đó, chúng theo chỉ thị của Cảnh Nghiêm mà sắp xếp thành trật tự nhất định. Vậy đó. Mọi chuyện chỉ có vậy thôi mà. Sao những người kia trông có vẻ như đang lâm đại địch thế?

[...]- Newt ôm đầu. Chủ nhân của nó ngu thật hay đang giả ngu? Tinh thần lực của ông nếu xếp ở cái thời đại này tính ra cũng phải là cấp 10S. Ổng lại đi so sánh mình với đám con nít cấp A cấp B. Chưa kể trong người ổng còn có Thần lực. Newt dám cam đoan là lúc Cảnh Nghiêm vừa cầm viên đá lên, đống năng lượng kia đã sợ tới vãi tè chứ đừng nói là chống cự.

Cảnh Nghiêm sau khi rèn luyện xong một viên hệ mộc thượng cấp rồi thì chẳng biết làm gì nữa, bèn bảo Newt thay cho hắn một viên đá khác. Kế đó, hắn cũng nhắm mắt như ai, có điều là đá trong tay hắn thay đổi liên tục thôi.

- Đại sư Blend. Lần này đồ đệ của ngài ẵm giải nhất chắc rồi. Ngài hẳn là sẽ tự hào lắm.- Osborn ở bên cạnh Blend khẽ cười.

- Nó đã theo ta học tập đủ thứ. Nếu trượt ở vòng này thì coi như ta nhìn nhầm nó.- Blend không nói gì nhiều.

Ở trên khán đài danh dự.

- Thiếu tướng Uyên Lãnh, cậu hôm nay lại chấp nhận lời mời của lão già này mà trở về cơ đấy.- Một ông lão với bộ râu ngắn trắng muốt mỉm cười với Uyên Lãnh.

- Lời mời của Đại Nguyên soái, há có thể từ chối.- Uyên Lãnh mặt lạnh như tiền nói. Nhưng Chu Hạo có thể nghe ra ý cười rất mỏng trong giọng nói của y.

- Con đó thằng nhóc này. Còn xưng hô như vậy nữa ta liền cạo đầu con. Bao nhiêu lần gọi không chịu về. Lần này về là có mục đích gì?- Ông lão kia chợt đổi giọng. Vươn tay vỗ bồm bộp lên người Uyên Lãnh.

- Là sư phụ bắt đầu trước.- Uyên Lãnh hơi lùi ra xa.- Ở chỗ con có hai Luyện thạch sư chưa lấy chứng nhận. Tranh thủ dịp này liền đưa về.

- Vậy còn ở ngoài kia có ổn không?

- Đã đặt rất nhiều phòng tuyến. Và chuyện con đi cũng hoàn toàn bí mật.- Uyên Lãnh đáp. Mọi chuẩn bị y và Cảnh Nghiêm đều đã gấp rút làm xong. Hẳn là có thể cầm cự được nếu có giao chiến.

- Vậy thì tốt. Nhân dịp này con về, liền cho thằng nhãi Mạc Ôn và mấy lão già ở nhà họ Mạc kia biết là con vẫn còn sống. Còn đức vua nữa. Ông ta không thể chèn ép con mãi được. Vẫn là nên đưa ra điều kiện.

- Được rồi. Con sẽ lo liệu chuyện này.- Uyên Lãnh bất đắc dĩ nói.

--

Thời gian hai tiếng rất nhanh đã trôi qua. Vào khoảng 1 tiếng 30, Vệ Ninh đã buông viên đá của mình ra. Kế đó, cũng có rất nhiều người lần lượt làm xong. Nhưng trong đó không có Cảnh Nghiêm và Linsd. Họ vẫn cứ im lặng cầm đá của mình. Bằng tinh thần lực, Cảnh Nghiêm có thể "nhìn thấy" kha khá kẻ đang cười chế giễu hắn. Còn Vệ Ninh thì đang lén lút thở phào. Hắn đưa tinh thần lực cảm nhận một chút viên thánh thạch của cậu ta. Thượng phẩm. Quả nhiên là nhân vật chính mà.

Thời gian càng ít, số người hoàn thành xong càng nhiều. Mà số người trở nên vội vàng cũng không ít. Cảnh Nghiêm thì vẫn thong thả đổi đá để rèn luyện, mặc kệ thiên hạ đang nhìn mình với ánh mắt chế giễu.

Cuối cùng, Osborn thông báo. Thời gian kết thúc. Đề nghị các thí sinh bỏ đá xuống.

Cảnh Nghiêm thong thả để Newt đổi về viên đá được phát ban đầu, đặt xuống bàn. Mà bên cạnh, Linsd cũng đặt đá xuống sau đó vươn vai.

- Êi. Ngủ ngon ghê á !

- Cậu xong từ khi nào?- Cảnh Nghiêm hỏi.

- Tớ chẳng biết.- Linsd chớp chớp đôi mắt to tròn của mình.- Khoảng 1 tiếng 45 phút trước chăng.

Cảnh Nghiêm gật đầu coi như đã biết. Vì sao trong thế giới chính, cậu ta không hề được biết đến nhỉ? Rõ ràng là một thiên tài.

[Chủ nhân, cậu ta không được ta nhắc tới là bởi trong thế giới của Vệ Ninh, cậu ta chưa từng xuất hiện. Cậu ta tới quân đoàn 7, sau đó cũng chưa từng rời khỏi. Cuối cùng bỏ mạng ở đó luôn.]

Cảnh Nghiêm ừ một tiếng xem như đã biết. Thì ra chuyện thế giới xoay quanh một người không phải chỉ nói cho vui nha.

- Được. Chúng ta sẽ bắt đầu đánh giá. Các thí sinh cầm Thánh thạch của mình theo, đặt lên máy này.- Bọn họ lấy ra một chiếc máy gần giống như cân điện tử.

- Điểm số sẽ hiển thị trên màn hình lớn này theo thang điểm 900. Điểm số càng cao, phẩm chất của viên đá càng tốt. Bắt đầu. Số 1. Vệ Thành.... 400 điểm.

Có tổng cộng 300 người. Chờ cũng khá lâu đây. Cảnh Nghiêm cho tay vào túi áo, tiếp tục ở bên trong rèn luyện số Thánh thạch có trong không gian. Sau khi đã nghịch hết, hắn lại thử biến đổi một chút, xem có thể để hai loại hệ tinh thần ở bên trong hay không. Kết quả, chúng khá hỗn loạn. Dù đã áp chế, nhưng sự hỗn loạn ấy vẫn không thể nào giảm xuống được.

- Số 145. Vệ Ninh.

Vệ Ninh nghe thấy tên mình, bèn cầm viên đá đi lên. Cảnh Nghiêm ngẩng lên, nhìn cậu ta đặt viên đá lên chiếc máy kia. Màn hình bên trên hiển thị "890". Cả sân đấu ồ lên. Đây là số điểm cao nhất từ trước tới nay. Dù là trước đây, ở tuổi của Vệ Ninh, cũng chỉ có Blend với có chỉ số rèn luyện Thánh thạch cao như vậy.

Cảnh Nghiêm coi như cũng đã lường trước được kết quả này. Hắn lại tiếp tục chú tâm vào viên đá trong tay mình. Nếu hỏa và thủy không hài hòa, vậy thử thổ và kim xem sao. Thổ sinh kim mà... đúng không?

Kết quả, quả nhiên giống như Cảnh Nghiêm dự đoán. Hai hệ hòa hợp với nhau tới bất ngờ.

- Số 180. Linsd Orland.

Cảnh Nghiêm dứt khỏi dòng suy nghĩ về những thứ có thể làm với viên thánh thạch trong tay, theo dõi Linsd chạy lên đài. Cậu ta đặt viên đá lên máy. Kết quả, máy hiện số 900.

Cả khán đài im phăng phắc. Bọn họ cứ nghĩ đồ đệ của Blend đã là giỏi nhất rồi. Từ đâu xuất hiện một người tên Linsd thế kia.

Blend hơi sửng sốt một chút, cuối cùng không nói gì. Còn Vệ Ninh, cậu ta mở lớn mắt. Sao có thể có chuyện này được? Rốt cuộc người này là ai? Vì sao trước nay cậu ta chưa từng nghe?

- Số 181. Cảnh Nghiêm.

Những tiếng cười nhẹ bắt đầu vang lên khi Cảnh Nghiêm đi lên. Hắn đặt viên đá mình vừa rèn luyện lên. Kết quả, máy lại lần nữa nhảy lên 900.

- Không thể nào!

- Gian lận! Chắc chắn là gian lận!

Những tiếng kháng nghị bắt đầu vang lên.

- Im lặng.- Diễm Vi nói.- Cậu Cảnh Nghiêm. Tôi trước kia cũng có nghe qua một chút thành tích của cậu. Cậu không phiền nếu thử ở một máy khác chứ?

- Không phiền.- Cảnh Nghiêm gật đầu.

Bọn họ rất nhanh đã mang ra một máy đo mới còn dán nhãn. Diễm Vi lấy trong túi ra một viên Thánh thạch nhỏ. Kết quả, nó hiện 400.

- Được rồi, cậu thử đi.

Cảnh Nghiêm cầm lấy viên đá, đặt lên trên máy mới. Vẫn như cũ, máy hiện 900.

Lúc này, cả khán đài ồ lên. Thì ra cái danh thiên tài một năm trước đây không phải chỉ là danh hão.

Cảnh Nghiêm cầm lấy viên đá, trở về chỗ trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả các thí sinh. Hắn nhếch môi cười nhìn những kẻ ban nãy vừa cười nhạo hắn.

Vệ Ninh siết chặt tay. Sao có thể? Chuyện này sao có thể? Không đúng. Nhất định là có gì đó không đúng. Viên đá đó cậu ta đã rèn luyện tới kĩ lưỡng như vậy, sao lại chỉ đạt có 890? Chắc chắn Cảnh Nghiêm lại giở trò. Cậu ta cần phải trao đổi với sư phụ về chuyện này.

Chương 15

Kết thúc vòng thi thứ nhất, thí sinh sẽ có hai ngày để nghỉ ngơi. Cảnh Nghiêm muốn tranh thủ thời gian đó để ngủ và đi dạo ở đế đô vài vòng xem có thứ gì hay ho có thể mua hay không.
Hôm nay là một ngày khá đẹp trời, nên mọi người cũng không có ý định lãng phí nó trong nhà. Chu Hạo và Linsd đã kéo nhau rời đi trước. Còn lại Cảnh Nghiêm và Uyên Lãnh, vẫn là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau đi dạo thế này. Cảnh Nghiêm nhớ, kiếp trước, hắn cũng chưa từng cùng nam nhân ngốc này đi dạo một lần nào.

- Chuyện gì thế?- Uyên Lãnh nhìn thấy nụ cười nhẹ hiếm có của Cảnh Nghiêm, hỏi.

- Không có gì. Đi thôi.- Cảnh Nghiêm cầm lấy tay Uyên Lãnh, khiến cho y một lần nữa cứng cả người.

Chuyện thiếu tướng trẻ tuổi nhất Liên minh lại đi dạo phố cùng một thanh niên rất nhanh đã tràn đầy trên mạng. Hai vị phụ huynh vốn đã sớm biết chuyện này thì ở nhà chuẩn bị lễ cưới dần. Còn những người khác, đương nhiên là lên mạng chửi tới không biết đường về. Những ngày trước, chuyện bê bối của nguyên chủ vẫn còn khiến cho người ta có ấn tượng sâu. Lúc này, hắn lại tay trong tay với thần tượng chung của cả Liên minh, không bị chửi mới là chuyện lạ.

Nhưng đương nhiên, Cảnh Nghiêm có lên mạng bao giờ. Ai chửi cứ chửi, hắn đâu có quan tâm. Bất quá, lúc này đây, bọn họ lại gặp mặt vài người khá phiền phức trên phố.

- Ồ. Xem ai cuối cùng cũng chịu về này.- Một thanh niên có khuôn mặt ba phần giống Uyên Lãnh mỉa mai.

Nếu nói Uyên Lãnh là dạng trầm ổn thì thanh niên này chính là dạng hoàn toàn trái ngược. Hai người này đứng cạnh nhau như băng với lửa vậy.

- Mạc Ôn.- Uyên Lãnh chỉ đáp lại bằng đúng hai chữ.

- Đừng gọi tên tôi. Hơn nữa. Lúc này, anh đang làm gì ở đây? Anh có biết kẻ này là ai không?- Mạc Ôn nhướn mày nhìn Cảnh Nghiêm.

- Mạc Ôn, đừng như vậy. Bình tĩnh lại đi.- Vệ Ninh đứng bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay áo Mạc Ôn.

- Cậu im lặng. Có ai như cậu không hả. Ăn thiệt rồi mà còn không biết đường trả đũa.- Mạc Ôn giật tay áo ra.

- Nhưng mà...

- Diễn kịch xong chưa?- Uyên Lãnh mất kiên nhẫn nói. Song mâu của y hơi nheo lại. Cả người cũng bắt đầu tỏa ra khí lạnh. Buổi chiều y còn có công chuyện phải tới hoàng cung với mấy lão già ở đó. Nếu hiện tại còn tiếp tục, thời gian của y bên cạnh Cảnh Nghiêm sẽ mất hết.

Cảnh Nghiêm có thể nhìn thấy một tia e ngại thoáng qua khuôn mặt của Mạc Ôn, nhưng rất nhanh cậu ta đã cười.

- Sao. Lãng phí thời gian của anh với sủng vật mới à?- Mạc Ôn cười sau đó nhìn thẳng vào Cảnh Nghiêm- Thế nào, mày đã leo lên giường của bao nhiêu người rồi. Hẳn là ngoài cái gương mặt này, mày còn có cả chỗ đó tốt lắm nhỉ, nên mới mê hoặc được tòa núi băng nhàm chán này.

Tòa núi băng nhàm chán? Cảnh Nghiêm nhướn mày. Nói hắn thì xem như có thể bỏ qua đi, vì nguyên chủ lúc còn sống quả thực cặn bã. Nhưng cớ gì lại quay sang công kích vợ hắn?

- Thế nào? Cảm giác bị đè dưới thân một kẻ không có tình người có sung sướng không? Có khác tự làm với cục sắt không?- Mạc Ôn khinh bỉ, mặc kệ tiếng ngăn cản của Vệ Ninh bên cạnh.- Tôi nói, cậu biết cách quyến rũ đàn ông như vậy, thực sự không cần phải tham gia cuộc thi luyện thạch sư làm gì, banh chân ra chờ người ta đút tiền vào lỗ là được rồi.- Mạc Ôn cười.

Chợt, lúc này, một kiện phi hành khí đi tới. Cửa mở ra, người bước ra là một người máy quản gia giống y như thật.

- Mạc thiếu gia, Uyên thiếu gia, lão gia mời hai vị hồi gia.- Nó nói.

- Ờ.- Mạc Ôn đáp một tiếng sau đó leo lên xe.

Cảnh Nghiêm khẽ cười, nâng bàn tay đang nắm tới cứng ngắc của nam nhân lên, nhẹ hôn một cái. Cánh tay, thân thể và cả khuôn mặt của Uyên Lãnh lúc này đều cứng đơ. Như thể y đang vất vả lắm mới kiềm chế không một phát đấm chết con sâu mọt mang tên Mạc Ôn này.

- Được rồi. Tôi ổn. Đi thôi.

Chưa để Uyên Lãnh thắc mắc lời nói của mình, Cảnh Nghiêm đã leo tót lên xe. Vậy mà quản gia người máy cũng không nói gì. Hắn cười. Quả nhiên trí năng vẫn chỉ là đồ nhân tạo thôi. Ở thế giới nào cũng giống hệt nhau.

Mạc Ôn trợn tròn mắt nhìn Cảnh Nghiêm và Uyên Lãnh ngồi cạnh nhau trên xe. Cậu ta nhíu mày.

- Mày đi theo làm gì?

- Hm? Ta thích. Có gì không ổn sao?- Cảnh Nghiêm híp mắt.

- Loại như mày mà cũng mơ tưởng bước chân vào cửa nhà họ Mạc? Thứ đê tiện.- Mạc Ôn khinh thường nói.

- Loại như ta? Ngươi đang nói loại gì?

- Chính là loại không ngại thủ đoạn hãm hại người khác như mày.- Mạc Ôn chán ghét nhìn Cảnh Nghiêm từ đầu tới chân.

- Ồ. Vậy sao?- Cảnh Nghiêm cười.

- Mạc Ôn. Sự nhẫn nhịn của mọi người đều có chừng mực.- Uyên Lãnh lúc này đã nhíu mày thật chặt.

- Thế sao? Tôi xúc phạm bạn tình nhỏ của anh khiến anh không vui à? Uyên Lãnh, anh có thể làm gì được tôi nào? Nói cho cùng anh cũng chỉ là đứa con hoang không mang họ Mạc.

Cảnh Nghiêm nghiến răng, vươn cánh tay đấm một đấm vào bụng Mạc Ôn. Không hề đề phòng, không hề ngờ trước, Mạc Ôn phun ra một ngụm máu. Cậu ta ôm bụng, bắt đầu ho cùng nôn khan sặc sụa.

- Mày... khụ... cái quái gì...? Khụ khụ...

- Sao? Sao không sủa tiếp đi?- Cảnh Nghiêm ghét bỏ nhìn kẻ đang liên tiếp nhổ ra từng ngụm máu.- Vừa rồi nói còn hay lắm cơ mà? Ta sống trên đời, ghét nhất những con chó không hề biết điều, thấy người liền cắn. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hiểu không?

Cảnh Nghiêm nâng cằm Mạc Ôn lên.

- Ngươi chửi ta, ta có thể phần nào tha thứ. Nhưng chửi người của ta, ngươi hẳn là đã xác định tương lai không thể tiến thêm nữa.

Hắn vươn tay, búng một cái lên trán Mạc Ôn. Không có chuyện gì xảy ra cả. Không có bất kì một cơn đau nào như trong tưởng tượng của Mạc Ôn. Cậu ta dùng ánh mắt thù hằn nhìn về phía Uyên Lãnh đang dùng khăn tay lau tay cho Cảnh Nghiêm, như thể hắn vừa chạm vào thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu.

- Được rồi.- Cảnh Nghiêm thu tay lại.- Không cần lau. Vốn tay ta cũng không sạch sẽ gì.

Hắn khẽ cười sau đó hôn nhẹ lên má Uyên Lãnh.

- Không cần nói như vậy.- Uyên Lãnh nhíu mày.

- Sự thực.- Kế đó Cảnh Nghiêm lấy từ không gian ra một viên Thánh thạch trung phẩm màu xanh.

Hắn ném viên đá lên sau đó búng tay "tách" một cái. Năng lượng hệ mộc thuần túy tràn ra khắp xe. Mạc Ôn đột nhiên cảm thấy cơn đau đang tra tấn mình đã biến mất vô tung.

- Cái quái gì? Mày rốt cuộc là ai?- Mạc Ôn cảnh giác nói. Hệ tinh thần có thể rèn luyện ra Thánh thạch có khả năng chữa trị. Sức lực kinh người. Kẻ này nhất định không phải là Cảnh Nghiêm trong tài liệu của cậu ta. Chẳng lẽ trong thời gian ở ngoài biên cương, cậu ta đã bị tráo đổi hoặc bị chiếm xác bởi thế lực bên ngoài. Không, nếu là thế thì hệ thống cảnh báo của Đế đô đã cảnh báo từ trước. Vậy... rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

- Đừng hỏi nhiều. Xuống xe đi.- Cảnh Nghiêm mở cửa phi hành khí.

Lúc này Mạc Ôn mới để ý rằng chiếc xe đã dừng lại từ lúc nào. Cậu ta xuống xe, đi nhanh quá cửa chính sau đó đi thẳng vào trong nhà. Uyên Lãnh hơi nhíu mày nhìn căn phòng khách sang trọng, cuối cùng vẫn bước vào.

Ngồi ở trên ghế lúc này có hai người, một nam một nữ. Nam là gia chủ Mạc Kiệt, nữ là mẹ của Mạc Ôn, Mạc Linh. Bọn họ lạnh nhạt nhìn Uyên Lãnh, kế đó lại có phần ngạc nhiên khi nhìn thấy Cảnh Nghiêm.

- Mày là... thằng nhóc được điểm tối đa trong vòng thi hôm qua? Sao mày lại tới đây cùng Uyên Lãnh?- Mạc Kiệt nhíu mày.

- A, thật thất lễ quá.- Cảnh Nghiêm cười.- Tôi là bạn đời của Uyên Lãnh, chẳng lẽ không có quyền tới đây?

Uyên Lãnh vốn đang định phản bác lại lời nói thô lỗ của Mạc Kiệt chợt nghe thấy chữ "bạn đời", vậy là lại thần kì quên mất bản thân nên nói gì rồi.

- Bạn đời? Cỡ của mày? Thực sự không biết tự lượng sức mình. Bảo vệ, mang cậu ta ném ra ngoài. Nhà họ Mạc chúng ta không chào đón loại người không biết liêm sỉ thế này.- Mạc Kiệt tức giận đập bàn.

Ô, nổi giận rồi sao? Nhanh vậy à? Cảnh Nghiêm trong lòng thầm tặc lưỡi. Ầy, thực sự là không ra dáng gia chủ gì cả.

Cảnh Nghiêm liếc nhìn hai bảo vệ cao to đang đi tới. Vốn hắn đang định ra tay nhưng có người còn nhanh hơn hắn. Chỉ bằng vài động tác cơ bản, hai bảo vệ kia đã nằm rạp xuống đất.

- Người của tôi, ông còn chưa có cái quyền được động vào.- Uyên Lãnh nheo mắt. Ngày hôm nay y đã nhịn đủ rồi. Còn nhịn nữa y sẽ chẳng còn mặt mũi nào đứng bên cạnh Cảnh Nghiêm nữa.

- Mày. Mày giỏi lắm. Lại dám ăn nói như vậy với cha mày!- Mạc Kiệt đứng dậy

- Cha? Ông họ Mạc, tôi họ Uyên, nào có dây mơ rễ má gì? Ông ném tôi ra biên cảnh, nào đã từng nói một lời tử tế? Ông không xứng làm cha tôi.- Uyên Lãnh cười lạnh. Lần đầu tiên Cảnh Nghiêm thấy y biểu cảm rõ ràng như vậy trước mặt người ngoài.

- Mày. Nghịch tử!- Mạc Kiệt vung tay lên.

Uyên Lãnh tóm lấy cánh tay kia.

- Đại tá. Dường như ngài quên mất luật Liên minh rồi thì phải. Có cần tôi nhắc cho ngài nhớ không?

Uyên Lãnh cau mày. Khí thế tích lũy được trên chiến trường và tinh thần lực cấp 2S viên mãn bắt đầu lấy y làm trung tâm mà tràn ra khắp phòng. Ngay cả Mạc Kiệt lúc nãy vừa điên tiết cũng có cảm giác chân run rẩy.

Được một lát, Uyên Lãnh buông tay ra

- Tôi đã rời khỏi nhà họ Mạc, thì không còn là công cụ của các người nữa. Muốn sắp đặt hôn nhân chính trị, chính ông liền sinh thêm một đứa đi.- Uyên Lãnh lạnh nhạt nói.

- Uyên Lãnh! Mày dám làm vậy với cha mày. Thực sự không ra thể thống gì mà. Chẳng lẽ mày muốn chuyện này bị phanh phui cho cả liên minh?- Mạc Linh nãy giờ không lên tiếng lúc này cuối cùng cũng tìm lại được tiếng nói của chính mình.

- Được. Nếu bà muốn bao nhiêu mối làm ăn bẩn thỉu của cái nhà này bị phanh phui. Nếu bà muốn bao nhiêu thứ bẩn thỉu trước đây bà làm bị Hiệp hội luyện thạch sư biết được. Nếu bà muốn tương lai của Mạc Ôn dừng lại tại đây, cứ làm. Tôi chờ.- Uyên Lãnh lia ánh mắt sắc lẹm về phía người phụ nữ kia, sau đó cầm tay Cảnh Nghiêm rời đi.

Ngồi trên xe, Cảnh Nghiêm nhìn khuôn mặt vô biểu cảm của Uyên Lãnh, khẽ cười. Hắn vươn người, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi y. Uyên Lãnh hơi giật mình vì bị cắt khỏi dòng suy nghĩ. Y nhìn khuôn mặt có phần ôn nhu của Cảnh Nghiêm.

- Ta không thích ngươi giả bộ trước mặt ta.- Cảnh Nghiêm hôn lên khóe mắt Uyên Lãnh, sau đó leo lên đùi y, chậm rãi ôm lấy y.

Uyên Lãnh dựa lên vai Cảnh Nghiêm, thở dài một hơi.

- Tôi đã từng coi ông ta là cha. Cũng đã từng mơ ước được như bao nhiêu đứa trẻ khác. Nhưng sự thật vĩnh viễn tàn nhẫn như vậy. Có ngày hôm nay, xem ra tôi thực sự không nên nhân nhượng với ông ta và Mạc Ôn kia như vậy. Tôi nhất định sẽ khiến chúng trả giá vì những điều đã nói với em hôm nay.

Cảnh Nghiêm luồn tay vào mái tóc của Uyên Lãnh. Mềm, mượt, luôn được vuốt cẩn thận. Một con người nghiêm cẩn, mặt lạnh, luôn mang theo vẻ lãnh diễm cao quý, được cả Liên minh ngưỡng mộ, lại có một tuổi thơ đau khổ. Để tới được ngày hôm nay, nam nhân này đã phải trả giá hết thảy. Tình thương của cha, người mẹ duy nhất thương yêu mình. Máu, nước mắt. Không thiếu một thứ gì.

Trong mắt Cảnh Nghiêm lóe lên một tia tàn độc. Nam nhân ngốc của hắn, chỉ có hắn mới có thể làm khổ. Những kẻ còn lại, liền không cần tiếp tục nhởn nhơ trước mặt hắn nữa.

Lúc này, để tránh bất kì phiền phức không cần thiết nào, tia tinh thần lực mà Cảnh Nghiêm gieo vào đầu người nhà họ Mạc đương nhiên sẽ không phát huy tác dụng. Nhưng sau khi cuộc thi kết thúc, tương lai của Mạc Ôn, Mạc Kiệt, và cả Mạc Linh, sẽ xuống dốc thảm hại y như tinh thần lực của bọn chúng vậy. Thử hỏi, một Đại tá, một sinh viên cơ giáp sắp tốt nghiệp và một Luyện thạch sư cấp Bậc thầy, nếu tinh thần lực không còn, cuộc sống sẽ ra sao? Đương nhiên sẽ là yếu hơn cả người thường, bị cả xã hội khinh thường rồi. Lúc đó, chúng sẽ ước thà mình chết đi còn hơn. Nhưng đôi khi, chết, lại không dễ dàng như vậy.

Cảnh Nghiêm nhếch môi. Hắn sẽ chờ tới ngày đó. Tất cả những kẻ từng làm nam nhân ngốc của hắn đau khổ, hắn sẽ xử từng kẻ một, không sót một kẻ nào.

--

Vòng thi thứ hai diễn ra trong vòng mười tiếng, chính vì vậy, cuộc thi này sẽ được ghi hình sau đó phát lại trên sóng truyền hình. Những thành viên cao tầng và quý tộc có thể chọn cách trực tiếp theo dõi hoặc chỉ xem đoạn đánh giá cuối cùng. Đương nhiên, trong trường hợp họ muốn xem trực tiếp, hiệp hội Luyện thạch sư cũng chịu trách nhiệm cung cấp đồ ăn thức uống. Nói chung, không khác gì một buổi tiệc nơi mà nhân vật chính không được ăn uống gì sất.

Lần thi đấu này chỉ còn duy nhất sáu người. Và kết quả thì Cảnh Nghiêm có thể khá rõ ràng rồi. Bởi vì hắn và Linsd không đấu với nhau. Chính vì vậy, Cảnh Nghiêm có thể khẳng định, con cưng của Thiên đạo, cuộc thi này, chín phần mười sẽ về bét.

Cảnh Nghiêm được xếp cặp cùng với một nữ nhân, nhìn mặt khá quen. Nếu hắn không nhầm, cô ta chính là người đầu tiên đứng ra bênh vực Vệ Ninh lúc hắn tới thế giới này.

- Hừ. Tôi không cần biết cậu dùng cách gì để đạt được phẩm cấp thánh thạch là tối đa, nhưng với thời gian hai tiếng mới được một viên như vậy, cậu nhất định không thể đánh bại tôi.- Nữ nhân kia nói.

Cảnh Nghiêm đảo mắt. Nếu hai tiếng một viên, tức là mười tiếng hắn chỉ có thể rèn luyện được năm viên. Mà cô gái này, dường như chỉ cần có một tiếng ba mươi phút. Nếu vậy có thể đạt 6 viên. Nếu điểm mỗi viên của cô ta vào khoảng 760 trở lên, hắn khẳng định sẽ thua không thể nghi ngờ. Cũng phải nhỉ.

Cảnh Nghiêm quay sang bên cạnh. Lúc này, Linsd đang sôi nổi bắt chuyện với đối thủ của cậu ta, là một thanh niên đeo kính. Mà thanh niên kia, sau ba câu gợi chuyện của cậu ta, cũng bị kéo vào câu chuyện mất tiêu rồi. Còn Vệ Ninh, cậu ta đang lia ánh mắt về phía Uyên Lãnh đang ngồi trên đài. Trong ánh mắt đó chứa đầy quan tâm và lo lắng. Cảnh Nghiêm nhướn mày, cái gì đây? Tính cắm sừng nhị hoàng tử à?

Vệ Ninh hôm qua đã nhận được tin từ Mạc Ôn. Rõ ràng là Cảnh Nghiêm có bất thường, vậy mà Uyên Lãnh không hề bận tâm. Một luyện thạch sư mà lại ra tay đánh thương một chiến sĩ cơ giáp tương lai, rõ ràng là phạm luật về việc không được vô cớ gây chiến. Nếu Uyên Lãnh cứ bao che thế này, Cảnh Nghiêm sẽ ngày càng trở nên vô phép tắc. Cậu ta nhất định phải cảnh báo Thiếu tướng. Cảnh Nghiêm phải nghiêm túc sửa lỗi của mình, nếu không chỉ sợ sau này tương lai sẽ càng khó đi. Đúng vậy, những gì cậu ta làm đều là tốt cho Cảnh Nghiêm mà thôi.

- Được rồi. Nếu các bạn đã biết luật của vòng hai, chúng ta liền bắt đầu đi. Vòng thi này sẽ kéo dài mười tiếng, dịch dinh dưỡng chúng tôi luôn sẵn sàng cung cấp nếu mọi người có nhu cầu. Hơn nữa, nếu đã xong toàn bộ mười viên, có thể yêu cầu chấm điểm.- Diễm Vi nói qua một chút sau đó nở nụ cười.- Hiện tại, vòng thi thứ hai, bắt đầu.

Sau khi cô nói, chiếc đồng hồ điện tử to tướng trên đầu cô bắt đầu đếm ngược. Cảnh Nghiêm cầm một viên Thánh thạch lên. Hm? Viên này bị người động tay vào rồi. Năng lượng quá hỗn loạn so với một viên hạ phẩm. Hắn đưa mắt nhìn khắp dãy ghế ngồi danh dự. Mạc Ôn đang ngồi cạnh Formist. Hừ. Đại loại cũng đã rõ ràng. Khi phát hiện tầm mắt của hắn lia tới, Mạc Ôn để lộ ra một nụ cười khinh thường. Còn Formist, gã chỉ dừng lại ở khuôn mặt của Cảnh Nghiêm trong chốc lát, sau đó chán ghét quay đi.

Cảnh Nghiêm cười lạnh. Ngu xuẩn. Hắn đưa tinh thần lực của mình vào, bao xung quanh viên thánh thạch. Gần như lập tức, năng lượng hỗn loạn bên trong im lặng, kế đó chúng xoay quanh theo vòng tròn, đảo qua đảo lại vài lượt liền nghe lệnh của Cảnh Nghiêm. Hắn cười. Năng lượng bên trong Thánh thạch đều giống như có linh tính. Chúng sẽ luôn thuần phục kẻ mạnh hơn và chống đối kẻ mạnh ngang bằng hoặc yếu hơn, đó mới là lý do năng lượng của những viên đá trong vòng 1 chưa bao giờ đạt max. Là bởi trong lúc rèn luyện, sẽ có những tia năng lượng nhất định không chịu thuần phục. Dù có giả vờ trong chốc lát, chúng cũng sẽ lập tức phá vỡ liên kết khi luyện thạch sư buông tay. Chính vì vậy, nếu không hoàn toàn khiến chúng nghe lệnh, chuyện đạt max là rất khó.

Mà những viên Thánh thạch được đưa cho Cảnh Nghiêm lần này lại là những viên có năng lượng còn cuồng bạo hơn những viên hạ phẩm thông thường. Chính vì vậy mà Formist và Mạc Ôn mới có khuôn mặt đáng khinh thế kia.

Cảnh Nghiêm nhìn sang Linsd, dường như cậu ta cũng nhìn thấy được bất thường nên biểu hiện tập trung hơn hôm qua nhiều. Tốt, coi như là một chút thử thách đi.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Phút thứ 30, Cảnh Nghiêm và Linsd đồng loạt đặt viên thứ nhất xuống, cầm viên thứ hai lên.

30 phút cho một viên hạ phẩm. Cả khán đài trợn to mắt nhìn hai người bọn họ. Đây không phải trình độ của một Đại sư sao? Chờ thêm một lát, mãi tới phút thứ 50, Vệ Ninh mới nở nụ cười đặt viên đầu tiên của cậu ta xuống. Vì khá tự tin với thành tích của mình và để bảo toàn tập trung, cậu ta không hề nhìn đi nơi khác nên cũng không hề nhìn thấy, Linsd vừa đặt xuống viên thứ hai.

Cảnh Nghiêm nhìn Linsd lần đầu tiên nở một nụ cười đầy say mê với viên thánh thạch cầm trong tay, cũng nhấn xuống ý nghĩ muốn mắng cậu ta không biết che giấu. Hơn nữa, nhìn khuôn mặt thộn của Blend, Formist và Mạc Ôn thực sự chính là giải trí cho mười tiếng đồng hồ của hắn đấy.

Trước khi tham gia vòng thi thứ hai, thí sinh phải đi vào một máy kiểm tra mới nhất của Liên minh để chắc chắn rằng bọn họ không có bất kì thiết bị gian lận nào được cấy vào người, ngay cả quần áo cũng là loại đặc biệt do ban tổ chức cấp cho. Chính vì vậy, dù không thể nào tin vào kết quả, Blend và Formist cũng không thể nói bất kì điều gì.

Cuối cùng, chỉ năm tiếng sau, khi Cảnh Nghiêm và Linsd đã hoàn thành luyện cả mười viên đá, Vệ Ninh mới chỉ xong viên thứ năm. Mà mồ hôi trên mặt cậu ta càng ngày càng nhiều.

Cảnh Nghiêm và Linsd cầm thánh thạch của mình lên chỗ ban giám khảo. Lúc này, đặt trước mặt họ là hai máy khác nhau. Điểm của Cảnh Nghiêm, vẫn như lần trước, đều khiến giám khảo phải đổi lại máy thêm một lần mới dám tin tưởng. Toàn bộ đều là 900. Còn Linsd, có hai viên của cậu ta đạt 890 điểm.

Trên đài trợn mắt há hốc mồm, Blend cảm thấy bản thân bị sỉ nhục chưa từng thấy. Ông ta trước kia đã nhận được thư của gia đình Cảnh Nghiêm nói muốn nhờ ông cân nhắc chuyện dạy dỗ Cảnh Nghiêm. Tuy ông ta đã nghe tới cái danh thiên tài nhưng ông ta lại không thích dạy quý tộc, lại muốn đích thân tới trường quân đội để kiểm tra. Kết quả, ông thấy một đóa hoa còn nở rộ hơn cả Cảnh Nghiêm. Vậy mà hiện tại nhìn xem. Chuyện này có khác gì vả vào mặt ông ta không? Đại sư giỏi nhất Liên minh cái gì chứ? Ông ta chỉ là một kẻ có mắt như mù mà thôi.

Cũng đồng dạng có cảm giác như thế chính là Formist và Đức vua đang ở trong hoàng cung. Formist đã từng dùng cái cớ Luyện thạch sư giỏi nhất Liên minh để thuyết phục ông ta hủy bỏ hôn ước. Giờ thì thế nào? Nhìn Luyện thạch sư giỏi nhất Liên minh trong mắt nó kìa, trông có khác nào một thằng hề không?

Cảnh Nghiêm không hề để tâm những gì mà kẻ khác nghĩ. Hắn sau khi nộp bài xong liền đi lên khán đài, tới chỗ của Uyên Lãnh. Khán đài cùng sân đấu hoàn toàn cách âm, thế nên có một số kẻ vẫn ỷ thế muốn giương oai.

- Mày. Nhất định là gian lận đúng không?

- Mạc Ôn. Đừng quên những điều hôm trước tôi nói.- Uyên Lãnh vươn tay đặt lên tay Cảnh Nghiêm, ý muốn bảo hộ vô cùng rõ ràng.

- Anh đừng ngạo mạn quá. Nếu là gian lận, cậu ta không được phép đứng ở đây. Đừng làm ô danh hiệp hội luyện thạch sư.- Mạc Ôn chán ghét nói.

- Ai giở trò bỉ ổi tự các người biết. Ta không việc gì phải hạ mình làm những trò đó. Hơn nữa, nếu các người có ý kiến, đi ý kiến với máy kiểm tra và những người phát bộ đồ này cho ta kìa. Đừng ở đây vo ve, phiền lắm.- Cảnh Nghiêm dựa lên vai Uyên Lãnh.

- Mày...

- Hay lần trước còn chưa sợ?- Cảnh Nghiêm nhíu mày.

- Mạc Ôn, dừng lại đi.- Một giọng nói khác vang lên.

- Nhị hoàng tử.- Mạc Ôn đứng qua một bên.

- Cảnh Nghiêm, em sẽ không thắng được Vệ Ninh đâu. Cậu ấy là thực sự tài năng. Dù cho em dùng cách gì đi chăng nữa, vòng cuối sẽ kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt. Nếu bại lộ, em nhất định phải chịu phạt.- Formist hơi cau mày.

Cảnh Nghiêm dụi dụi vào vai Uyên Lãnh. Hay nhỉ, đã qua bao nhiêu kiểm tra như vậy mà vẫn có kẻ tin là hắn gian lận.

- Nào nào. Đừng vội kết luận như thế chứ. Ta có thể khẳng định, máy móc và quần áo đưa cho Cảnh Nghiêm không hề có vấn đề gì.

Một giọng nói nhẹ nhàng như tiếng đàn cất lên. Cảnh Nghiêm ngẩng dậy. Đó là một nam nhân cao lớn tuấn tú trong bộ quân phục màu trắng. Với mái tóc vàng như ánh mặt trời và đôi mắt xanh trong veo như ngọc, nam nhân này có thể nói là một cái nam châm hút gái tự động. Chưa kể tới khuôn mặt thừa hưởng mọi tinh túy từ hoàng tộc.

Người tới chính là Đại hoàng tử Thermest vi Helming của Liên minh. Người mà đáng ra sẽ phải tử trận trong cùng một trận chiến với Uyên Lãnh. Người này suốt cả cuộc đời của Vệ Ninh chưa từng xuất hiện qua. Anh ta thích ở ngoài biên cương hơn là ở Đế đô, và cuối cùng cũng tử trận ở đó, nhường lại ngôi vua cho Nhị hoàng tử, người kém hơn anh ta về gần như mọi mặt.

- Uyên Lãnh, tôi về rồi đây.

Thermest nở một nụ cười tỏa nắng với Uyên Lãnh sau đó quay sang Formist.

- Đệ đệ, từ bao giờ ngươi lại nghĩ xấu cho người khác như vậy? Thực sự, suy bụng ta ra bụng người không phải một phẩm chất mà quân vương nên có. Trong thời gian ta đi, phụ hoàng rốt cuộc đã dạy dỗ đệ như thế nào?

- Im đi. Thứ giả tạo chết tiệt. Anh không có quyền dạy dỗ tôi.- Formist lớn tiếng nói sau đó phất áo rời đi.

- Haha, thật sự vẫn như năm nào. Thế,...- Thermest ngồi xuống cạnh Uyên Lãnh.- Sao lần này cậu lại gọi mình về, còn mang theo cả một mĩ nhân thế này nữa.

- Cậu không cần ở ngoài biên giới nữa. Về làm chuyện mình nên làm đi.- Uyên Lãnh nói.

- A. Đương nhiên không được nha. Mình không thích kẹt cứng ở đây.- Thermest cười.

- Không thích cũng phải học. Chúng ta sẽ bàn chuyện này sau. Cũng không phải là không có cách khác.

- Đi ăn nào. Trong lúc đó giới thiệu cho tớ cậu bạn nhỏ này của cậu nhé.- Thermest cười cười nhìn Cảnh Nghiêm.

- Được. Đi thôi.- Uyên Lãnh đứng dậy.

Cảnh Nghiêm không còn cách nào khác, đứng dậy đi cùng với Uyên Lãnh. Còn Linsd ấy à? Đi với Chu Hạo rồi. =v=

Chương 16
Tiếng chuông báo kết thúc trận đấu vang lên, Vệ Ninh luyến tiếc buông viên thứ mười mới chỉ rèn luyện được một nửa xuống. Vệ Ninh nhẹ nhàng thở ra một hơi sau đó nở nụ cười. Một năm theo sư phụ học tập, cậu ta đã có thể rút ngắn được gần một nửa thời gian rèn luyện Thánh thạch hạ phẩm. Chắc chắn, kết quả lần thi này có thể khiến cho sư phụ tự hào.

- Thí sinh Vệ Ninh, đề nghị cậu đem thành phẩm của mình lên.

Vệ Ninh đặt mười viên thánh thạch vào hộp, mang lên chỗ ban giám khảo mà không hề hay biết ba người còn lại đang nhìn chăm chăm lên bảng hiện kết quả, trong mắt tràn ngập hoảng sợ cùng không thể tin tưởng.

- Tổng điểm 8445. Xếp hạng 3.- Diễm Vi hơi nhếch môi thông báo kết quả sau đó ném một cái nhìn hờ hững cho Blend đang ngồi bên cạnh.

Vệ Ninh trợn tròn mắt. Cái gì cơ? Cậu ta không phải là người đầu tiên? Đã vậy còn xếp thứ ba? Sao có thể?

Vệ Ninh lùi lại, ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử trên đầu sau đó điếng người. Ở đó đã có sẵn hai cái tên. Thứ nhất là Cảnh Nghiêm với số điểm là 9000. Thứ hai là Linsd Orland với 8980 điểm. Vệ Ninh cảm thấy một sự tức giận trào lên cổ họng. Sao có thể. Chuyện này sao có thể. Cảnh Nghiêm kia, đáng ra không thể đạt được mức điểm tối đa như vậy mới phải. Sao lại có chuyện này xảy ra.

Vệ Ninh nhớ lại những ngày trước đó của mình ở trường quân đội. Ngày nhập học, cậu ta đã vô cùng vui mừng vì có thể nhìn thấy tương lai của mình phía trước. Cậu ta mang theo thiên phú hơn người cùng giấy giới thiệu của nơi kiểm tra tới trường, hi vọng nhận được chú ý của mọi người. Nhưng kết quả khiến cậu ta vô cùng tự hào đó lại chẳng là gì so với một quý tộc. Dù Cảnh Nghiêm kém cậu ta 10 điểm tinh thần lực, nhưng vì có dung mạo đẹp, một gia cảnh không tầm thường cùng một hôn sự khiến người người mong ước, nên hắn được tất cả mọi người vây quanh, thậm chí, cậu ta còn bị người ta lấy ra so sánh.

Vệ Ninh không cam tâm, đáng ra cậu ta mới là người giỏi nhất. Thế nên cậu ta cố gắng từng ngày. Cho mọi người thấy nỗ lực của cậu ta. Không chỉ có vậy, Vệ Ninh còn vô tình hữu ý tiếp cận Formist, chỉ mong có thể khiến cho Cảnh Nghiêm hiểu cảm giác của cậu ta. Cuối cùng, mọi chuyện cũng thành công. Cảnh Nghiêm hoàn toàn trở nên điên loạn, bắt đầu bày mọi kế hãm hại cậu ta. Nhưng cũng may, người của nhị hoàng tử luôn luôn theo sát, chính vì vậy, Vệ Ninh vẫn bình an vô sự.

Cuối cùng, Cảnh Nghiêm bị đày ra biên cảnh, gia đình mất phong hiệu quý tộc vì không biết dạy dỗ con cái, còn Vệ Ninh thì thực sự có chút động lòng với Nhị hoàng tử. Cứ nghĩ con đường đi sau này sẽ bằng phẳng hạnh phúc, cuối cùng lại xuất hiện một Cảnh Nghiêm. Hắn vẫn như xưa, mang cái vẻ mặt cao cao tại thượng bất cần đời ấy trở về. Cuối cùng, lại một lần nữa đoạt đi những gì đáng ra thuộc về Vệ Ninh. Tại sao lại có chuyện này? Không đúng. Nhất định là cậu ta gian lận.

- Chúng tôi biết cậu đang nghĩ gì.- Diễm Vi khẽ nhếch môi.- Nhưng chúng tôi đã mang cả một chiếc cơ giáp tới để kiểm tra, và điểm số vẫn không hề thay đổi.

Vệ Ninh trân trối nhìn Diễm Vi. Bên trong cơ giáp cũng có một thiết bị gần giống với thiết bị dùng để đo đạc năng lượng mà họ đang dùng để đánh giá Thánh thạch. Thiết bị đó có tác dụng đo và để các chiến sĩ cơ giáp biết năng lượng của bản thân còn bao nhiêu để mà liệu chừng. Và thiết bị đó thì hiếm khi sai sót.

- Hơn thế nữa, các thiết bị phát hiện gian lận không tìm thấy bất kì dấu hiệu nào của việc dùng thuốc hay các loại máy có thể gia tăng tinh thần lực được cấy vào người Cảnh Nghiêm. Chính vì vậy, kết quả trên là đúng không thể nghi ngờ.- Một nam nhân với mái tóc vàng sáng và khuôn mặt đẹp như một thiên thần đi tới. Giọng anh ta nhẹ nhàng trầm bổng, rất dễ khiến cho người ta sa vào đó.

Vệ Ninh nhìn chăm chăm vào người vừa đến. Trước kia cậu ta cứ ngỡ nhan sắc của Nhị hoàng tử là đã xuất sắc nhất, nhưng hiện tại, dường như cậu ta nhầm rồi.

- Đại hoàng tử.- Ba vị giám khảo đồng loạt đứng lên.

- Được rồi. Các vị cứ tiếp tục đi.- Thermest khẽ mỉm cười sau đó xoay người quay lên khán đài.

Vệ Ninh mở lớn mắt ngạc nhiên. Đại hoàng tử xuống tận đây chỉ để nói như vậy. Ngài ấy lại mở miệng bênh vực Cảnh Nghiêm? Vệ Ninh siết chặt tay. Vì sao? Vì sao quay đi quay lại một vòng, mọi thứ tốt vẫn thuộc về Cảnh Nghiêm? Không đúng, mọi chuyện đáng ra không phải là như thế này. Người đáng ra được bênh vực, người đáng ra phải đứng nhất là cậu ta mới đúng. Vệ Ninh không cam lòng nhìn kết quả như thế này.

- Thí sinh tiếp theo...

Vệ Ninh nhìn lên chỗ Đại hoàng tử đang ngồi, khẽ nhíu mày khi nhìn thấy cạnh ngài là Uyên Lãnh. Mà Cảnh Nghiêm, lại đang dựa đầu vào vai Uyên Lãnh ngủ ngon lành. Không. Chuyện này không thể xảy ra được. Hai người kia chỉ là đang nhất thời bị vẻ đẹp của Cảnh Nghiêm lừa mà thôi. Vệ Ninh nắm chặt tay, đi về phía khu chờ đợi.

Kết quả y như Cảnh Nghiêm dự định. Vòng chung kết sẽ có ba người, mà Vệ Ninh, không nghi ngờ gì là người về bét. Sau vòng thi thứ hai, Nhị hoàng tử bị đức vua quở mắng thậm tệ, tước bỏ toàn bộ công việc hiện tại của gã cùng với cấm tiệt chuyện qua lại giữa gã và Vệ Ninh. Không chỉ có vậy, Nhị hoàng tử còn bị cấm túc, không được phép tiếp xúc với bất kì ai cho tới khi vòng chung kết kết thúc.

Còn Vệ Ninh, từ ngày hôm đó, cậu ta không hề gặp lại Blend. Nếu có tới nhà, cậu ta cũng chỉ nhận được sự từ chối hờ hững của người hầu trong nhà. Hoàn toàn không thấy được mặt của vị sư phụ mình hằng tôn kính.

Vệ Ninh nghiến răng. Tất cả đều là do tên khốn Cảnh Nghiêm. Đúng. Nhất định cậu ta sẽ không để cho Cảnh Nghiêm được như ý.

Tối hôm đó, Vệ Ninh và Mạc Ôn gặp mặt. Hai tiếng sau khi bàn bạc xong, Vệ Ninh trở về, lấy lại được sự tự tin vốn có.

Đêm. Khi Cảnh Nghiêm đang rúc vào lòng Uyên Lãnh ngủ tới mỹ mãn thì Uyên Lãnh lại nhận được một tin nhắn. Y mở ra, hơi bất ngờ khi đó là một lời mời uống trà tới từ Vệ Ninh.

- Đồng ý đi.- Cảnh Nghiêm không hề mở mắt ra, nói.

- Em muốn tôi đi gặp cậu ta?- Uyên Lãnh nhướn mày.

- Tại sao không? Xem cậu ta nói gì. Đừng quên bật ghi âm suốt cả buổi. Sau này nếu muốn kiện cũng có bằng chứng rõ ràng.- Cảnh Nghiêm nằm đè lên người Uyên Lãnh, lười biếng nói.

- Được. - Uyên Lãnh ôm lấy con mèo lười ở trên người mình, ánh mắt đầy dịu dàng.

Chiều ngày kế tiếp, Uyên Lãnh xuất hiện ở điểm hẹn. Lúc này, Vệ Ninh đã ngồi sẵn ở đó chờ. Hôm nay cậu ta mặc một bộ đồng phục bình thường của học sinh Liên minh. Áo vest xanh trắng cùng với cà vạt sọc cùng màu. Cộng thêm chiếc quần trắng và đôi giày, trông Vệ Ninh không khác một học sinh ngây thơ thuần khiết là bao. Khuôn mặt của Vệ Ninh hôm nay cũng tươi sáng hơn hẳn ngày thường, mái tóc thì được tạo kiểu vừa phải, có vài lọn tóc rơi xuống khuôn mặt trắng bóc, khiến cho người ta trong vô hình nảy sinh thiện cảm.

- Có chuyện gì?- Uyên Lãnh ngồi xuống đối diện Vệ Ninh, hỏi.

- Thiếu tướng. Ngưỡng mộ đã lâu, thực vui mừng khi cuối cùng cũng được gặp ngài.- Vệ Ninh mỉm cười.- Ngài muốn uống gì?

- Cà phê.- Uyên Lãnh bất giác nói khi nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc vừa đi lên tầng hai.

- Ân.- Vệ Ninh ấn vào nút chọn ở màn hình bên cạnh bàn họ, kế đó tiếp tục nói.- Thiếu tướng, tuy có hơi thô lỗ và trực tiếp một chút, nhưng tôi có thể hỏi ngài và Cảnh Nghiêm là loại quan hệ gì không?

- Cậu ấy là thuộc cấp của tôi.- Uyên Lãnh có chút không bằng lòng mà nói. Đây chính là điều mà Cảnh Nghiêm bắt anh phải trả lời nếu Vệ Ninh có hỏi.

- Vậy sao...- Vệ Ninh khẽ cười nhưng trong lòng lại thầm gạt đáp án kia đi. Mạc Ôn đã cho cậu ta biết mọi chuyện xảy ra ở nhà họ Tạ rồi. Hơn nữa, có thượng cấp nào lại để thuộc cấp gối đầu lên vai mình ngủ ngon lành không cơ chứ?

- Cậu hẹn tôi ra đây chỉ để hỏi chuyện này?- Uyên Lãnh nhướn mày.

- Thiếu tướng... thực ra... trước kia hồ sơ của Cảnh Nghiêm trước khi gửi đi đã bị chỉnh sửa. Có những chuyện... trong hồ sơ không hề ghi. Anh không thể dựa vào đó để đánh giá cậu ấy.- Vệ Ninh dường như vừa lập quyết tâm, nói.

- Thế sao.- Uyên Lãnh híp mắt.

- Trước kia tôi cũng từng là nạn nhân, nên tôi không muốn người như Thiếu tướng cũng phạm sai lầm. Con đường của ngài phía trước còn rất dài.- Vệ Ninh nước mắt lưng tròng nói.

- Cảm ơn cậu đã quan tâm.- Uyên Lãnh đứng dậy. Dù là trước kia đã từng xảy ra chuyện gì, Uyên Lãnh cũng có thể tha thứ cho Cảnh Nghiêm. Bởi vì... y làm gì có tư cách phán xét hắn. Người đã từng chính tay đẩy mẹ mình vào con đường chết, không có tư cách phán xét bất kì một ai.

- Hi vọng thiếu tướng công tư phân minh. Bằng chứng, tôi nhất định gửi cho ngài.- Vệ Ninh đứng dậy theo, sau đó rời đi trước.

Đứng tại chỗ một mình, Uyên Lãnh có chút ngây người khi nhìn thấy Cảnh Nghiêm đang từ lầu hai đi xuống. Hắn chầm chậm đi lại chỗ anh, sau đó mỉm cười.

- Thế nào? Thất vọng không?- Cảnh Nghiêm hỏi.

- Không. Dù trước đó em có làm gì, tôi cũng không màng.- Uyên Lãnh cầm lấy tay Cảnh Nghiêm.- Về nào.

Cảnh Nghiêm nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình. Đương nhiên, nếu anh biết những gì nguyên chủ làm, anh sẽ chẳng hề để tâm mà quyết định yêu tôi. Nhưng nếu anh biết những gì mà "tôi" đã thực sự làm thì sao, Uyên Lãnh, anh sẽ dám ở bên cạnh tôi sao?

--

Vòng thi cuối cùng diễn ra trong vòng mười ngày. Toàn bộ Luyện thạch sư từ cấp Bậc thầy trở lên sẽ được mời tới để kiểm tra đồ dùng, phòng và thánh thạch được phát cho thí sinh. Ngay cả khẩu phần ăn trong vòng mười ngày cũng được kiểm tra sau đó đặt trước mặt khán giả. Người mang đồ ăn cũng là người được kiểm tra và phải ăn ngủ trước máy quay suốt mười ngày bằng những đồ đùng đã qua xác nhận của toàn bộ luyện thạch sư.

Quy tắc nghiêm ngặt này có thể đảm bảo 90% người tham gia không thể giở bất kì trò quỷ gì.

2 tiếng trước khi kì thi diễn ra. Lúc này, Cảnh Nghiêm đang xét nghiệm máu. Một lượng máu được rút ra khỏi người hắn từ ống tiêm, và được đặt vào trong một máy có hình thù khá kì lạ.

- Không có dấu hiệu của việc đã dùng thuốc.- Người theo dõi kết luận.

Sau khi đã kiểm tra kĩ càng, Cảnh Nghiêm được dẫn vào trong một căn phòng. Đó là một căn phòng khá sáng sủa có chăn nệm tử tế cùng những bịch nước dinh dưỡng được để sẵn ở đó nhằm phục vụ cho nhu cầu của thí sinh bất kì lúc nào. Ở giữa phòng có một chiếc bàn nhỏ, ở bên trên có một chiếc hộp gỗ. Cảnh Nghiêm mở hộp ra, không bất ngờ khi thấy bên trong chứa thánh thạch. Ở đó có 1 viên thượng phẩm, 5 viên Trung phẩm và 10 viên hạ phẩm. Cùng với đó, bọn họ sẽ có mười bốn ngày.

Đối với một luyện thạch sư, thời gian mười bốn ngày cũng chỉ đủ để bọn họ rèn luyện một viên thượng phẩm tới gần như viên mãn. Thang tính điểm sẽ là một viên hạ phẩm 900 điểm, một viên trung phẩm 3000 điểm và một viên thượng phẩm 10000 điểm. Kiểm tra cũng sẽ dùng máy như lần trước, nhưng là loại cao cấp hơn.

Nếu là một thí sinh bình thường, họ chắc chắn sẽ quyết định rèn luyện từ thấp tới cao. Dù có dành toàn bộ thời gian rèn luyện một viên thượng phẩm đi chăng nữa, nếu đối thủ có thể hoàn thành toàn bộ mười viên hạ phẩm cùng một vài viên trung phẩm, bạn vẫn sẽ thua. Nhưng đương nhiên, Cảnh Nghiêm là một tên quái thai, chính vì vậy, hắn không lo lắng điều đó. Lúc này, trên mạng, tin tức về vòng thi cuối cùng đã và đang làm cho mọi người bàn bạc rùm beng lên.

[Kèo Cảnh Nghiêm]

[Tôi nói, người như Cảnh Nghiêm trước kia sao phải bày đặt đủ cớ hãm hại Vệ Ninh chứ. Rõ ràng là cậu ta có tài thế mà.]

[Còn chưa rõ hay sao? Là do chuyện hôn ước với Nhị hoàng tử.]

[Đùa. Hoàng tộc xưa nay vẫn chú trọng nhân tài, nếu Cảnh Nghiêm thực sự có tài năng nhưu những gì cậu ta thể hiện, tội gì Hoàng tộc phải chọn Vệ Ninh chứ.]

[Chuẩn. Vụ này hẳn là có uẩn khúc rồi.]

[Kèo Cảnh Nghiêm +1]

[Kèo Cảnh Nghiêm +2]

...

Không hề hay biết trên mạng đang làm rùm beng lên, Cảnh Nghiêm lúc này, dưới ánh mắt chăm chú của toàn bộ Liên minh, vui vẻ lăn ra ngủ một giấc cái đã.

Uyên Lãnh thở dài. Sáng nay do yêu cầu của ban tổ chức mà Cảnh Nghiêm không được ngủ như mọi hôm. Ai ngờ hắn lại chọn đúng lúc này để ngủ cơ chứ.

Thermest nhìn khuôn mặt đơ của bạn thân mình, khẽ cười. Trong vòng thi cuối cùng này, mọi người chỉ hận không thể tận dụng từng giờ từng phút. Vậy mà Cảnh Nghiêm vừa vào phòng thi đã lăn ra ngủ, thực sự khiến cho người ta bất ngờ.

Ngược lại với điệu bộ không hứng thú của Cảnh Nghiêm, Linsd lúc này đang cầm viên thánh thạch thượng phẩm, hứng thú bắt đầu đưa tinh thần lực của mình vào. Phẩm chất của thánh thạch càng cao thì năng lượng bên trong càng hỗn loạn. Chính vì lẽ đó, khi vừa cảm nhận được năng lượng bên trong đang muốn cắn nát tinh thần lực của mình, ánh mắt của Linsd lập tức trở nên cuồng nhiệt.

Những người ngồi bên ngoài, thậm chí cả Blend, đều cho rằng hành động này của Linsd chính là cậy mạnh cùng ngu ngốc. Trái lại với hai người kia, Vệ Ninh lúc này lại khiến cho người ta tin tưởng hơn khi cậu ta bắt đầu bằng cách cầm một viên thánh thạch hạ phẩm lên và bắt đầu rèn luyện.

Blend nhếch môi. Có lẽ lần này, ông ta có thể lấy lại được chút thể diện rồi.

Nhưng đương nhiên, sự thực lúc nào cũng tàn nhẫn như vậy. Hai ngày sau, Linsd sảng khoái buông viên thánh thạch thượng phẩm đã được rèn luyện tới tỏa ra hào quang màu vàng sau đó leo lên giường đánh một giấc. Còn Cảnh Nghiêm, hắn lúc này đã luyện xong năm viên thánh thạch trung phẩm, đang chuyển sang viên thượng phẩm.

Cả Liên minh há hốc mồm nhìn hai con người đùa nghịch với thánh thạch như thể với cục đá, trong lòng không hiểu là cảm giác gì. Hai người này không phải đã đạt đến trình độ thượng thừa của luyện thạch sư rồi sao? Những luyện thạch sư khác cố gắng cả đời chắc gì đã được như bọn họ? Còn cần thi thố làm gì nữa.

Đúng là như vậy. Tới ngày thứ năm, Cảnh Nghiêm đã không còn chuyện gì làm ngoài ăn với ngủ. Tới ngày thứ bảy, Linsd cũng không biết phải làm gì ngoài hai chuyện đó nữa. Ban giám khảo lúc này nhìn nhau, cuối cùng đưa ra quyết định gọi hai người đã hoàn thành xong kia ra sớm.

Lượt theo dõi của cuộc thi lúc này đạt tới đỉnh cao khi Linsd đặt thánh thạch vào máy kiểm tra. Hạ phẩm toàn bộ đạt tối đa, trung phẩm thiếu từ mười đến hai mươi điểm, thượng phẩm thiếu năm mươi điểm.

Giám khảo ngồi bên dưới lau mồ hôi. Bọn họ hầu như đều là cấp Bậc thầy trở lên vậy mà lại không bằng một thằng nhóc mười tám tuổi. Thử hỏi có ai ở đây trong thời gian nhanh như vậy mà có thể rèn luyện được thánh thạch tới trình độ đó hay không?

Tới khi Cảnh Nghiêm cầm đá lên, mấy giám khảo lập tức muốn trở về bế quan không bao giờ ra gặp người nữa luôn. Toàn bộ đều đạt tối đa, thậm chí máy đo còn giật giật vài cái giống như muốn vượt mức. Cảnh Nghiêm tỏ vẻ, hắn không hề bất ngờ với chuyện này.

Ban giám khảo nhìn nhau, thảo luận một thôi một hồi, lại nhìn tới Vệ Ninh lúc này mới cầm viên trung phẩm thứ ba lên. Họ cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Vệ Ninh vốn đang định bắt đầu rèn luyện thánh thạch đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu ta nhíu mày nhìn lên. Mới có tám ngày. Chẳng lẽ bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi?

Cậu ta ra ngoài mở cửa. Đứng bên ngoài, là Đại sư Blend.

- Sư phụ?- Vệ Ninh ngạc nhiên.

Blend nghiến răng, vung tay lên tát Vệ Ninh một cái. Ông ta đã có cơ hội trở thành thầy của một thiên tài. Thế mà lại vì một thằng nhóc ngu si không có tiền đồ không có bối cảnh mà bỏ qua mất cơ hội trong tầm tay. Thế mà ông lại lên tiếng ủng hộ cho hôn sự của cậu ta và Nhị hoàng tử. Sau trận đấu lần này, hoàng tộc liệu có để ông được yên?

Vệ Ninh vốn đang sững sờ vì đột nhiên ăn một tát thì nghe được một câu.

- Không cần làm nữa. Cuộc thi kết thúc rồi.

Nói xong, ông ta lập tức quay đi.

Kết thúc? Thế là ý gì? Vệ Ninh mở lớn mắt. Rõ ràng mới chỉ 8 ngày, cậu ta cũng chưa rèn luyện xong chỗ thánh thạch của mình, sao cuộc thi có thể kết thúc được?

Vệ Ninh không dám tin mà ngẩng đầu lên. Lúc này, bảng điểm đã hiện. Đứng nhất là Cảnh Nghiêm với số điểm tối đa. Thứ hai là Linsd chỉ kém khoảng một trăm điểm. Vệ Ninh mở lớn mắt. Sao có thể có chuyện này. Không đúng. Cậu ta, chính cậu ta mới là người giỏi nhất. Sao Cảnh Nghiêm lại có thể đạt tới mức điểm đó trong vòng chỉ có tám ngày được.

- Không! Tôi không tin kết quả này. Tôi muốn đánh giá lại.- Vệ Ninh khó tin la lớn.

Từ lúc bắt đầu đánh giá, khán đài đã tập trung toàn bộ khách quý, bao gồm cả Hoàng thất và những luyện thạch sư cấp cao. Hành động này của Vệ Ninh phải nói là cực kì bất nhã, nhưng cậu ta không quan tâm tới điều đó. Đáng ra, cậu ta mới là người nên được đặt tên ở vị trí đầu tiên. Vì cái gì, mà một kẻ tên Cảnh Nghiêm lại xuất hiện cơ chứ. Rốt cuộc là vì sao mà Cảnh Nghiêm lại luôn cướp đi hào quang đáng ra thuộc về cậu ta? Chết tiệt!

- Cậu Vệ Ninh, chúng tôi đã kiểm tra lại lần hai rồi. Kết quả không hề thay đổi. Mong cậu chấp nhận kết quả này. Thực lực của cậu, cũng chỉ có vậy mà thôi.- Diễm Vi đứng dậy, lạnh nhạt nói.

- Không. Không thể như thế được. Các người đã quên những chuyện trước kia Cảnh Nghiêm đã làm với tôi rồi sao? Nhất định là cậu ta giở trò. Nhất định là vậy.- Vệ Ninh gần như phát điên mà nói.

- Bảo vệ!- Diễm Vi liếc mắt về phía cửa.

- Không. Buông ra. Tôi không chấp nhận kết quả này. Chết tiệt! Buông ra.- Vệ Ninh vừa vùng vẫy vừa gào thét.

Đức vua nhíu mày nhìn kẻ mà mới mấy tháng trước nhìn còn vô cùng thuận mắt. So dung mạo, Vệ Ninh chỉ được coi là thanh tú dễ nhìn, sao có thể so cùng Cảnh Nghiêm. So tài năng, lại càng không bằng. Rốt cuộc thằng con trời đánh của ông nhìn thấy điểm tốt nào mà lại hủy bỏ hôn sự?

Đức vua liếc mắt về phía Cảnh Nghiêm đang trêu chọc Uyên Lãnh tới độ khiến nam nhân đỏ tai lên, rốt cuộc thở dài. Hoàng tộc lần này lỗ nặng rồi.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp