chương 1
Phòng thí nghiệm Quân khu II trực thuộc quân đội, nơi những kẻ quái thai, những con quái vật khác người bị bắt giữ và áp giải đến. Nơi chôn thây của những kiếp người vốn không giống người. Nơi chôn thây của những kẻ tội nghiệp vĩnh viễn không thể lựa chọn cuộc sống cho chính mình.
Nơi đây lạnh lẽo, âm u, tang tóc. Thứ duy nhất nổi bật chính là những lá cờ Đế quốc tung bay giữa nền trời, là những lá cờ nhuốm màu máu của hàng ngàn quân nhân, cũng là máu của bao nhiêu kẻ đã phải ngã xuống để nền khoa học công nghệ phát triển được tới thời đại này.
Lịch tinh tế năm 4582. Hòa bình, được xây dựng trên xác của hàng ngàn sinh mệnh vô tội.
Quân khu II, nơi mà kẻ nào nhắc đến cũng không nhịn được xuýt xoa. Những con người cổ quái, những kẻ thời đi học không hề nổi bật nhưng một khi đã bước vào môi trường làm việc đều biến thành những con quái vật trong ngành. Nơi đây có những kẻ điên mà ngay cả Đế quốc cũng ngại tiếp xúc. Bọn họ quanh năm làm việc trong một khu, nói đúng hơn là một hành tinh riêng biệt tách rời hệ tinh tế. Nơi đây chủ yếu nghiên cứu công nghệ kĩ thuật cùng sinh vật học. Ở đây có thể tìm thấy những con quái vật từ khắp vũ trụ, cũng có thể tìm được những loài mà không nơi nào trong vũ trụ có.
Cả khu thí nghiệm rộng 10,000 ha, có tổng cộng 5 khu nhà đánh dấu theo chữ cái A, B, C, D và S. Khu D là nơi chứa những loài thông thường nhất. Kế tới là khu C với những con nguy hiểm hơn, khu B với những loài khá hiếm và hệ số nguy hiểm cao. Cao hơn nữa là khu A với cả người và thú đột biến có trị số nguy hiểm mà ngay cả một vị Đại Nguyên soái cũng phải e ngại. Còn khu S là nơi chứa những loài đặc biệt nguy hiểm. Ở khu S cũng chỉ có vài phòng. Dù sao thì những loài ở thời đại này xếp vào dạng đặc biệt nguy hiểm cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà bắt được... lại càng khó.
Phòng S- 101.
Báo động đỏ kêu inh ỏi, tiếng nói của trí năng máy móc vang lên khiến người ta không rét mà run, tiếng kêu la của những kẻ quanh năm khoác áo choàng trắng có vẻ đặc biệt rợn người. Nhưng tất cả những âm thanh đó đều không hề tác động gì tới người đang nằm ở trên bàn kia. Bởi vì...
[Cảnh báo: Mọi chức năng sinh hóa của vật thí nghiệm S-1 đã ngừng hoạt động. Cảnh báo: Vật thí nghiệm S-1 mất toàn bộ dấu hiệu sống. Cảnh báo...]
-Chuyện gì thế này? Không phải nói chuyện này không thể xảy ra sao?
-Mày đã làm gì? Nói? Thứ thuốc kia là cái gì?- Một thanh niên khá trẻ túm lấy cổ một gã trung niên. Gã trung niên kia còn chưa kịp nhận ra điều gì đã thấy bản thân bị thiếu niên nhìn có vẻ yếu đuối kia xách lên cách mặt đất nửa mét.
Mặt thiếu niên lúc này vặn vẹo biến hóa tới độ khiến người ta khiếp đảm. Cậu ta rít lên từng chữ khiến nam nhân không lạnh mà run. Gã lắp bắp.
- Tôi không biết. Là.. là Thiếu tướng đưa...
- Con mẹ nó.- Thiếu niên đem nam nhân như một bao rác mà ném thẳng xuống góc phòng.- Chỉ là một thiếu tướng nho nhỏ mà thôi. Chết tiệt. Thằng nhóc con ấy chán sống rồi.
Nói rồi cậu ta nhanh chóng rời đi. Những người còn lại trong phòng đều nhìn theo bóng lưng thiếu niên, cuối cùng lại nhìn vật thí nghiệm trên bàn, trên mặt là nhiều loại cảm xúc khác nhau. Tiếc hận, chán nản, bất đắc dĩ, nhẹ nhõm. Chính là không có đau thương. Vật thí nghiệm cuối cùng vẫn chỉ là vật thí nghiệm. Khi đã bị đùa chết rồi thì giá trị nghiên cứu sẽ về lại con số 0 mà thôi.
Cảnh Nghiêm lơ lửng trong không khí, trong lòng không khỏi cười nhạo. Phải. Hắn chính là cái "vật thí nghiệm" bất hạnh đang nằm trên bàn kia. Hắn cười cười. Quả thực là thú vị mà. Chúng có thể đem hồn phách của hắn đánh bay ra ngoài cơ thể. Thực sự rất khá. Bao nhiêu năm hắn nằm trong phòng thí nghiệm để bị đùa giỡn như những con chuột cũng không phải vô ích đâu.
Nhưng... Cảnh Nghiêm nhìn bàn tay và thân thể trong suốt của mình. Hồn bay khỏi xác thì thế nào. Hắn cũng đâu có chết. Thật nực cười. Rốt cuộc hắn còn điều gì vương vấn sao? Hay thế giới này có gì đó khiến hắn có thể cảm thấy nuối tiếc? Hay là... tội nghiệt của hắn nặng đến độ khiến cho hắn phải chịu sự trừng phạt hồn phi phách tán trong thiên địa.
Cảnh Nghiêm híp đôi mắt, khuôn mặt tuy đã trở nên trong suốt nhưng vẫn đẹp đến độ khiến người ta phải xuýt xoa. Đương nhiên, nếu đó là nếu có ai đó có thể nhìn thấy được hắn.
Nếu như hắn cứ đợi như vậy, đợi tới khi hồn phi phách tán, vậy có phải tâm nguyện của hắn có thể được hoàn thành rồi không? Nếu là như vậy, hắn cam nguyên đợi thêm một thời gian nữa.
Nhưng đương nhiên, trời vẫn không chiều lòng người. Cảnh Nghiêm không bao giờ có thể hoàn thành việc chờ đợi của mình. Ba giờ sau khi hắn rời khỏi thân xác, một lực kéo cực mạnh đem linh hồn của hắn hút vào một khe nứt nhỏ. Cảm giác linh hồn bị kéo giãn đau đớn đến độ khiến người ta phải gào thét. Cảnh Nghiêm thì ngược lại vô cùng bình tĩnh. Hắn đem tinh thần lực thừa thãi của mình bao lấy cả thân thể, sau đó nhàn nhã mà theo lực kéo kia vượt khỏi không gian tối tăm như mực.
Tưởng chừng như rất lâu sau đó, hoặc cũng có thể là chỉ trong chớp mắt, Cảnh Nghiêm rời khỏi khe nứt be bé kia, phát hiện chính mình đang lơ lửng bên trong vũ trụ. Cảnh Nghiêm nhìn xung quanh. Nơi này không phải thiên đường chứ? Tầm thường như vậy? Nhìn những ngôi sao be bé ở nơi rất xa, lại nhìn một ngân hà gần ngay trước mắt, tâm tình Cảnh Nghiêm phải nói là phức tạp vô cùng. Nhưng dù có phức tạp bao nhiêu đi chăng nữa, trong đầu hắn vẫn có một câu hỏi: "Rốt cuộc hắn đã chết hay chưa?".
- Ngươi vẫn chưa chết.
Như thể đọc được suy nghĩ của Cảnh Nghiêm, một giọng nói trầm thấp vang lên. Cảnh Nghiêm bị cảm giác quen thuộc khiến cho ngây người nửa giây nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần. Hắn hỏi lại
- Ngươi là ai?
- Ta là Chủ thần. Là người thống trị chín ngàn thế giới.- Giọng nói kia chậm rãi đáp lại.
- Vậy nơi này?- Cảnh Nghiêm hỏi.
- Là nơi chín ngàn thế giới cư ngụ. Mỗi một vì sao, mỗi một thiên hà là một thế giới có không gian riêng biệt.- Một giọng nói có phần giống con nít vang lên. Kế đó, Cảnh Nghiêm nhìn thấy một điểm sáng từ khi nào đã lơ lửng ở trước ngực mình.
- Mày là gì?- Cảnh Nghiêm nhướn mày, chọc chọc điểm nhỏ kia. Sống lâu như vậy, hiện tại hắn mới thấy một trí năng có hình thù kì lạ như này.
- Ta là hệ thống. Tên là Newt. Rất vui được làm quen, chủ nhân.- Hệ thống nhỏ thân thiết cọ cọ ngón tay vươn ra của Cảnh Nghiêm.
- Chủ nhân?- Cảnh Nghiêm nhướn mày.
- Đúng a. Người đã được chọn làm Người du hành kế tiếp.- Newt phấn khích xoay vòng quanh.
- Người du hành?- Cảnh Nghiêm hỏi lại. Hắn được Chủ thần chọn để làm cái gì cơ?
- Người du hành là người đi qua các thế giới để sửa lại số mệnh của những người bị đứa con số mệnh bất công chèn ép.- Newt vui vẻ nói ra.
- Đứa con số mệnh là gì?- Cảnh Nghiêm cái gì cũng không hiểu từ từ hỏi những thứ lạ hoắc mà hệ thống nói ra.
- Đứa con số mệnh là những người được Thiên đạo chiếu cố. Những người luôn có hào quang sáng chói bao quanh đó. Những người đó dù có gặp nguy hiểm cửu tử nhất sinh cũng có người cứu, lại còn gặp được cơ duyên bla bla khiến cho cuộc sống ngoài tốt cũng chỉ có tốt hơn.- Newt kiên nhẫn giải thích, nhưng khi nhắc đến đứa con số mệnh không kìm chế được mà có thêm một chút chán ghét.
- Vậy những người bị chèn ép kia?- Cảnh Nghiêm lại hỏi.
- Những người đó ấy à... Vốn là những người có thiên phú so với đứa con số mệnh cũng kha khá nhưng lại cứ thích tìm chết bằng cách đối đầu với mấy vị có giết cũng không chết kia. Nếu không thì cũng bằng cách này cách khác bị đứa con số mệnh ghim sau đó bằng cách này cách khác bị dìm xuống.- Newt lần này bình tĩnh giải thích, giọng chẳng thích cũng chẳng ghét.
- Vậy ta làm sao thay đổi số mệnh của những người đó?- Cảnh Nghiêm vô cùng bình thản tiếp nhận thông tin mà Newt đưa ra.
- Ngài sẽ dùng linh hồn của mình chiếm lấy những cơ thể kia sau đó từ từ nghịch chuyển vận mệnh của họ.- Newt hưng phấn hẳn lên, nói.
- Làm vậy thì ta được gì?- Cảnh Nghiêm nhướn mày. Có lẽ đây là thứ hắn muốn hỏi nhất từ nãy đến giờ đi.
- Qua các thế giới, nếu ngài đem mong muốn của những vật hi sinh kia hoàn thành, lại đem quỹ đạo thế giới hoàn toàn đánh lệch đi, ngài sẽ đạt được năng lượng của thế giới ấy.
- Thì sao?- Cảnh Nghiêm lãnh đạm hỏi.
- Khi tích đủ năng lượng, ngài có thể dần dần trở thành Á thần.- Newt hưng phấn kể ra. Là Á thần đó, chỉ đứng dưới Chủ thần thôi đó!
- Ờm. Còn gì nữa không?- Cảnh Nghiêm vẫn nhàn nhạt hỏi.
- ... Sau khi ngài làm xong nhiệm vụ có thể tùy ý sống ở thế giới đó, tận hưởng cuộc sống...- Newt cố vắt óc nghĩ.
- Hết rồi?- Cảnh Nghiêm cảm thấy nếu mình mất công đi xoay chuyển vận mệnh của những kẻ ngu kia thì ít nhất cũng phải được cái gì đó tốt hơn. Nếu không sẽ thực mất công, cũng thực mệt cmn mỏi.
- Khi ngươi muốn rời đi một thế giới cũng đồng nghĩa với thân thể đó chết đi. Chết thực sự.- Giọng nói trầm thấp uy nghiêm kia lại lần nữa vang lên.
Cảnh Nghiêm hơi động mày một cái nhưng rất nhanh đã ổn định lại cảm xúc vừa dao động kia. Lần này hắn không chần chờ:
- Đồng ý.
- Chủ nhân? Ngài thực sự đồng ý rồi?- Newt hưng phấn xoay quanh.
- Ừ.- Cảnh Nghiêm đáp một tiếng sau đó lại hỏi.- Vì sao Chủ thần không trực tiếp làm mà lại cần có người khác? Không phải hắn quản lý tất cả sao?
- Chủ nhân, sao đại chủ nhân có thể đem chín ngàn thế giới quản lý từng chân tơ kẽ tóc được chứ?- Giọng Newt đều có chút bất đắc dĩ.- Mỗi thế giới đều có một Tiểu thần quản lý, gọi là Thiên đạo. Họ mới là người kiểm soát thế giới đó.
- Vậy vì sao phải sửa?- Cảnh Nghiêm khó hiểu.
- Bởi vì số mệnh của những người kia có thể không cần phải khổ sở như vậy.- Newt đáp.
- Nếu lo lắng cho từng kẻ, bao giờ mới lo xong?- Cảnh Nghiêm hơi nhíu mày. Thế giới này có thực nhiều cuộc đời bất hạnh, có thực nhiều kẻ trêu phải những người không nên trêu cuối cùng im lặng chết đi, vạn kiếp bất phục. Trên thế giới, những người như thế nhiều vô số kể. Không thể lo cho từng kẻ một được.
- Không không, những người chết đó mang theo oán khí đầy mình mà ra đi, khiến cho Minh giới không yên, Minh Thần bất mãn nên chúng ta mới giúp một chút.- Newt nói.
- Lý do chưa đủ thuyết phục.- Cảnh Nghiêm búng nó một cái. Những kẻ chết đi mang theo oán khí nhiều không đếm xuể, sao lại phải để ý mấy kẻ râu ria.
- Đại chủ nhân..- Chủ nhân không chịu chấp nhận lý do mà nó đưa ra, làm sao đây?
- Có nhiều Thiên đạo muốn cấu kết với nhau tạo phản. Chúng thu năng lượng từ thành công của đứa con số mệnh. Nếu chúng thực sự tạo phản, cả chín ngàn thế giới sẽ hủy diệt.- Giọng nói của Chủ thần bình ổn vang lên.
Cảnh Nghiêm gật đầu. Lý do có lý hơn rồi.
- Được rồi. Ta đồng ý giúp các ngươi. Khi nào bắt đầu?
- Hiện tại hai người tiến hành dung hợp đi.- Chủ thần nói.- Newt, ngươi lo phần còn lại.
- Vâng, đại chủ nhân.- Newt hưng phấn đồng ý sau đó lao thẳng vào tay Cảnh Nghiêm.
Cảnh Nghiêm nhíu mày một chút. Từ chỗ Newt bay vào hắn có thể cảm nhận được một tia mát lạnh truyền dọc theo cánh tay lên thẳng đại não. Cùng lúc hắn nhìn thấy một đóa bỉ ngạn đỏ thẫm trên tay, bên trong đầu hắn cũng xuất hiện thêm một thứ gì đó ngoài tinh thần lực.
Âm thanh của Newt có chút máy móc vang lên:
[Thành công dung hợp.
Giá trị vũ lực của kí chủ hiện tại: 400/400. Giá trị nhan sắc: 90/100. Giá trị tinh thần lực: 980/4000. Chỉ số đào hoa: 100/100. Chỉ số hoàn thành nhiệm vụ: 0/100. Giá trị may mắn: 50/200. Giá trị tài năng: 100/200. Giá trị Thần lực: 0/4000. Mong kí chủ cố gắng nâng cao những giá trị chưa đầy.]
Cảnh Nghiêm nhướn mày. Tinh thần lực của hắn hiển nhiên còn chưa đạt được một phần tư mốc mà hệ thống đưa ra? Thế nhưng giá trị nhan sắc vì cái gì lại cao như vậy?
[Chủ nhân, cái này ngài soi gương liền sẽ hiểu ngay]- Newt lại dùng giọng con nít vui vẻ nói.
- Ân. Thế giá trị vũ lực vì sao cũng cao như thế?
[Ngài sống bao nhiêu lâu nay mà còn chưa hiểu vì sao giá trị vũ lực của mình cao hay sao]- Newt chán nản.
- Ừ. Hiểu. Còn những thứ kia, làm sao khiến giá trị tăng lên?
[Cái đó khi hoàn thành nhiệm vụ đạt được năng lượng sẽ từ từ tăng. Đồng thời, ta còn có một công năng nữa chính là làm không gian giữ đồ đó. Tiện lợi không?]- Newt có chút khoe khoang nói.
- Ừ. Khá lắm.- Cảnh Nghiêm khen một tiếng. Không gian thì hắn cũng có nhưng đương nhiên là để hết ở thế giới cũ rồi. Một người đã quen dùng thứ tiện lợi như không gian mà hiện tại phải nghĩ cách xách đồ cất đồ quả thực không quen tẹo nào. Có thêm công năng này hẳn là sẽ khiến hắn được nhàn hơn không ít.
[Vậy hiện tại chúng ta đi chứ chủ nhân?]- Newt hưng phấn.
- Ừ.
Một lần nữa, Cảnh Nghiêm lại cảm nhận được một lực kéo mạnh mẽ kéo mình về một hướng. Không gian lúc này lại trở.
Lần tiếp theo tỉnh lại, Cảnh Nghiêm nhìn thấy chính mình đang nằm bên trong một căn phòng xa hoa. Đương nhiên, là hắn tính toán dựa trên những đồ trang trí nhìn có vẻ lộng lẫy ở trên trần nhà mà thôi. Nhìn xung quanh căn phòng một chút, Cảnh Nghiêm lục lọi trong trí nhớ của mình. Là Trái Đất những năm 90 đến 2000 chăng?
[Chủ nhân, ngài có khó chịu ở đâu không?]
Âm thanh của Newt vang lên khiến Cảnh Nghiêm dứt khỏi suy đoán của chính mình. Không nhắc thì không để ý, hiện tại Cảnh Nghiêm mới nhận ra đầu mình đang đau như búa bổ.
[Thân thể này hiện tại chưa hoàn toàn thích ứng được tinh thần lực khổng lồ của ngài. Mong chủ nhân cho hệ thống chút thời gian để điều chỉnh. Trong thời gian đó, ta sẽ đem tinh thần lực của ngài khóa lại một phần.]- Newt chậm rãi nói ra việc làm của mình.
- Được. Làm đi.- Cảnh Nghiêm không có chút ý kiến nào. Dù sao thì thời đại này cũng không quá cần thiết phải sử dụng tới tinh thần lực.
Trong nháy mắt khi Cảnh Nghiêm cảm thấy cơn đau đầu đã rút đi, hắn lại nghe được âm thanh của Newt.
[Chủ nhân, chuẩn bị tiếp nhận thông tin về thế giới này.]
Cảnh Nghiêm chưa kịp thắc mắc gì thì một lượng thông tin lớn đã xuất hiện trong đầu khiến hắn nhíu mày một cái.
Thân phận của Cảnh Nghiêm ở thế giới này là con trưởng của nhà họ Tạ, Tạ Cảnh Nghiêm. Gia tộc họ Tạ từ lâu đã là thế gia lớn ở thủ đô. Sản nghiệp của nhà họ Tạ gần như trải khắp Trung Quốc về đủ loại lĩnh vực. Mấy chục năm gần đây, Tạ gia lại vươn tay sang thị trường công nghệ thông tin, thị trường mà chỉ chục năm nữa thôi sẽ mang lại những khoản lợi nhuận kếch xù.
Tạ Cảnh Nghiêm là con trai của Tạ Khoan và Tạ Vi. Tạ Vi là con gái duy nhất của lão gia tử nên được cưng chiều vô cùng. Năm đó Tạ Vi yêu một người đàn ông xuất thân khá bình thường, lại kiên quyết muốn kết hôn khiến lão gia tử tiếc nuối mãi. Nhưng cũng vì hạnh phúc của con gái nên ông cũng không có hành động nào quá cực đoan, trái lại đối đãi với Tạ Khoan khá tốt, thậm chí chậm rãi dọn đường cho ông ta thăng tiến. Những tưởng cuộc sống cứ như vậy bình ổn trôi qua, 3 năm sau khi kết hôn, Tạ Vi hạ sinh Tạ Cảnh Nghiêm sau đó tiếc nuối mà qua đời. Lão gia tử nghe tin thì đau khổ vô cùng, lại đem toàn bộ tình thương cho con gái chuyển xuống người cháu này, cuối cùng chiều quá hóa hư. Tạ Cảnh Nghiêm lớn lên tuy không tệ, học hành cũng không đến nỗi nào nhưng lại không có ý định tiếp quản Tạ gia. Tạ lão gia tử sau khi biết tin thì bệnh một hồi nhưng lại không muốn ép cháu mình, cuối cùng cũng đành mặc kệ.
Tạ Cảnh Nghiêm ở bên ngoài ăn chơi đàn đúm khiến Tạ Khoan thất vọng, lại thêm cảnh vợ mất, cuối cùng ông ta cũng chịu không nổi mà ra ngoài tìm phụ nữ. Hai người ở bên ngoài lén lút có con với nhau nhưng Tạ Khoan lại vì e ngại lão gia tử mà không dám đưa họ về nhà, chỉ vụng trộm nuôi bên ngoài. Mà đứa con riêng kia, lại chính là đứa con số mệnh của thế giới này, Tạ Cảnh Nam.
Tạ Cảnh Nam từ nhỏ đã sống cuộc sống không tốt đẹp gì cùng mẹ. Cậu ta luôn luôn mong muốn cho mẹ mình một tương lai tốt đẹp hơn thay vì chỉ chui rúc ở một phố nhỏ. Mà mẹ cậu ta, Thu Huyền cũng ngoài sáng trong tối gây sức ép cho Tạ Khoan.
Cuối cùng cũng chờ được ngày lão gia tử chết, Tạ Khoan đem hai mẹ con Thu Huyền đón về nhà, dẫn đến trong nhà loạn lên một trận, cuối cùng Tạ Cảnh Nghiêm vẫn phải chịu thua. Căn bản bởi vì ngoài ăn bám Tạ Khoan, cậu ta chẳng còn biết làm gì khác. Nhưng dựa vào một vài mối quan hệ với những người bạn từ thuở nhỏ, cậu ta vẫn có thể gây cho Tạ Cảnh Nam một chút sức ép. Đương nhiên, cuối cùng cũng chỉ khiến cậu ta rơi vào tình thế bất lợi.
Một hồi cẩu huyết yêu đương, một hồi cẩu huyết nơi thương trường hãm hại lẫn nhau, cuối cùng kết quả là Tạ Cảnh Nghiêm lưu lạc đầu đường nhìn cả gia đình Tạ thị hạnh phúc, Tạ Cảnh Nam nắm quyền, đưa Tạ gia vươn ra cả thị trường thế giới.
Cảnh Nghiêm thở dài, cái kết cục kia không phải là tự chuốc lấy hay sao? Hãm hại nhân vật chính thay vì học tập. Không lợi dụng lợi thế khi có thể mà lại dùng những kế hãm hại não tàn đến không thể não tàn hơn. Thích ai không thích lại thích bạn gái cùng chia ngọt sẻ bùi với nhân vật chính từ bé. Ân. Đây là loại nhân vật phụ chỉ số thông minh cực thấp mà hắn vẫn thường nghe nói đây sao?
[...]- Newt không có gì để nói, chỉ xác nhận trong lòng đây chính là loại nhân vật não tàn kia thật.
Cảnh Nghiêm đảo lại tình tiết truyện một lần sau đó mới có thời gian để ý xung quanh. Hắn xuyên qua vừa vặn vào thời gian lão gia tử mất. Tuy lão gia tử khá nghiêm khắc nhưng vẫn là người duy nhất trong gia đình thực sự thương yêu Tạ Cảnh Nghiêm. Cái chết của ông khiến Tạ Cảnh Nghiêm có phần suy sụp. Cậu ta đi uống sau đó theo một nam nhân tới đây. Mãi về sau khi gặp lại, cậu mới biết thân phận của nam nhân tối nay. Vốn nghĩ muốn mượn sức nhưng nam nhân chính là loại sau một đêm sẽ không thèm nhớ ai, lại nghe danh Tạ Cảnh Nghiêm từ lâu nên đối với cậu cũng chẳng có chút thiện chí nào. Bất quá, trong một lần gặp nạn, nam nhân lại gặp trúng Tạ Cảnh Nam, từ đó đối với Tạ Cảnh Nghiêm luôn chèn ép cậu ta lại càng tệ. Không những khinh thường mà còn âm thầm ngáng chân.
Cảnh Nghiêm nhướn mày. Loại chuyện này cũng xảy ra được?
[Đương nhiên a chủ nhân. Đứa con số mệnh luôn gặp phải vận khí tốt như vậy. Ra đường đạp bãi cứt chó cũng trúng bãi cứt chó bằng vàng.]
Cảnh Nghiêm ừ một tiếng coi như đã biết. Hắn nhìn vào cánh cửa nhà tắm còn đang đóng. Hẳn đây là thời điểm nam nhân đi ra sau đó đè mình. Hắn ngán ngẩm ngồi trên giường. Trong nguyên bản thế giới, nam nhân này có thân phận gần như là cao nhất, cũng chính là bàn tay vàng to bự nhất của Tạ Cảnh Nam.
Vậy... ánh mắt Cảnh Nghiêm khẽ lóe lên. Nếu đem người cướp về thì có phải sẽ tiến thêm một bước trên con đường xoay chuyển cuộc đời của nhân vật không.
[Chủ nhân, nam nhân này là một bàn tay vàng lớn, hệ thống khuyên kí chủ nên tận lực thu.]- Newt hưng phấn xoay quanh. Chủ nhân nó vì nhiệm vụ mà suy nghĩ khiến nó cao hứng không thôi đó.
Nguyện vọng của Tạ Cảnh Nghiêm là gì?- Cảnh Nghiêm hỏi.
[Giành lại những gì thuộc về mình. Đuổi Tạ Cảnh Nam ra khỏi Tạ gia. Tìm một người tốt hơn nữ nhân kia.]- Newt liệt kê ra ba nguyện vọng.
Cảnh Nghiêm nhướn mày. Những nhiệm vụ này cũng không quá khó. Hắn cứ nghĩ sẽ phải là thứ gì đó ghê gớm lắm. Nhiệm vụ thứ nhất, thế giới này là một thế giới xoay quanh nguyên chủ có thiên phú về mặt công nghệ. Thằng nhóc con Tạ Cảnh Nam nổi tiếng cả thế giới cũng là bởi cậu ta vào sinh nhật thứ 18 thành công sáng tạo ra thứ mà sau này sẽ đem lại lợi nhuận khổng lồ- điện thoại thông minh. Mà cái thứ công nghệ này, ở thế giới này có lẽ là chẳng ai am hiểu hơn so với Cảnh Nghiêm nữa. Điện thoại cảm ứng gì đó, nếu hắn đem công nghệ thời của mình lùi đi vài ngàn năm, hẳn là có thể sánh với điện thoại mà Tạ Cảnh Nam nghĩ ra đi. Dù sao thì cái thứ công nghệ này, lúc mới tung ra thị trường đâu có bao nhiêu tốt cơ chứ.
Còn nhiệm vụ thứ hai. Nhà họ Tạ bất kể là trong di chúc của mẹ hắn hay lão gia tử đều là của hắn. Đem một đứa con riêng đuổi đi thực sự không phải chuyện khó. Nhiệm vụ cuối cùng lại càng dễ. Nam nhân bên trong phòng tắm không phải là tốt hơn nữ nhân ngu xuẩn kia vạn lần sao?
[...] Chủ nhân, ngài không cần tùy tiện như vậy có được hay không?
Ngay lúc Cảnh Nghiêm đang tràn đầy hứng thú với nam nhân bên trong phòng tắm, cánh cửa phòng mở ra. Cảnh Nghiêm theo cảm giác huýt sáo một cái trong lòng. Thân thể cực phẩm, cơ bắp nổi lên rõ ràng nhưng không tạo cảm giác thô thiển. Bắp đùi rắn chắc, da màu đồng khỏe mạnh, khuôn mặt có phần cương cứng nhưng lại đẹp đến độ khiến người ta sẵn sàng vì hắn mà mê đảo. Còn đôi mắt... trong một giây nhìn đến đôi mắt của nam nhân, Cảnh Nghiêm chợt nghĩ hắn có lẽ đã đúng khi chọn nam nhân làm đối tượng thu về tay.
Đôi mắt sắc bén, sâu thẳm như đại dương. Đẹp. Giống như...
- Nhìn tới ngây người?
Nam nhân hỏi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như vậy nhưng trong lòng lại có chút bất ngờ. Từ khi y ở quán bar hắn đã tùy tiện chọn người này, khi đem vào khách sạn cũng không nhìn kĩ. Hiện tại khi đã bình ổn lại, y mới nhận ra thanh niên trước mặt này có một đôi mắt đào hoa lấp lánh, đôi môi khẽ nhếch mang mấy phần ý cười không thật. Làn da cậu ta có cảm giác trắng mịn như ngọc, lại bổ trợ cho khuôn mặt tinh xảo. Trông thật giống một món đồ sứ dễ vỡ.
- Anh không phải đang nói chính mình?- Cảnh Nghiêm híp mắt.
Nam nhân như vừa hồi thần, đem tầm nhìn rời khỏi người Cảnh Nghiêm sau đó tiến lại giường.
- Không cần nhiều lời.
Bọn họ chỉ là tình một đêm mà thôi, không cần lời qua tiếng lại nhiều. Tới đây rồi thì làm chuyện nên làm sau đó rời đi là được.
Cảnh Nghiêm híp mắt, đem thân thể của chính mình xoay lại, đè nam nhân xuống dưới thân. Hắn dùng tinh thần lực còn chưa bị khóa tấn công vào não của nam nhân sau đó chầm chậm khiến cho y hưng phấn. Bất kể là cảm giác này là giả tạo hay thực tế, nam nhân sau này ngoài hắn ra sẽ không thể hướng người khác cứng lên được nữa.
[...]- Thủ đoạn của chủ nhân nó thực đáng sợ a....
Một đêm này, Cảnh Nghiêm là người chủ động. Hắn đem tinh thần lực tập trung ám thị cho tiềm thức của nam nhân. Sau này, mỗi lần nam nhân nghĩ tới tình dục hoặc có ý định tìm đối tác đều sẽ phải nghĩ tới hắn. Nếu muốn trách, chỉ là nên trách nam nhân này đêm nay xui xẻo mà thôi. Ai kêu y tự dưng làm bàn tay vàng cho nhân vật chính làm chi.
Mà ai kia, vốn không hề biết bản thân đang bị tính kế vẫn chìm đắm trong bể dục. Y dùng động tác dũng mãnh xông vào cơ thể của Cảnh Nghiêm khiến hắn đôi khi cũng không kìm chế được mà thốt lên.
Một đêm này, hai người đều tận hứng.
Sáng hôm sau, khi Cảnh Nghiêm tỉnh dậy thì nam nhân vẫn còn nằm bên cạnh. Nhìn đồng hồ, mới 4h sáng. Cảnh Nghiêm úp sấp mặt xuống gối, thỏa mãn thở ra một tiếng. Từ khi hắn bị nhốt trong phòng thí nghiệm 10 năm trước, hắn đã không hề cảm nhận được thứ cảm giác này. Hay nói đúng hơn, từ lâu lắm rồi, hắn không được tận hứng như thế này. Nam nhân này quả nhiên là hàng tốt mà.
Cảnh Nghiêm chống tay ngồi dậy, lại luồn tay xuống hạ bộ của nam nhân. Đêm qua bất quá cũng mới chỉ làm khoảng hai lần, chắc hẳn nam nhân vẫn còn chưa tới mức cứng cũng không nổi đi? Lại chưa nói đến nam nhân buổi sáng cực dễ hưng phấn.
Vậy là Cảnh Nghiêm suốt cả chục năm chưa hề nếm qua tình dục tiếp tục dùng tinh thần lực ít ỏi mới khôi phục của mình kích thích nam nhân đang chìm trong giấc mơ kia.
Khi tỉnh lại, Dương Thần chợt phát hiện, thanh niên đêm qua đem bản thân sung sướng tới độ lần đầu bắn tới lần thứ hai lúc này lại đang cười ma mị ấn cặp mông căng tròn tuyết trắng xuống hạ thể mình. Dương Thần run rẩy một cái vì khoái cảm bất ngờ ập đến. Y cảm nhận sự hưng phấn khó hiểu chạy dọc cơ thể sau đó bất ngờ xoay người, đem Cảnh Nghiêm đè xuống.
Vì bất ngờ thay đổi tư thế, Cảnh Nghiêm khẽ rên một tiếng mềm mỏng, sau đó lại cất tiếng cười khẽ. Dương Thần cảm thấy tim mình như bị cái gì đó cào qua một cái, động tác bên dưới càng thêm mạnh mẽ.
Hai người lăn lộn trên giường thêm một tiếng nữa mới yên tĩnh lại. Cảnh Nghiêm thỏa mãn thở dài, chìm vào giấc ngủ, Dương Thần cũng phá lệ thỏa mãn, nhưng buồn thay, y còn phải tới công ty.
Đem đôi chân đã có chút không vững xuống giường, Dương Thần trong mắt lóe lên chút ngoài ý muốn. Đôi môi y hơi nhếch lên, nhanh đến độ chính y cũng không nhận ra. Y cầm điện thoại của Cảnh Nghiêm lên, gọi vào số điện thoại của mình sau đó thỏa mãn rời đi.
Lúc cánh cửa vừa đóng lại, Cảnh Nghiêm nhìn số điện thoại gọi đi, nhếch khóe môi. Khuôn mặt nhiễm sắc tình dục hiện tại càng dễ khiến cho người ta mê muội.
Newt tỏ vẻ, được rồi, chủ nhân của nó rất đẹp. Thân xác này cũng rất đẹp. Được rồi. Nó phải tập làm quen. Dù sao chủ nhân của nó cũng là một con yêu tinh ngàn năm. Nhất định không tầm thường.
7h sáng, Cảnh Nghiêm cuối cùng cũng rời giường. Hắn cảm nhận cơ thể đau nhức vì vừa bị hệ thống tăng nhanh tốc độ cải tạo qua. Thân thể này không giống với thân thể của hắn. Thực sự...
Từ từ. Thân thể này không giống với thân thể trước kia của hắn? Cảnh Nghiêm trong mắt chợt lóe lên sau đó hắn nhìn ở trên bàn gần đó có một giỏ hoa quả. Hứng thú dâng trào, Cảnh Nghiêm vớ con dao trên bàn, đi vào phòng tắm.
[...] Đại chủ nhân! Phải làm sao đây? Chủ nhân vừa mở thuộc tính quái đản!!!
Đi vào phòng, Cảnh Nghiêm đem bồn rửa mặt xả đầy nước nóng. Kế đó, hắn lại lấy một cái ghế, ngồi xuống trước bồn rửa. Tiếp theo, hắn cầm con dao sắc bén, rạch một đường dài trên cánh tay trắng nõn sau đó nhúng vào trong nước.
Đau xót nhất thời tràn vào đại não khiến Cảnh Nghiêm khẽ rên một tiếng. Hắn kiên nhẫn chờ đợi khoảng 10 phút. Bồn nước bắt đầu đỏ quạch màu máu, nước nóng bốc hơi mù mịt trong phòng. Trước mắt Cảnh Nghiêm mơ hồ dần. Hắ gục đầu xuống bồn nước, để nước tùy ý thấm ướt tóc, làm bỏng một mảng da đầu.
Trước khi chìm vào hôn mê, trên môi hắn còn nở nụ cười.
Hệ thống khóc không ra nước mắt. Chủ nhân sao lại như thế này a. Tại sao a???????
Sau khi than trời trách đất, hệ thống nhận mệnh đem kí chủ sửa lại như mới. Cuối cùng, chưa thu được tí năng lượng nào thì nó đã mất mất một nửa năng lượng dự trữ mất tiêu rồi (TT^TT)
Khoảng 1 tiếng sau, Cảnh Nghiêm tỉnh lại từ hôn mê sâu. Trong lòng hắn tồn tại cảm giác vui vẻ đến bất ngờ. Quả nhiên lựa chọn xuyên qua là đúng đắn mà. Nhưng mà... công năng của hệ thống tốt thật nha. Nhìn cổ tay không có chút dấu vết gì, Cảnh Nghiêm trong lòng cảm thán.
Hắn lau đi gương, lần đầu tiên đánh giá dung mạo sau khi đã qua cải tạo của mình. Gương mặt so với trước đây càng thêm tinh xảo. Đôi môi màu cánh hoa khẽ nhếch, đôi mắt hữu thần, mái tóc mượt mà có hơi ướt, xương quai xanh cùng thân thể tinh xảo. Tuy không bằng kiếp trước nhưng mà thôi cũng được.
Cảnh Nghiêm sau khi nhìn mình chán rồi liền rời đi. Hắn hồn nhiên để lại phòng tắm đầy máu sau lưng, vui vẻ đi xuống trả phòng sau đó tìm chỗ ăn sáng.
Tại lễ tân, đang trực ban là một nữ nhân có thân hình khá đẹp. Cô vẫn là lần đầu nhìn thấy một nam nhân yêu nghiệt đến mức độ này, thất thố mà ngây người mất gần nửa phút. Cuối cùng vẫn là Cảnh Nghiêm gọi hồn cô bé về.
- A, thực xin lỗi.- Cô hồi thần.- Ngài trả phòng 3009? Người đi cùng ngài đã thanh toán rồi.
- Ân. Cảm ơn.- Cảnh Nghiêm khẽ cười một cái khiến cho cô gái kia lại đơ ra lần nữa.
Cảnh Nghiêm tâm trạng không tồi rời đi. Quả là nam nhân tốt mà. Hắn tìm một nhà hàng gần đó dùng bữa sáng. Tinh tế nếm món ăn được dọn lên, Cảnh Nghiêm trong lòng lại càng thêm xác nhận bản thân xuyên qua là đúng đắn. Đã lâu lắm rồi hắn không được nếm lại vị thức ăn này. Thực sự hoài niệm.
Đột nhiên, một âm thanh khá là khó nghe từ túi áo của hắn vang lên, gần như phá hỏng tâm trạng tận hưởng của Cảnh Nghiêm. Hắn theo âm thanh kia luồn tay vào túi áo, vớ được một cục gì đó hình chữ nhật. A, phải rồi. Là điện thoại thời nay.
Có chút trì độn bấm nút nghe, lại ghét bỏ đặt cách xa tai 1cm, Cảnh Nghiêm nói.
- Alo?
- Tạ Cảnh Nghiêm, mày đi đâu cả đêm qua? Ông ngoại mày vừa mới mất, cả khi chôn cũng không thấy mặt mày đâu là thế nào?- Một giọng nói mang theo tức giận khó kìm nén vang lên.
A. Đây là Tạ Khoan, cha của thân xác này? Nếu hắn không nhầm, cuộc điện thoại này là để gọi hắn về nhìn mặt "thân nhân" mới đi.
- Ông thực sự quan tâm đêm qua tôi ở đâu?- Cảnh Nghiêm dùng giọng nói có phần khinh bỉ đáp lời, bất quá khuôn mặt hắn vẫn không chút nào thay đổi.
- Mày! Tao là bố mày.- Bên kia truyền sang giọng nói tức giận.
- Rồi sao? Ông gọi cho tôi có việc gì? Không phải ông ngoại mất rồi, ông cuối cùng cũng có cơ hội quang minh chính đại với tình nhân nên gọi tôi về xem mắt đấy chứ?- Cảnh Nghiêm thú vị nhếch nhếch môi.
Đầu dây kia im lặng một lúc lâu. Cảnh Nghiêm cũng không nóng, hắn có thể tưởng tượng được khuôn mặt biến ảo liên tục của Tạ Khoan lúc này. Có lẽ vô cùng đặc sắc đây.
- Nếu mày đã biết rồi thì nhanh chóng về nhà đi.- Một lúc lâu sau, bên kia mới truyền ra giọng nói có chút cố sức nhẫn nại của Tạ Khoan.
- Biết rằng về sẽ chỉ tổ khó chịu, tội gì phải về. Hơn nữa tôi cũng không có hứng thú với đứa con hoang cùng tình nhân bên ngoài của ông.- Cảnh Nghiêm hứng thú đảo đảo cà phê trong chén, đưa lên nhấp một ngụm.
- Mày! Thằng ôn dịch. Hôm nay nếu mày không về thì sau này đừng về nữa, cũng đừng có dùng tiền của tao. Coi như tao chưa có đứa con như mày.
- Tạ Khoan, ai đang dùng tiền của ai, chẳng lẽ tôi còn cần phải dạy cho ông sao?
- Mày...
- Tôi làm sao?- Cảnh Nghiêm cười khẩy.- Một tiếng nữa tôi sẽ trở về. Ông cứ tranh thủ nói chuyện với tình nhân của mình đi. Có khi, đây sẽ là lần cuối cùng cô ta được bước vào cửa nhà họ Tạ đấy.
Tạ Khoan ở đầu dây bên kia chưa kịp nói thêm gì, Cảnh Nghiêm đã cúp máy. Ở một bên, Newt đang ở dạng một con mèo trong suốt bám lấy cái bánh kem nho nhỏ.
- Chủ nhân, ngài không sợ Tạ Khoan sẽ nhìn ra bất thường sao?
- Không. Lão sẽ chẳng biết được đâu. Lão chẳng quan tâm người con trai này đến vậy.- Cảnh Nghiêm híp mắt uống vào thứ chất lỏng đăng đắng lâu lắm rồi không được uống.
Chợt, điện thoại lại kêu lên. Cảnh Nghiêm vẫn chưa quen với tiếng chuông điện thoại ngây ra một chút mới lại đưa điện thoại lên tai.
- Alo.
- Nhân viên khách sạn nói phòng tắm toàn máu.- Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên.
Cảnh Nghiêm lúc này mới nhớ ra hắn vẫn còn để nguyên hiện trường. Hắn cười hỏi.
- Thì sao?
- Cậu... bên trong... ổn?- Nam nhân dường như khó khăn lắm mới nói ra được cái lý do củ chuối chấm muối này.
Cảnh Nghiêm phì cười. Hắn làm sao lại bị làm tới độ hậu huyệt xuất huyết ra đầy một nhà tắm được?
- Rất ổn. Hiện tại, nếu muốn còn có thể tiếp tục.- Cảnh Nghiêm khẽ hạ giọng, dùng giọng nói ái muội nói vào điện thoại
Nam nhân rõ ràng ngừng lại một lúc lâu mới tiếp tục.
- Vậy máu kia.
- Không có gì nghiêm trọng.- Cảnh Nghiêm nhếch môi. Nam nhân này, đang quan tâm hắn?
- Vậy thì tốt...
Cảnh Nghiêm nhướn mày. Muộn tao. Hắn không do dự cúp máy sau đó tiếp tục uống cà phê.
Dương Thần nhìn màn hình điện thoại, có chút ngẩn người nhưng chính hắn lại không hiểu vì sao. Có lẽ... nên tìm hiểu về thanh niên kia một chút?
Khoảng 15 phút sau, Cảnh Nghiêm rời quán cà phê, lục tiền trên người sau đó đơn giản bắt một cái taxi trở về biệt thự Tạ gia. Không ngoài ý muốn, hắn nhìn mặt vệ sĩ thường đi theo mình, phát hiện một chút chột dạ cùng khó xử. Hơn nữa bộ dạng anh ta đều là muốn nói lại thôi. Cảnh Nghiêm cũng không để ý, mở cửa chính. Ở bên trong có ba người đang ngồi. Một nam nhân chừng ngũ tuần đang ngồi ở ghế chủ vị, cười nói cùng một nữ nhân khá trẻ. Ở bên cạnh là một thiếu niên đang im lặng ngồi uống trà. Không cần đoán, Cảnh Nghiêm cũng từ tư liệu biết được thân phận của ba người này.
Nhìn thấy Cảnh Nghiêm, khuôn mặt của Tạ Khoan lập tức cứng lại, khuôn mặt của Thu Huyền cũng trong phút chốc trở nên gượng gạo, chỉ có mặt của Tạ Cảnh Nam là không thay đổi, vẫn im lặng quan sát Cảnh Nghiêm. Thu Huyền vẫn là người đầu tiên lên tiếng đánh vỡ bầu không khí gượng gạo
- Đây có phải Tiểu Nghiêm không? Lớn lên thực dễ nhìn. Chào con, cô là...
- Tôi không có hứng thú muốn biết cô là ai. Tôi chỉ cần biết, cô không có quyền bước chân vào cái nhà này.
Thu Huyền bị một câu của Cảnh Nghiêm khiến cho nghẹn họng. Mà Tạ Khoan thì giận tới tím mặt
- Mày. Thằng súc sinh! Cô ấy dù sao cũng sắp trở thành mẹ của mày.
- Vậy sao?- Cảnh Nghiêm híp mắt.- Ông nghĩ không có sự cho phép của tôi, ông thực sự có thể cùng người phụ nữ này hú hí bên trong căn nhà này à?
- Mày... Mày nghĩ mày là ai?- Tạ Khoan bấu chặt lấy tay vịn ghế, ngón tay trắng bệch lộ cả khớp xương.
- Gia chủ hợp pháp của nhà họ Tạ.- Cảnh Nghiêm không nhanh không chậm nói một câu.
- Mày cái gì cũng không biết làm, quanh năm ăn bám tao mà cũng đòi cái ghế gia chủ?- Tạ Khoan cười.
- Ờ. Vậy bây giờ ông giao lại cái ghế chủ tịch Tạ thị cho tôi đi. Tôi gọi luật sư. Vậy là sau này tôi không cần ăn bám ông nữa.- Cảnh Nghiêm nhún vai.
- Hừ. Đại học thì không học tử tế, suốt ngày đàn đúm gái gú, mày muốn lấy cái gì kiểm soát Tạ thị?- Tạ Khoan cười khẩy.
- Không liên quan tới ông. Hiện tại tôi gọi luật sư lo liệu thủ tục. Ông chọn đi. Một là Tạ thị, một là người đàn bà này.- Cảnh Nghiêm rút điện thoại ra.
- Mày...- Tạ Khoan gầm lên
- Tạ Khoan. Dường như hôm nay em tới không đúng lúc, Cảnh... thiếu gia dường như có chút không tốt, chi bằng hôm khác em lại quay lại thăm anh.
Dường như nhìn thấy Thu Huyền có ý muốn kiên nhẫn, Tạ Khoan nuốt xuống cục tức này. Ông cũng không phải thực sự muốn xé rách mặt với Cảnh Nghiêm vào lúc này, đưa hai mẹ con họ về hôm nay dường như thực sự có chút vội vàng.
- Được, hai người về đi, ngày khác anh lại liên lạc với hai người.- Tạ Khoan kéo khóe môi tạo thành một nụ cười.
Cảnh Nghiêm nhếch môi nhìn hai người hỗ động, khinh thường đảo qua người phụ nữ đang ngồi kia một cái sau đó rời đi. Bất quá, mấy ngón tay như bạch ngọc vẫn di chuyển nhanh chóng trên bàn phím điện thoại, gửi cho luật sư một tin nhắn.