Tính theo nguyên thân, đã ba trăm năm Vân Dao không xuống núi rèn luyện. Lần đầu tiên sau ba trăm năm, nên nàng hơi hưng phấn.
Tuy các vị trưởng lão không đích thân đi, nhưng có Mộ Hàn Uyên tọa trấn, bọn họ rất yên tâm chọn ra một nhóm đệ tử tinh anh, sau đó chọn thêm vài đệ tử tự nguyện hợp cách của Sơn Ngoại Sơn, cùng nhau đến núi Tàng Long.
Địa điểm tập trung là quảng trường bên ngoài điện Minh Đức.
Khi thấy Ô Thiên Nhai trong đám đệ tử Sơn Ngoại Sơn, Vân Dao rất kinh ngạc: “Nghe nói lần này chọn mười đệ tử đứng đầu Sơn Ngoại Sơn, trong đó có Ô sư huynh sao?”
“Đương nhiên không có.” Ô Thiên Nhai cây ngay không sợ chết đứng.
Vân Dao hỏi: “Vậy sao huynh trà trộn vào được hay vậy?”
“Gì mà trà trộn?” Ô Thiên Nhai vỗ đai lưng ngọc kim văn: “Tuy tu vi của sư huynh không tốt, nhưng sư huynh có chỗ dựa. Trưởng lão phụ trách ngoại môn là đường huynh của biểu muội của nhị thúc của cháu trai cả bên ngoại của tam cô mẫu của ta.”
Vân Dao: “……”
Nhân mạch của tiên môn giới Càn Nguyên đều rắc rối phức tạp như vậy sao?
Vân Dao chưa kịp khen ngợi Ô Thiên Nhai, một nam đệ tử kiêu ngạo đi ngang qua, khóe mắt liếc hai người một cách khinh thường: “Hừ, cá mè một lứa, cấu kết với nhau làm chuyện xấu.”
Vân Dao: “?”
Vân Dao nhìn Ô Thiên Nhai đang phe phẩy quạt, cứ như không nghe thấy: “Hắn nói ta và huynh là cá mè một lứa?”
“Đúng vậy.”
“Vốn không quen biết, sao hắn lại mắng ta?”
“Ta……”
Chiếc quạt của Ô Thiên Nhai dừng lại một chút, sau đó tỏ vẻ đại nhân không chấp tiểu nhân, nhấc quạt lên, cúi người dùng nó che một bên của hai người, nói nhỏ: “Sư muội, chúng ta đều dựa vào người nhà để đi cửa sau, kệ bọn họ nói một hai câu đi. Chẳng sao đâu.”
“Ta được người nhà cho đi cửa sau?” Đôi mắt chưa tỉnh ngủ của Vân Dao mở to.
Nguyên chủ được Thái Nhất chân nhân chọn từ đám ăn mày, cho dù có người nhà, thì cũng đã chết năm trăm năm rồi.
Cỏ thành tinh trên nấm mồ có tính không?
Ô Thiên Nhai hỏi: “Ồ, muội không biết trong tông môn đang đồn gì sao?”
Vân Dao tỏ ra hơi cảnh giác: “Đồn gì thế?”
Chuyện nàng xuất quan vẫn được giữ rất kín, kiếm “Nại Hà” cũng không hoàn toàn vạch trần nàng, lẽ ra không nên bị phát hiện mới phải……
Vân Dao trầm tư suy nghĩ.
Ô Thiên Nhai nói: “Bọn họ nói muội là con gái riêng ngoài núi của chưởng môn.”
Vân Dao: “……”
Vân Dao: “…… Hả?”
“Muội đừng xấu hổ khi thừa nhận, chỉ cần sư tỷ Trần Kiến Tuyết không làm khó muội, người khác không dám làm gì muội đâu, cùng lắm nói này nói nọ vài câu thôi.”
“Không phải.” Vân Dao giơ tay đặt lên trán: “Chuyện vô căn cứ như vậy mà các người dám tin à, không sợ chưởng môn tức giận sao?”
“Sợ cái gì, hôm qua một vị trưởng lão đi hỏi chưởng môn, có đệ tử bên ngoài nghe được, nói rằng chưởng môn nghe xong thì cười to.”
Vân Dao: “……”
Trần, Thanh, Mộc.
Ngươi dám nâng cấp bối phận của mình hả?
Vân Dao còn chưa nghĩ kỹ cách tính sổ với sư điệt chưởng môn thì chợt nghe được vài lời trào phúng của đệ tử vừa “hừ” với nàng lúc này.
“Dựa vào chút huyết mạch thân duyên, không biết xấu hổ trà trộn vào hàng ngũ đệ tử tinh anh xuống núi rèn luyện đợt này. Ta còn tưởng người nọ quen vô sỉ, hóa ra cô ta cũng biết chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài?”
“Chưởng môn thiên vị quá đáng, vậy mà lại cho cô ta làm môn hạ của tiểu sư thúc tổ, trở thành sư muội thật sự của Hàn Uyên Tôn —— Ngay cả Kiến Tuyết sư tỷ còn không có vinh hạnh này.”
“Bù quá đắp lại, ai biết phế vậy này lụm ở góc nào, khác một trời vực với Kiến Tuyết sư tỷ, e rằng chưởng môn cũng cảm thấy cô ta quá mức tầm thường, cho nên mới cố ý đưa đến bên cạnh Hàn Uyên Tôn để Hàn Uyên Tôn chăm sóc dạy bảo.”
“Nhìn hơi thở của cô ta kìa, trông chẳng khác gì người phàm, e rằng còn chưa tới tu vi Trúc Cơ, sau này nhất định sẽ ỷ vào thân phận của mình, nhờ cậy này nọ Hàn Uyên Tôn……”
Vân Dao vốn không định để ý đến, dù sao cũng chỉ là một đám tiểu bối thiếu hiểu biết của tông môn, tuổi tác còn chưa bằng số lẻ tuổi nàng.
Nhưng khi nghe trái một câu phải một câu “Hàn Uyên Tôn”, nhớ đến ngân ti liên hoa quan khiến người ta phiền lòng cứ lúc ẩn lúc hiện trong giấc mơ đêm qua, nàng không khỏi cắn môi, dùng răng nhọn cọ hai cái, rồi cười khẽ:
“Câu cuối cùng là ai nói?”
Hồng y thiếu nữ quay người lại, hỏi thẳng thừng.
Vài đệ tử đang túm tụm kia giật mình, rõ ràng không ngờ rằng một tiểu đệ tử không có căn cơ tu vi như nàng lại dám chất vấn thẳng bọn họ.
Sau khi sửng sốt, nữ đệ tử mở miệng cuối cùng kia nhíu mày: “Ta nói đấy, thì sao?”
“Ngươi vừa mới nói rằng ta không có tu vi, chỉ biết ỷ vào thân phận, nhờ cậy Mộ Hàn Uyên?”
“Hàn Uyên Tôn có thân phận thế nào, vậy mà ngươi dám gọi thẳng họ tên, quả nhiên xuất thân thôn dã, không có chút lễ phép nào.” Nữ đệ tử kia tức giận nhìn nàng: “Ngài ấy và Kiến Tuyết sư tỷ lớn lên cùng nhau, tương tri tương hứa (*), tốt nhất người nên thức thời, đừng bày trò trước mặt bọn họ ——”
(*) Hiểu nhau, tán thưởng lẫn nhau.
Vân Dao đột nhiên vỗ tay.
“Ý hay……”
“Cái gì?”
“Ta nói, ý kiến của ngươi cực kỳ xuất sắc, ta thậm chí không hề nghĩ tới.” Trong mắt ngập ý cười, hồng điệp giữa mi tâm của thiếu nữ càng sống động hơn: “Dù sao ta cũng là một phế vật không có tu vi, ngay cả ngự kiếm phi hành cũng không biết, xem ra đành phải nhờ Hàn Uyên sư huynh đi cùng ta cả ngày lẫn đêm để bảo vệ ta, nhỉ?”
“Ngươi —— Ngươi! Ngươi vô sỉ!!”
Nữ đệ tử bị Vân Dao chọc tức đến mức suýt rút kiếm.
Những đệ tử khác không ngờ rằng, Vân Dao thoạt nhìn như phế vật chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ, vậy mà miệng lưỡi lại lợi hại như thế, sắc mặt mọi người đều hơi biến đổi.
Một nam đệ tử bước đến gần ngăn cản sư muội nổi giận, mặt lạnh bênh vực: “Xưa nay chưởng môn luôn làm theo quy củ, Kiến Tuyết sư tỷ thì dịu dàng như nước, thật không hiểu nổi sao lại có kẻ trơ trẽn vô sỉ như ngươi ——”
Vân Dao ngắt ngang: “Nếu không phải chưởng môn làm việc không nóng không lạnh, các ngươi dám nói xấu sau lưng sao? Ta thấy bởi vì hiện tại ông ta quá quy củ, cho nên mới khiến gió độc tà đạo hoành hành trong Càn Môn, chẳng có chút khí phách nào của ngày xưa!”
“Ngươi! Cả chưởng môn mà ngươi cũng dám chỉ trích!”
“Ồ? Vậy chuyện các ngươi vừa bàn luận, lẽ nào là chính sự nào đó của hội nghị trưởng lão trong điện Minh Đức?”
“——”
Thấy nói không lại nàng, các đệ tử trao đổi ánh mắt.
Dẫn đầu là nam đệ tử đầu tiên lườm Vân Dao, hắn ta vung tay áo, quay đi chỗ khác.
“Hừ, châu chấu được thu nhận mà thôi, mặc cô ta kiêu ngạo mấy ngày đi. Kiếm “Nại Hà” đã sinh ra cảm ứng, không lâu nữa tiểu sư thúc tổ sẽ xuất quan, nhất định sẽ đích thân thanh lý môn hộ cô ta!”
Lời hù dọa thấp kém thế này, thà lấy người khác để dọa còn hơn, tiểu sư thúc tổ thật sự của Càn Môn xem như không nghe thấy.
Vân Dao quay người lại với nụ cười đắc thắng, thì bắt gặp Ô Thiên Nhai đứng sau lưng nàng, đang mỉm cười nhìn nàng.
Vân Dao bị hắn cười đến nổi da gà: “Huynh cười vậy là sao?”
Ô Thiên Nhai: “Ta cảm thấy, ta và muội quả thật là cá mè một lứa.”
Vân Dao: “Tại sao?”
Ô Thiên Nhai: “Chẳng hạn như, châm ngôn tu hành của chúng ta có lẽ giống nhau.”
Vân Dao: “Giống gì?”
Ô Thiên Nhai phe phẩy chiếc quạt: “Đối nhân xử thế, cách để mình thoải mái vui vẻ chính là khiến người khác không vui khi mình không vui.”
Vân Dao: “…… Không hổ là sư huynh.”
Nụ cười của Ô Thiên Nhai càng thêm đắc ý: “Sư muội đừng khiêm tốn, ta và muội là người cùng lý tưởng mà.”
Vân Dao dừng lại một chút, chợt nhớ tới gì đó: “Ta đã là môn hạ của tiểu sư thúc tổ, gọi Mộ Hàn Uyên là sư huynh, cho nên ta xem như là đệ tử đời thứ hai của Càn Môn, theo bối phận, ít nhất sư huynh cũng nên gọi ta một tiếng sư thúc chứ nhỉ?”
“……”
Giọng của thiếu nữ không lớn.
Nhưng quảng trường ngoài điện Minh Đức rộng như thế, các đệ tử vừa rồi ồn ào như bầy vịt thoáng chốc câm như hến.
Bọn họ chợt nhận ra một điều.
—— Ô Thiên Nhai không phải “nạn nhân” duy nhất.
Hàn Uyên Tôn trời sinh tốt tính, chưa bao giờ so đo, mặc dù bối phận cực cao, nhưng các đệ tử đều lén xem hắn là sư huynh.
Nhưng nếu thật sự luận từ đời của tiểu sư thúc tổ, Vân Dao là môn hạ đệ tử thân truyền, nên ắt hẳn phải ngang vai ngang vế với chưởng môn, được tính là thế hệ thứ hai của Càn Môn, thậm chí nếu các trưởng lão thế hệ thứ ba của Trưởng Lão Các gặp Vân Yêu Cửu, thì đều phải hành lễ, gọi một tiếng sư thúc.
Về phần những đệ tử nội môn và ngoại môn như bọn họ, thế hệ trẻ nhất có thể là thế hệ thứ mười mấy, quỳ xuống dập đầu đã được xem là nàng khoan dung rộng rãi.
“……”
Im ắng một lúc lâu.
“Khụ khụ khụ ——”
“Hôm qua sư đệ hỏi kiếm chiêu kia tên gì đúng không?”
“Ơ ủa gì thế kia……”
“Oa, hôm nay mặt trời chói chang quá……”
Bán kính mười trượng quanh Vân dao, gọn gàng sạch sẽ.
Ô Thiên Nhai, người duy nhất không thể chạy trốn vì bị nàng nắm đai lưng ngọc, lặng lẽ giơ quạt lên —— Che mắt mình lại để nàng không thấy. Hắn lẩm bẩm một điệu hát dân gian, vờ như không có chuyện gì mà ngoảnh mặt sang một bên.
Một điệu hát dân gian hay, thế mà bị Ô Thiên Nhai ngâm nga bằng tiếng “a ô”, khiến vân Dao nghe đến nhức đầu.
Trước khi bị nàng “bịt miệng”, Ô Thiên Nhai bất thình lình dừng lại.
Hắn hạ chiếc quạt xuống, chọt chọt nàng: “Sư muội, Hàn Uyên Tôn —— chẳng lẽ bị kích thích gì?”
“?”
Vân Dao quay đầu lại nhìn theo hướng cây quạt của Ô Thiên Nhai.
Mộ Hàn Uyên và Trần Kiến Tuyết đang đi đến.
Vẫn là Hàn Uyên Tôn với y phục không dính bụi trần, tay áo rộng, ngân ti liên hoa quan sạch sẽ như tuyết trắng.
Chỉ có một điểm khác biệt: Hôm nay có thêm một dải lụa trắng che mắt, che đi mặt mũi của hắn. Dải lụa trắng buộc bên dưới liên hoa quan tung bay theo gió, luồn vào mái tóc đen như mực của hắn. Trắng muốt và đen tuyền đan xen, tô điểm cho nhau, càng làm tăng vẻ tiên khí tễ nguyệt thanh huy và mê hoặc vốn có.
Vân Dao: “……”
Sao lại, hình như, gieo họa hơn rồi?
Vân Dao thầm cảm thấy không ổn, nàng quay đầu nhìn về phía bên kia quảng trường.
Các đệ tử Càn Môn đã quen nhìn thấy một Mộ Hàn Uyên thanh trạc xuất trần, lúc này đây bọn họ đều hoặc là nhìn chằm chằm, hoặc là xì xào bàn tán.
Xì xào bàn tán còn chưa là gì, sao các đệ tử nam đỏ mặt vậy?
Bên cạnh, Ô Thiên Nhai tặc lưỡi: “Thảo nào mỗi ngày các đệ tử của tứ đại tiên môn ngoài núi luôn nói, gì mà ‘Trăng sáng của thế gian rơi xuống Càn Môn, mỗi ngày tương tư không thể gặp’ —— Không hổ là tiểu sư thúc tổ, nhận đồ đệ vì dung mạo.”
“? Đừng vu khống linh tinh, lúc tiểu sư thúc tổ đưa hắn về, làm gì biết sau này dáng dấp của hắn sẽ gieo họa như thế.”
“Muội đừng ngây thơ, tiểu sư thúc tổ thích những thứ xinh đẹp đấy.” Ô Thiên Nhai cúi đầu cười: “Sư muội cho rằng, tiểu sư thúc tổ thích gì ở những thanh niên tài tuấn trước kia mà ngài ấy theo đuổi?”
Vân Dao: “…… Mặt?”
“Chính xác.”
“……”
Không ngờ nguyên nhân Mộ Hàn Uyên bị nguyên chủ nhúng chàm lại đơn giản như vậy?
Có điều lúc này Vân Dao chẳng quan tâm lắm đến chuyện thương tiếc cho Mộ Hàn Uyên —— Không cần chờ đến lúc xuống núi, nàng đã biết hành vi hôm qua nàng đưa dải lụa cho Mộ Hàn Uyên phản tác dụng như thế nào.
May mà có “tiểu sư muội” của hắn.