“Hai ngày sau, giờ Mão (*).”
(*) Từ 5 giờ sáng đến 7 giờ sáng.
Trong chính điện của điện Minh Đức, Mộ Hàn Uyên nâng áo bào đứng lên: “Ta sẽ ở đây chờ đệ tử mà các trưởng lão phái xuống núi.”
Các trưởng lão cũng theo sau, dù là mấy vị trưởng lão quắc mắt lạnh mặt với chưởng môn thì cũng bày ra nụ cười, nói năng khiêm tốn với Mộ Hàn Uyên.
“Chuyến này xuống núi, vất vả cho Hàn Uyên Tôn.”
“Ha ha, mấy năm nay rèn luyện của tôn môn đều do Hàn Uyên Tôn dẫn đội, là mẫu mực của tiên môn, cậu ấy cũng đã quen rồi.”
“……”
Đa số đều là những lời khen mà Mộ Hàn Uyên đã nghe vô số năm, hắn cũng không tỏ ra thiếu kiên nhẫn hay đắc ý.
Hắn vẫn như thường lệ, mặc dù nhắm mắt vì mù lòa, nhưng phong thái lễ nghĩa vẫn không có chút tì vết nào, đối xử với tất cả trưởng lão ôn hòa khiêm tốn.
Mộ Hàn Uyên xoay người, đi ra khỏi điện.
“…… Không hổ là minh nguyệt chi tư.”
“Có đệ tử như thế, Càn Môn ta sẽ luôn hưng thịnh.”
“Thương thế chưa khỏi, lại phải xuống núi. Chỗ của ta có đan dược thanh độc chữa thị lực, lát nữa sẽ bảo đệ tử đưa cho cậu ấy.”
“Hàn Uyên lao khổ công cao (*), nếu không phải vì sau này cậu ấy kế vị Càn Nguyên Đạo Tử, với tư lịch và tu vi tiến cảnh của cậu ấy, đã được phong làm trưởng lão từ lâu rồi.”
(*) Càng vất vả công lao càng lớn.
“Hừ, nhắc đến kế vị Đạo Tử, không biết chưởng môn muốn kéo dài quan hệ sư đồ có tiếng không có miếng này bao lâu nữa?”
“Tiểu sư thúc tổ độc chiếm mỹ ngọc lương tài nhưng lại không dạy dỗ, vô duyên vô cớ làm lỡ tiền đồ của người ta ——”
Trong điện xì xào bàn tán.
Người đáng lẽ đã bước ra khỏi cửa điện chợt chậm lại, sau đó dừng bước.
Mọi người khó hiểu, vô thức im lặng.
Chử Thiên Thần là người dẫn đầu, cho nên ông ta là người mở miệng đầu tiên: “Hàn Uyên Tôn, còn có chuyện gì quên nhắc sao?”
“Có.”
Trước cửa điện, mặt trời chói chang.
Mộ Hàn Uyên mở mắt ra, trước mắt vẫn là một khoảng mờ mịt hỗn độn, những người khác đều bồn chồn, tích tụ bất an, nhưng hắn lại không hề vội vàng, chỉ thốt ra một câu bình tĩnh ôn hòa.
“Có một câu muốn nói với các vị, tỏ rõ chí lòng ta.”
Người nọ chạm vào cửa điện, nhấc tà áo bào rộng, nâng ủng lên.
Một bước bước qua.
Bóng dáng như sương tán vân tiêu.
Chỉ còn lại âm thanh rõ ràng dưới ánh sáng trong veo:
“Nếu không có sư tôn ta, hôm nay, trong trời đất này, đã không còn Càn Môn; dưới Càn Môn, cũng không có thân ta.”
—
Vân Dao thật sự không ngờ rằng, hôm ấy mình chỉ thuận miệng nói “đói bụng” để đánh trống lảng, ấy thế mà Mộ Hàn Uyên lại thật sự ghi nhớ suốt hai ngày.
Vì vậy, trước khi đến núi Tàng Long, Vân Dao được mời, lần đầu tiên nàng bước vào động phủ của ngoan đồ duy nhất của mình ——
Đều ở bên trong sơn môn, cách đỉnh Thiên Huyền nơi nàng sống một mình không xa lắm.
Một ngọn núi riêng, một đỉnh núi riêng, một cổng riêng, một viện riêng.
Hào phóng như thế, đương nhiên không phải Càn Môn — nơi nghèo đến mức sắp bảo đệ tử xuống núi hóa duyên (*) —— Mà là tiên minh.
(*) Đi khất thực.
Vân Dao nghe nói đây là “Vân Thượng Tiên Sơn”, do các tiên minh đặc biệt sai tiên thú nuôi dưỡng mang đến cho Mộ Hàn Uyên vào năm hắn được phong tôn vị, tức là khi hắn trở thành người kế vị Đạo Tử.
Thuận theo sở thích, ước gì tất cả sâu kiến của giới tu chân đều được thấy.
“Cảnh tùy tâm động, không hổ là Vân Thượng Tiên Sơn.”
Vân Dao đi trên con đường nhỏ dẫn lên đỉnh núi, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh núi non.
“Nếu sư tôn thích, ngày mai trước khi đi, đệ tử sẽ giúp sư tôn dời động phủ.”
“Thôi đừng,” Vừa nghe Mộ Hàn Uyên nói một cách nhẹ nhàng, hệt như thuận tay tặng quà, Vân Dao vội vàng từ chối: “Vừa xuất quan đã chiếm động phủ của ngoan đồ, chẳng phải sẽ mang tiếng xấu muôn đời sao.”
“……” Mộ Hàn Uyên hơi giật mình, áo bào khựng lại, xoay người: “Ngoan đồ?”
Vân Dao sửng sốt.
Sao lại luống cuống đến mức thốt ra xưng hô vui đùa trong lòng thế này?
“Chậc, có phải ngươi không thích xưng hô này không?”
“Sư tôn thích là được, đệ tử không có ý kiến.”
May mà chút chuyện nhỏ nhặt này không đáng để “trăng sáng” của tiên môn bận tâm, chút cảm xúc hoảng hốt mau chóng tiêu tán trên khuôn mặt tựa như trích tiên khi hắn cụp mi xuống.
“Ờm, khụ.”
Vân Dao lúng túng sờ mái tóc dài của mình, vội vàng nói lảng sang phong cảnh núi đồi: “Chi phí xây dựng Vân Thượng Tiên Sơn này chắc là đắt hơn cả một tông môn trung đẳng, các tiên minh bắt ngươi nhận lấy vì danh hiệu phong tôn…… Đã bỏ ra vốn liếng khổng lồ như thế, mấy năm gần đây, chắc là động tác ngầm của bọn họ không ít nhỉ?”
Mộ Hàn Uyên hơi suy tư: “Vẫn có thể đối ứng được.”
Vậy là rất nhiều rồi.
Vân Dao bị giọng điệu của hắn chọc cười: “Tiên minh hao tổn tâm huyết lấy lòng ngươi như thế, vậy mà ngươi vẫn ở lại Càn Môn không chuyển đi, tâm chí của ngươi cũng kiên định thật.”
Khi bước lên phiến đá cuối cùng dẫn lên đỉnh núi, nàng chợt nhớ tới lời nhờ vả của Trần Thanh Mộc, trong mắt hiện lên ý cười giảo hoạt: “Chẳng lẽ, vì tiểu sư muội của ngươi?”
Mộ Hàn Uyên hơi dừng lại, nhẹ giọng đáp: “Hôm qua chưởng môn có nhắc đến sư muội ‘Vân Yêu Cửu’, ba trăm năm nay đệ tử không có sư muội nào khác. Ý của sư tôn, có phải vị sư muội này không?”
Vân Dao ngây người.
Cho đến khi nàng nhìn thấy Mộ Hàn Uyên tiến lên phía trước, sau đó thi thuật mở kết giới ảo giác trước động phủ, nàng mới chậm chạp phản ứng lại ——
Hắn biết rõ Vân Yêu Cửu là tên giả của nàng.
Cho nên nàng bị Mộ Hàn Uyên trêu chọc sao?
…… Với tính tình của Mộ Hàn Uyên, sao có thể như thế được?
Nhất định là nàng suy nghĩ nhiều.
Vân tiểu sư thúc tổ có thù tất báo vất vả khuyên răn mình, khi ngước mắt lên lần nữa, sau khi kết giới ảo giác biến mất, khung cảnh thật sự bên ngoài động phủ của Mộ Hàn Uyên khiến người ta ngẩn ngơ.
Trải rộng khắp đỉnh núi, yểm ánh (*) động phủ, là kỳ cảnh như tuyết phủ núi xuân, mây phủ trên cành.
(*) Hai bên vừa che đậy vừa làm nổi bật nhau.
“Những thứ này…… là cây à?” Vân Dao bước đến dưới một gốc cây, giơ tay ngắt một cành ngắn đầy “tuyết”.
Lông mi dài vừa nhấc lên của Mộ Hàn Uyên khựng lại một chút, rồi từ từ hạ xuống.
“….. Là Tuyết Tháng Tư.”
“Cái gì?” Vân Dao nhìn thấy mà ham, nàng lắc lắc nhánh cây, tuyết rơi xuống, như phồn hoa điểm xuyết xuân thảo.
“Cây này tên, Tuyết Tháng Tư.” Giọng của Mộ Hàn Uyên vừa nhẹ vừa khàn.
Chút ánh mặt trời rọi vào mắt hắn, hắn nhìn sang bên cạnh.
Người bên cạnh mờ ảo không rõ ràng.
“Tên này nghe hơi quen…… Nhưng không ngờ, với tính cách của ngươi, ấy vậy mà có thứ khiến ngươi chấp niệm như thế? Trồng khắp đỉnh núi, trăm năm ngắm không chán, chắc ngươi thích lắm nhỉ?”
Hồng y nữ tử mỉm cười, như không tim không phổi ——
“Cũng phải, ngươi và người nọ, một Tuyết Thiên Sơn, một Tuyết Tháng Tư, tương xứng tương hợp, xứng đôi vừa lứa. Thích cũng là lẽ đương nhiên.”
“……”
Cho tới nay Mộ Hàn Uyên vẫn luôn thất tình không hiện, lúc nào cũng ôn hòa cung kính khiêm nhường, kiềm chế giữ lễ.
Đây là lần thứ hai trong suốt mấy trăm năm qua, hắn dấy lên tâm tư, dẫu rằng nàng là sư, là trưởng, là người hắn kính trọng, hắn cũng không muốn đáp lại nàng.
Bởi vì nàng lãng quên quá dễ dàng. Dù rằng hắn đã nhắc nhở nàng.
——
Ba trăm năm trước.
Ma Vực, bên cạnh vực Đoạn Thiên, dưới Tuyết Tháng Tư.
Nữ tử mặc y phục đỏ rực, trên giày đen và đai lưng dính vô số máu đỏ. Ngày mai khi bình minh ló dạng, lại bắt đầu một trận cửu tử nhất sinh, nhưng nàng không hề bận tâm, đôi mắt vẫn sáng ngời như tinh tú.
Nàng say khước mỉm cười nhìn thiếu niên như một thanh kiếm thẳng tắp quỳ trước mặt, hồng y khẽ lay động.
Nàng chỉ vào vách đá dốc đứng bên cạnh.
[Vậy ngươi mang họ Mộ đi, Mộ Hàn Uyên.]
Khi ấy gió thổi hoa rơi, như tuyết trắng phủ khắp vai nàng.
Trái tim loạn nhịp không thể kiểm soát.
…
Khế ước sư đồ.
Kể từ đêm lập khế ước, Mộ Hàn Uyên kính nàng như trưởng, như tôn, như thần minh trong lòng, cực sâu cực nặng, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đoạn tuyệt.
—
Bữa ăn đầu tiên sau ba trăm năm, Vân Dao thầm nghĩ, thà Ích Cốc còn hơn ăn.
Mộ Hàn Uyên dùng bữa cùng nàng, bữa ăn diễn ra trong tĩnh lặng, ăn không nói ngủ không nói, còn đoan chính hơn Thái Nhất chân nhân trong trí nhớ của nàng.
Nàng vốn muốn tận dụng cơ hội ăn uống thả lỏng để nói bóng nói gió về khế ước sư đồ, nhưng ai ngờ, mỗi khi hỏi một câu, Mộ Hàn Uyên lập tức buông chén đũa xuống, mỗi chữ kính trọng không vô lễ, thanh cao nho nhã, cứ như dù đang ở trong quán ăn tiệm rượu thì hắn vẫn không dính chút mỹ vị nhân gian nào.
Vân Dao: …… Biến thái như thế, rốt cuộc là ai dạy.
Nàng chợt nhớ đến năm trăm năm trước, đỉnh Phụng Thiên có một nha đầu thắt hai bím tóc, thích ngồi chồm hổm trên băng ghế khi mới bắt đầu dùng bữa với sư phụ.
Sau đó bị tứ sư huynh cầm thước sắt đánh, gõ từng cái từng cái cho đến khi mắc tâm bệnh.
Đến giờ nghĩ lại vẫn thấy đau chân.
Vân Dao lặng lẽ ngước mắt lên, đối diện với đồ đệ dịu dàng như ngọc trong bộ áo bào to rộng, thầm hạ quyết tâm ——
Để ngăn chặn bản thân — vị sư phụ phẩm hạnh cực đoan, gây họa cho đồ đệ kiêm Đạo Tử tương lai này, nàng phải cắt đứt quan hệ sư đồ này càng sớm càng tốt.
Sau khi về núi sẽ tính.
“Trên đường đến núi Tàng Long, đeo cái này đi.” Cổ tay Vân Dao khẽ động, một dải lụa màu trắng bạc tỏa ra bảo quang pháp khí xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
“Tạ ơn sư tôn ban cho.”
Mộ Hàn Uyên giơ tay lên, chờ Vân Dao đặt dải lụa lành lạnh vào lòng bàn tay, hắn hơi nghiêng đầu, dường như hơi khó hiểu.
“Ta lục lọi trong túi Càn khôn, luyện chế một đêm, hẳn là thích hợp để sử dụng. Trước khi hai mắt của ngươi khôi phục, mặc dù không rõ lắm, nhưng có thể nhận biết hình dạng mà không cần chạm vào.”
Không biết có phải ảo giác của Vân Dao hay không, trong đôi mắt như băng của Mộ Hàn Uyên, dường như tuyết hơi tan ra đôi chút. Dưới lông mi, nốt ruồi nhỏ nhạt màu như mặt trời lặn sau Thiên Sơn, hơi tỏa sáng giữa bầu trời chiều tà bao la.
“Tạ ơn sư tôn.”
“……”
Thế là Vân Dao không nhẫn tâm nói ra một lý do khác.
Có người hệt như vầng trăng sáng trên bầu trời giới tu chân, tiên môn đệ tử đều biết trăng sáng không thể chạm vào, nhưng một khi bước vào phàm trần, không biết sẽ gây họa như thế nào.
Cho nên tốt nhất phải che lại.
Vân Dao hài lòng cúi đầu cầm chén đũa lên.
—
Nếu như biết mấy đêm nữa, thứ này sẽ quấn quanh cổ tay Mộ Hàn Uyên, trói hắn vào giường của nàng, Vân Dao nhất định sẽ nhét nó vào miệng ngay bây giờ.
******
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Mộ Hàn Uyên (nam chính) thuộc hệ cà rốt, tình cảm giấu rất sâu, phải lột từng tầng một.
Hắc Mộ Hàn Uyên (phản diện) khá “đơn giản”, không có chút tạp sắc nào, là một màu đen thui (?)
ps: Tiêu đề chương “Từng thấy hoa đào ánh yên ngọc” trích từ câu thơ “Lá liễu nở tên bạc, hoa đào ánh yên ngọc” của Lạc Tân Vương.