Từng Thấy Hoa Đào Ánh Yên Ngọc

Chương 09: Từng thấy hoa đào ánh yên ngọc (4)


1 tháng

trướctiếp

Sóng vai bên cạnh Mộ Hàn Uyên, Trần Kiến Tuyết mặc váy dài sa mỏng tuyết trắng, trên cổ là ẩn văn ngân ti phượng điểu, đai lưng màu xanh lục nhạt, tay áo bồng bềnh, dáng vẻ phiêu dật thoát tục.

Đặc biệt khi đi bên cạnh Mộ Hàn Uyên, hệt như một cặp băng điêu ngọc trác, thần tiên quyến lữ, đã đẹp nay còn đẹp hơn ——

Đủ để chặn hoa đào đầy núi.

Vân Dao thở phào nhẹ nhõm.

Khi Mộ Hàn Uyên và Trần Kiến Tuyết đến, bắt đầu kiểm tra số người.

Trong số các đệ tử đang cúi đầu hành lễ, nữ đệ tử vừa cãi nhau với Vân Dao bỗng lườm nàng từ xa.

“Hàn Uyên Tôn,” Nữ đệ tử âm dương quái khí nói: “Sư muội Vân Yêu Cửu của ngài cũng đã đến rồi, cô ta vừa nói rằng, trên đường đi nhất định sẽ quấn lấy ngài, muốn ngài ngày đêm ở bên, kề cận chăm sóc cô ta.”

“……”

Vân Dao: ????

Muốn tố cáo thì cũng đừng thêm mắm dặm muối chứ —— Nàng nói muốn Mộ Hàn Uyên kề, cận, chăm, sóc hồi nào?

Vân Dao cảm thấy mình cách tẩu hỏa nhập ma chỉ một bước.

Đặc biệt là khi người nọ không nói gì, tóc dài dưới liên hoa quan nhẹ nhàng chậm rãi lay động, đôi mắt che bằng dải lụa trắng hướng về phía nàng.

Vân Dao: “…… Không sai, là ta nói.”

Vừa dứt lời, ngay cả Trần Kiến Tuyết đang đứng bên cạnh Mộ Hàn Uyên cũng hơi kinh ngạc nhìn nàng.

Những người còn lại đều bày ra vẻ mặt chờ xem vả mặt.

Sau khi cảm thấy mất thể diện đến cùng cực, Vân Dao càng thêm thản nhiên, nàng chớp mắt vài cái, thẳng thừng đón nhận ánh mắt xem trò vui của những kẻ đó, bước chân nhẹ nhàng tung tăng đến bên Mộ Hàn Uyên: “Sư huynh……”

Vân Dao chạm vào tay áo rộng của Mộ Hàn Uyên, nhưng chỉ nắm một chút ở góc tay áo, lắc lắc: “Người ta không có kiếm, cũng không biết bay, lẽ nào huynh nhẫn tâm không chăm sóc người ta?”

Các đệ tử: “——”

“????”

Dường như Mộ Hàn Uyên khựng lại.

Vân Dao tiến gần thêm một chút, nụ cười và hồng điệp rực rỡ như lửa, nói ra “lời đe dọa” chỉ hai người hiểu được: “Nếu huynh không quan tâm ta, có nghĩa là đồng môn không hòa thuận, sư tôn biết sẽ buồn đó.”

“Ngươi, Vân Yêu Cửu ngươi thật vô sỉ! Ngươi dám lợi dụng danh nghĩa của tiểu sư thúc tổ để cưỡng ép sư huynh, đúng là nỗi nhục của Càn Môn!!”

Mặt của nữ đệ tử chủ động kiếm chuyện kia đỏ bừng lên, nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy tay áo của Mộ Hàn Uyên của Vân Dao, tức giận nắm chặt chuôi kiếm: “Ta thách đấu với ngươi ngay tại đây! Hôm nay, ta nhất định phải khiến người quỳ xuống xin lỗi Hàn Uyên Tôn!”

Chưa dứt lời, nữ đệ tử đã đánh ra một đạo kiếm quang, muốn ép Vân Dao tránh xa Mộ Hàn Uyên.

“Soạt.”

Trừ Vân Dao, có lẽ không ai nhìn rõ chuyện gì xảy ra trong chớp mắt kia.

Chỉ thấy ống tay áo trắng như tuyết vung lên rồi hạ xuống, thân hình Mộ Hàn Uyên huyễn động, không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Vân Dao, khiến nữ đệ tử kia miễn cưỡng tra kiếm vào vỏ.

Sắc mặt của hắn ôn hòa như ngọc, nhưng giọng nói lại như phủ sương mỏng: “Không được vô lễ.”

“Hàn Uyên Tôn! Là cô ta nhục mạ ngài trước! Ngay cả tiên minh cũng không dám ——”

“Im lặng.”

Giọng của Mộ Hàn Uyên rất trầm.

Nữ để tử kia chợt phản ứng lại, mặt đỏ bừng, tức giận đến mức cơ thể run rẩy, nhưng lại không dám làm trái lời hắn, nàng ta cúi thấp đầu xuống.

Vân Dao cụp mắt, nhìn lòng bàn tay nơi ống tay áo vừa tuột khỏi, thầm nghĩ, đồ đệ này đúng là người khó chạm vào nhất thế gian.

Chạm chút thôi đã khiến hắn không vui.

Cũng phải thôi, nhìn xem, nàng chỉ mới tùy tiện nói một hai câu, thế mà các đệ tử đã trừng mắt tức giận, trông như muốn ăn tươi nuốt sống nàng —— Có thể thấy, trong lòng bọn họ, địa vị của Mộ Hàn Uyên rất cao, không thể bị ô uế.

Thế gian ca ngợi hắn là tuyết trên đỉnh núi, là trăng sáng trên trời cao, không cho phép người khác nhúng chàm dù chỉ một chút.

Nhưng bọn họ không biết rằng, kiểu người như thế, sẽ khiến người khác khao khát muốn kéo xuống bùn lầy.

Chẳng hạn như….. tiền thân?

Vân Dao siết chặt nắm tay, mỉm cười quay người lại.

Nàng nghe thấy Mộ Hàn Uyên bình tĩnh nói câu cuối cùng: “Mạo phạm bề trên, gây sự với đồng môn, làm trái môn quy. Ngươi không cần xuống núi nữa, mà hãy trở về đỉnh núi tự suy ngẫm. Ta sẽ viết thư nói rõ nguyên do sự việc với Nhiễm trưởng lão.”

“Vâng…… Đệ tử tuân lệnh.”

Nữ đệ tử đỏ mắt thi kiếm lễ rồi cáo lui, còn Mộ Hàn Uyên thì xoay người lại.

Dải lụa trắng che mắt phấp phới trong gió, Vân Dao ngước lên nhìn hắn, vẫn là nét mặt tươi cười không nghiêm túc khiến người ta phiền lòng.

Dường như đang chờ xem hắn sẽ khiển trách nàng như thế nào.

“Vân Yêu Cửu.” Mộ Hàn Uyên thấp giọng, dừng lại một chút, sau đó bất đắc dĩ dạy bảo: “Không được bôi nhọ chính mình.”

“……”

Ý cười của thiếu nữ vụt tắt.

—— Rõ ràng nàng bôi nhọ hắn, vậy mà hắn lại bảo nàng đừng bôi nhọ bản thân mình.

Vân Dao phát hiện mình sai rồi, trên đời này thật sự có người như tuyết trên núi cao, tính cách cao thượng, không tỳ vết. Nếu hắn đã quyết tâm làm trăng sáng, dù người khác dốc hết mọi vốn liếng, cũng không thể kéo hắn rơi xuống.

Mặc dù Càn Môn sa sút, nhưng vẫn miễn cưỡng xem như là tiên môn thứ năm cùng tứ đại tiên môn, dù sao cha ông cũng từng có quá khứ huy hoàng. Hiện tại lại có Mộ Hàn Uyên — người kế nhiệm Đạo Tử tương lai tọa trấn, luận địa vị thật sự, cũng xem như ngang hàng với tứ đại tiên môn.

Giảm bớt công đoạn “tự mình ngự kiếm”, Mộ Hàn Uyên trực tiếp dùng một chiếc tiên thuyền.

Vì chút chuyện ngoài lề trước khi xuất phát, trên hành trình đi đến hướng tây nam của tiên thuyền, các đệ tử đều an phận thủ thường. Mặc dù cũng có người phấn khích khó kiềm chế thì bọn họ cũng chỉ tụm năm tụm ba nói chuyện, không dám để người khác nghe.

Vân Dao ngồi ở cuối tiên thuyền, dựa vào lan can gỗ, ngắm biển mây tụ hợp bên ngoài tiên thuyền.

Song, ánh mắt của nàng lúc thì ngước lên, lúc thì hạ xuống, hệt như đang tìm kiếm thứ gì đó trong biển mây.

“Muội xem gì vậy sư muội, chẳng phải chỉ là sương mù không có gì đặc biệt thôi sao? Bộ đẹp lắm à?” Ô Thiên Nhai đến gần.

Vân Dao lười biếng chống má: “Không đẹp.”

Thần thức của nàng vẫn tập trung ở đằng sau tiên thuyền, nơi có hơi thở lạ đang ẩn nấp.

Ô Thiên Nhai: “Không đẹp mà muội còn ngắm?”

“Vậy ngắm gì đây, trông huynh cũng không đẹp.” Vân Dao thuận miệng đáp, ánh mắt hơi lạnh buốt.

…… Đó có thể là ai.

Vừa rời khỏi địa giới Càn Môn chưa bao lâu thì đã bám theo, thoạt nhìn không giống bất thình lình nảy ra ý tưởng, mà giống chuẩn bị sẵn từ lâu hơn.

Là trong tông môn có vấn đề? Hay trong đội ngũ đệ tử có vấn đề?

“Đương nhiên phải xem người đẹp như tranh rồi.” Ô Thiên Nhai xoay người, vai dựa vào lan can gỗ, cười nói: “Muội nhìn đằng trước kìa.”

“?”

Thần thức không chuyển động, Vân Dao nghiêng người liếc nhìn phía trước tiên thuyền.

Không rõ Trần Kiến Tuyết đang thỉnh giáo Mộ Hàn Uyên điều gì mà hơi khom người, nghiêng đầu về phía hắn, đầu ngón tay ở giữa không trung đang mô phỏng thuật pháp, linh lực khí cơ vô hình hữu chất xuất hiện giữa hai người.

Hai người bọn họ đứng gần nhau nhất ở trên cùng một tiên thuyền, nhưng cứ như ở một nơi tách biệt với những người khác.

Ô Thiên Nhai hỏi: “Thế nào, đẹp không?”

Vân Dao trả lời một cách lười nhác: “Lang tài nữ…… không, phải là nữ tài lang mạo, cảnh đẹp ý vui.”

Ô Thiên Nhai nói: “Dù đẹp thì cũng không thuộc về muội, sư muội phải học cách buông tay. Đi sai đường biết quay đầu, không có gì tốt hơn (*).”

(*) Thành ngữ, câu đầy đủ là: Nếu một người có thể thay đổi sau khi mắc lỗi, không có gì tốt hơn.

Vân Dao cười rồi hừ nhẹ.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Vân Dao, khu vực giữa tiên thuyền, những đệ tử trước đây từng cãi nhau với Vân Dao, đều nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường hoặc giễu cợt.

Vân Dao không tỏ vẻ ủ rũ nữa, nàng ngồi thẳng người, hơi nghiêng đầu, ngoắc ngoắc ngón tay —— Chuông vàng theo chuyển động tay mà lắc lư ngân vang, nàng mỉm cười rực rỡ với bọn họ.

“……”

Mấy người kia như nuốt phải ruồi, ai nấy mau chóng quay đầu đi.

Đương nhiên Ô Thiên Nhai cũng nhìn thấy, hắn nhịn cười:

“Nào, để ta giới thiệu cho muội biết mấy vị oan gia mà muội mới kết nhé.”

“Người đứng đầu, mặc trường bào màu xanh, là đệ tử thứ mười ba mà trưởng lão thế hệ thứ ba Lư Trường An yêu thương nhất, tên là Hà Phượng Minh. Hắn là cuồng tín số một của Trần Kiến Tuyết, có lẽ vì muội là con gái ngoài giá thú của chưởng môn, hắn thấy bất bình thay Trần Kiến Tuyết, cho nên mới giận chó đánh mèo lên muội. À, đừng thấy hắn trông có vẻ đạo mạo, tên này chó lắm, khi uống rượu thì tính nết cực xấu, có lẽ bởi vì cái tên “Phượng Minh” không hay, cho nên khi uống say sẽ hay chạy lên đỉnh núi bắt chước tiếng ngỗng kêu, các đệ tử của Lư trưởng lão đều không chịu nổi bị hắn quấy nhiễu……”

“Người mặc áo tím đối diện với hắn là Đinh Tiểu, đệ tử cuối cùng của trưởng lão Đường Âm, tuy rằng vóc dáng của nàng ta nhỏ nhắn, nhưng sức lực khỏe lắm, có thể nhấc cả một chiếc vạc lên. Nếu hai bên không dùng linh lực, một mình nàng ta có thể đánh với mười Hà Phượng Minh. Lần trước Hà Phượng Minh bắt chước tiếng ngỗng kêu, bị nàng ta đánh cắm đầu xuống núi……”

“Còn người bên cạnh Đinh Tiểu……”

Nghe Ô Thiên Nhai lải nhải suốt một tuần hương, hơi thở kia vẫn theo sau tiên thuyền không xa không gần.

Càng nghe, ánh mắt của Vân Dao càng lúc càng kỳ dị: “Huynh quả thật là Bách Hiểu Sinh của Càn Môn.”

“Đương nhiên, lời sư huynh nói, có thể là giả sao?”

“Ừm, nếu chuyện gì huynh cũng biết, vậy huynh có rành về các kiểu khế ước của giới tu chân không?”

“Khế ước?”

Ô Thiên Nhai quay đầu lại: “Có thể nói cụ thể không?”

“Chẳng hạn như, liệu có một loại sư đồ….. ừm, khế ước hai người, có thể hoàn toàn khống chế một người bất kể tu vi cao thấp.” Vân Dao ngoắc tay: “Bảo người nọ làm gì thì hắn sẽ làm theo thế ấy, mặc cho người kia thao túng, hoàn toàn không thể phản kháng.”

Sau một khoảng trầm mặc.

Ô Thiên Nhai trịnh trọng nghiêm túc nói: “Sư muội à, nếu muội muốn cậy thế hái dưa, sư huynh sẽ không ngần ngại đưa thang cho muội. Nhưng quả dưa muội nhớ thương này thì…… đó chính là Càn Nguyên Đạo Tử tương lai đấy —— Chẳng lẽ sư muội muốn tất cả các tiên minh truy sát muội?”

Vân Dao: “……”

Vân Dao: “?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp