Đêm trước khi lên núi Tàng Long, thôn xóm dưới chân núi này vô cùng yên tĩnh, không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi trời sáng, Mộ Hàn Uyên chọn một nhóm đệ tử, để bọn họ theo Vân Dao lên núi, thăm dò chướng khí vô danh bao trùm núi.

Trước khi đi hắn đã nói rõ, sau khi lên núi mọi hành động đều do Vân Dao sắp xếp, không được làm trái, nếu không sau khi về tông môn sẽ bị trừng phạt theo tội “bất kính với sư trưởng”.

Nếu mệnh lệnh này được đưa ra vào một ngày trước, có lẽ sẽ có đệ tử không sợ chết chất vấn vài câu.

Nhưng hiện tại, với lời bác bỏ lần trước của Vân Dao, cộng thêm uy lực chấn nhiếp chỉ bằng một sợi dây đàn của nàng, Hà Phượng Minh và những người khác dù bất mãn đến đâu cũng không dám bộc lộ gì với Mộ Hàn Uyên và Trần Kiến Tuyết, mà chỉ có thể thô lỗ cộc cằn chấp nhận.

Khi Mộ Hàn Uyên hạ lệnh, Vân Dao đứng một mình dưới gốc cây cổ thụ ngoài sân, lười biếng dựa vào gốc cây chợp mắt.

Không rõ là vấn đề của nguyên thân, hay vấn đề của chính nàng, Vân Dao cảm thấy sau khi đến giới Càn Nguyên, nàng luôn rất mệt mỏi. Ký ức trong thức hải ngắt quãng, khi có khi không.

Đôi khi nàng không thể phân biệt được những thứ kia là ký ức của nguyên chủ, hay của chính nàng.

…… Có lẽ bởi vì sống quá lâu chăng?

Nghe được âm thanh có người đến gần từ đằng sau, Vân Dao lười biếng đứng thẳng người, uể oải vươn vai. Mai rùa đen trên vòng tay rủ xuống, đung đưa dưới ánh mặt trời.

“Sư tôn.”

Thần thức truyền âm của Mộ Hàn Uyên vang lên trong thức hải.

Vân Dao nhăn mày, xoay người lại đối mặt với người đang đi tới từ đằng sau: “Im miệng, ta không muốn nghe giọng của ngươi vang lên trong thức hải của ta.”

Khi nhìn thấy dải lụa trắng che mắt của người nọ, Vân Dao dừng lại.

Đối với người mù đáng thương không thể nhìn thấy gì, đã vậy còn là đệ tử duy nhất của mình, có phải giọng điệu của nàng hơi quá hung dữ không.

Đặc biệt là sau khi Mộ Hàn Uyên nghe xong câu ấy, dường như hơi ngơ ngác —— Nếu không phải vì biết rõ người trước mặt là Hàn Uyên Tôn, người mà tứ hải bát hoang ngưỡng mộ, Vân Dao sẽ cho rằng lúc này đây hắn đang luống cuống.

May thay, khoảnh khắc hệt như ảo giác ấy chỉ kéo dài trong một nhịp thở.

Mộ Hàn Uyên hơi cúi đầu, kể lại cho Vân Dao nghe những gì mình an bài với các đệ tử lúc nãy.

Nghe xong, Vân Dao: “Ồ.”

Nàng nghiêng người, liếc nhìn phía sau Mộ Hàn Uyên, nơi Hà Phượng Minh và các đệ tử được chọn để lên núi cùng nàng đang đứng.

Thấy hồng y thiếu nữ nhìn sang, Hà Phượng Minh hừ một tiếng, quay mặt sang hướng khác.

Vân Dao: “……”

Vân Dao thu hồi ánh mắt: “Lên núi đã đành, ngươi còn muốn ta dắt theo một đám nhóc, lỡ lạc mất đứa nào thì sao? Đặc biệt là thằng nhãi Hà Phượng Minh kia, ta thấy hắn hoàn toàn không muốn đi cùng ta, chẳng bằng để hắn ở lại bảo vệ sư muội sức khỏe không tốt của ngươi.”

Mộ Hàn Uyên dường như không nhận ra lời giễu cợt của nàng, hắn nhẹ nhàng đáp lại với tâm tình cực tốt: “Bất kể là tu vi hay đấu pháp, Hà Phượng Minh đều là người xuất sắc nhất trong số các đệ tử. Có hắn đi theo, có thể…… giúp đỡ sư tôn.”

Giúp đỡ?

Hắn ta không khiến nàng thêm phiền thì đã tốt lắm rồi.

Vân Dao liếc hắn: “Hà Phượng Minh là người xuất sắc nhất? Vậy còn ngươi, kém hơn hắn sao?”

Lần này Mộ Hàn Uyên im lặng rất lâu.

Ngay lúc Vân Dao đang tự hỏi liệu có phải mình quá so đo với tiểu đồ đệ hay không thì nghe thấy Mộ Hàn Uyên khẽ hỏi: “Vân Yêu Cửu, người khăng khăng muốn ta đi cùng sao?”

“……”

Mộ Hàn Uyên hỏi một cách nghiêm túc.

Trái lại, trong lòng Vân Dao dâng lên cảm giác hơi kỳ lạ.

—— Hắn nói cứ như thể chỉ cần nàng khăng khăng muốn, thì hắn sẽ theo nàng lên núi Tàng Long.

Mộ Hàn Uyên nói: “Nếu người khăng khăng ——”

“Ai khăng khăng.”

Không muốn nghe lần thứ hai, Vân Dao vô cảm ngắt ngang, nàng xoay người lại: “Bảo đám gánh nặng kia đến đây. Phải lên núi trước buổi trưa, khi dương khí thịnh nhất.”

Mộ Hàn Uyên bất đắc dĩ, lúc hắn xoay người, hơi lướt qua đường nét mơ hồ của hồng y sạch sẽ chỉnh tề của Vân Dao ——

Đừng nói là bội kiếm, một khối ngọc sức cũng chẳng có.

Mộ Hàn Uyên hơi khựng lại.

Một lát sau, Hà Phượng Minh xụ mặt, dẫn theo vài đệ tử đi đến bên Vân Dao.

“Hàn Uyên Tôn.” Hắn ta nâng kiếm hành lễ sau đó khịt mũi quay sang Vân Dao: “…… Vân sư thúc.”

Những người còn lại tuân theo lệ cũ.

Nhìn sắc mặt khó chịu của hắn ta, Vân Dao cảm thấy rất sảng khoái.

Nàng ngoắc ngoắc tay, hệt như gọi chó con: “Đi theo sau ta. Nếu có người lạc đường, ta sẽ không quay lại tìm đâu.”

Hà Phượng Minh tức giận quay sang bên cạnh: “Sư tỷ, tỷ xem cô ta ——”

“Hà Phượng Minh.” Mộ Hàn Uyên chợt gọi.

Vẫn là giọng điệu thường ngày của hắn, ôn hòa trầm tĩnh, thần thái cũng không thay đổi chút nào.

Những không rõ tại sao, Hà Phượng Minh cảm thấy nhiệt độ sau lưng giảm xuống dù hắn ta đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang.

Hắn ta lặng lẽ im miệng.

Vân Dao khẽ “chậc” một tiếng: “Đi.”

Bọn Hà Phượng Minh ảo não đi theo.

Qua dải lụa trắng, cảm nhận được trên y phục của người nọ không có gì cả, Mộ Hàn Uyên chợt nâng cao giọng: “Vân Yêu Cửu.”

Vân Dao cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.

Mộ Hàn Uyên cảm nhận được hôm nay trời trong nắng ấm, nàng mặc y phục đỏ rực, đứng dưới ánh mặt trời, chắc hẳn vẫn là dáng vẻ như năm xưa.

Đáng tiếc hắn không thể nhìn thấy.

Mù lòa mấy ngày nhưng chưa bao giờ cảm thấy buồn bực, giờ phút này, lần đầu tiên Hàn Uyên Tôn thiết tha hi vọng độc này mau chóng tiêu trừ.

Ba trăm năm không gặp, hắn muốn nhìn xem,  phải chăng sư tôn vẫn là dáng vẻ như ở vực Đoạn Thiên năm xưa.

“Có chuyện thì nói mau.” Sau vài nhịp thở nhưng hắn vẫn không phản ứng, Vân Dao mất kiên nhẫn.

Mộ Hàn Uyên cụp mi: “Người thật sự không mang theo Hạc Vũ sao?”

“Cây đàn kia quá nhạt nhẽo, ta không thích.” Vân Dao lười nhác đáp: “Nếu đổi lại là Mẫn Sinh của ngươi, có lẽ ta sẽ cân nhắc…… tháo dây đàn làm roi?”

Vân Dao thản nhiên mỉm cười trước ánh mắt phẫn nộ và khó có thể tin nổi của các đệ tử.

Huyết điệp giữa mi tâm như giương cánh sắp bay.

“Thế nào, Hàn Uyên Tôn, có bằng lòng không?”

Mộ Hàn Uyên trầm mặc.

Vân Dao im ắng khẽ cười, xoay người định đi.

Soạt.

Linh khí sau lưng chấn động.

“——”

Đó là lần đầu tiên sau ba trăm năm, đàn Mẫn Sinh xuất hiện sau lưng nàng với hình dạng thật.

Mặc dù không quay lại nhìn, nhưng giống như gặp lại người bạn cũ đã lâu không gặp, thần thức của Vân Dao chỉ chạm nhẹ thì đã cảm nhận được mặt đàn nhuận trạch vô tướng, hệt như có ánh trăng luân chuyển suốt ba trăm năm.

Hóa ra “Hạc Vũ” thật sự không sánh bằng nó.

Không biết cây đàn này do ai tặng, chắc hẳn tìm rất nhiều nơi, hao phí rất nhiều tâm tư.

“…… Sư huynh!”

Trần Kiến Tuyết hiếm khi khẩn thiết, một tiếng gọi trầm thấp kéo Vân Dao thoát khỏi dòng suy nghĩ sâu xa.

Ngay sau nàng ấy, bọn Hà Phượng Minh dường như cũng gấp gáp.

“Hàn Uyên Tôn!”

“Tuyệt đối không thể!”

“Sao Hàn Uyên Tôn có thể mặc cho cô ta càn quấy……”

“……”

Lúc này, Vân Dao mới chợt hoàn hồn, hắn thật sự lấy Mẫn Sinh ra, thuận theo ý nàng?

“Chuyện hôm nay, là Vân Yêu Cửu thay ta lên núi, nếu người muốn mượn, đương nhiên ta sẽ bằng lòng.”

Giọng của Mộ Hàn Uyên thấp thoáng vang lên từ đằng sau, dường như đang giải thích lý do với bọn họ.

“Sư huynh!”

Từ trước đến nay Trần Kiến Tuyết luôn đối xử dịu dàng với mọi người, dù tức giận cũng nói năng nhẹ nhàng, nhưng hiện tại nàng lại gấp đến mức nói lớn: “Nhưng đây là Mẫn Sinh mà huynh luôn trân quý như tính mạng, là pháp bảo bầu bạn với huynh nhiều năm, sao có thể tháo dây đàn ——”

“Được rồi, đừng ồn nữa, ta chỉ đùa chút thôi mà.”

Vân Dao nghe đến mức đau đầu, lập tức không hề do dự rời khỏi thôn: “Các ngươi cứ từ từ ôn lại chuyện cũ, ta không phụng bồi, đi trước đây —— Hà Phượng Minh, các ngươi không đi sao?”

“……”

Nhìn theo bóng lưng không hề dừng lại của Vân Dao, bọn Hà Phượng Minh lưỡng lự một chút, sau đó ngự kiếm rời khỏi sơn thôn.

Không lâu sau đó, bóng người sau lưng bọn họ mờ dần, cuối cùng không còn nhìn rõ được nữa.

Vân Dao tùy tiện giẫm lên một nhánh cây phi hành, lúc này mới thu hồi thần thức của mình lại.

Nàng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Tuy rằng vừa rồi nàng cố ý trêu chọc, nhưng tuyệt đối không hề cố ý muốn thử Mộ Hàn Uyên, cũng như hoàn toàn không nghĩ rằng, hắn thật sự sẽ lấy Mẫn Sinh ra, để nàng tháo dây làm roi.

Dựa vào phản ứng của mọi người, thoại bản viết rằng Mộ Hàn Uyên xem “thân đàn như thân mình”, quả thật không hề sai.

Ấy thế mà hắn bằng lòng, Vân Dao chỉ có thể giải thích rằng ——

Người mang ơn, cầu được ước thấy.

…… Quả thật là thánh nhân.

Nàng thật sự thắc mắc.

Thánh nhân quân tử đến mức này, trong thoại bản kiếp trước, tại sao Mộ Hàn Uyên lại nhập ma?

****** 

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu đề “Tiếng đàn vẳng trăng thâu” cải biên từ bài thơ gốc của Lý Dục: “Ngàn dặm giang sơn chiều vẻ lạnh. Thuyền trơ đâu tít mé bông lau, tiếng địch vẳng trăng thâu.” (Bản dịch thơ của dịch giả Nguyễn Chí Viễn, nguồn: thivien)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play