Tuy rằng Hà Phượng Minh rất muốn chạy đến bên cạnh Mộ Hàn Uyên, thêm mắm thêm muối vài câu về Vân Yêu Cửu, nhưng mỗi câu mỗi chữ nàng nói lúc nãy như kim châm, đâm thủng chiếc túi chứa sự giận dữ của bọn họ, thế nên hắn ta không dám ở cạnh Hàn Uyên Tôn quá lâu.
Cuối cùng Trần Kiến Tuyết cũng đã ổn định lại hơi thở, nàng mở mắt ra: “Sư huynh, huynh đừng hiểu lầm, Vân Yêu Cửu chẳng nói gì quá đáng cả, chỉ nói ——”
“Ta biết.”
Mộ Hàn Uyên ngắt lời, giọng hắn trầm ấm.
Trần Kiến Tuyết sửng sốt, ngẩng đầu lên: “Huynh biết?”
“Ừ.”
“Vậy tại sao huynh vẫn ——”
Câu hỏi của Trần Kiến Tuyết im bặt.
Nàng hơi khó hiểu và thất thần, men theo cánh tay nâng lên của Mộ Hàn Uyên, nhìn sang bên cạnh ——
Ống tay áo trắng như tuyết nâng lên, ngón tay như trúc như ngọc lộ ra, vuốt ve chiếc đàn đang lơ lửng bên cạnh.
Một sợi dây đàn bị đốt ngón tay của Mộ Hàn Uyên từ từ gảy nhẹ.
Hắn lắng tai nghe, như thể đang điều chỉnh dây đàn.
Dường như không hài lòng với âm thanh của dây dàn, hắn khẽ nhíu mày.
Dừng một chút, một loạt tiếng đàn vang lên theo ngón tay của hắn, hoặc véo von, hoặc trầm bổng, hoặc sắc bén, hoặc hùng dũng……
Nhưng, không có âm thanh nào giống tiếng đàn ấy của nàng.
Cho đến khi ——
“Coong.”
Âm thanh quen thuộc của dây đàn lần nữa vang lên trong sân.
Một thoáng sau, hàng mi dài khẽ run lên, dưới sống mũi cao thẳng của Mộ Hàn Uyên, đôi môi mỏng mím lại, nhếch lên một chút.
“Khó nghe thật.”
Hắn khẽ nói như thế, nhưng lại mỉm cười.
“…..”
Ánh mắt của Trần Kiến Tuyết lóe lên, Mộ Hàn Uyên trước mặt nàng lúc này trông cực kỳ xa lạ, hệt như quay lại hôm trong bí cảnh Thiên Huyền.
Suốt ba trăm năm qua, Vân Dao là người duy nhất trong trời đất này có thể khiến hắn trở nên như thế.
Lẽ nào.
“Vân Yêu Cửu, cô ấy và……”
—— Cô ấy và tiểu sư thúc tổ Vân Dao có quan hệ gì với nhau?
Giọng của Trần Kiến Tuyết ngập ngừng, những từ còn lại không thể thốt ra.
“Hửm?” Mộ Hàn Uyên hơi nghiêng mặt sang, trong giọng nói như ẩn chứa ý cười khó giấu, dường như lúc này hắn đang rất kiên nhẫn: “Cái gì?”
Trần Kiến Tuyết bỗng nhiên không dám hỏi.
Nàng lắc đầu, nhớ đến chuyện Mộ Hàn Uyên không nhìn thấy, nên nói: “Không có gì.”
Mộ Hàn Uyên cũng nhớ tới một chuyện: “Sau này, đừng gọi người là Vân Yêu Cửu.”
“Tại sao?”
“Nguồn gốc của cái tên này không mấy vẻ vang.” Không rõ nghĩ đến điều gì, ý cười trên môi Mộ Hàn Uyên càng rõ rệt hơn: “Không phải người thân thiết, nếu gọi người như thế, người sẽ không vui.”
“……”
Nếu nói trước đây chỉ là nghi ngờ, thì giờ đây Trần Kiến Tuyết tin chắc rằng, vừa rồi trong lúc bố trí kết giới, Mộ Hàn Uyên thật sự phân tâm quay đầu lại sau khi nghe cụm từ “Vân Yêu Cửu”.
Vân Dao đặc biệt bởi vì Vân Yêu Cửu, hay Vân Yêu Cửu đặc biệt bởi vì Vân Dao ——
Rốt cuộc bọn họ có quan hệ thế nào, đối với sư huynh, bọn họ là gì?
Trần Kiến Tuyết gần như bị những thắc mắc trong lòng làm cho mất khống chế, suýt nữa lại ho khan, nhưng nàng đã kìm lại, hỏi: “Nếu sư huynh hiểu cô ấy như vậy, tại sao vừa rồi lại nói với cô ấy những lời kia?”
“……”
Mộ Hàn Uyên nhớ đến lời truyền âm “Bẩn tay của ta” của nàng, dường như khi ấy nàng tức giận đến mức muốn tát bay tên đồ đệ chẳng ra gì như hắn —— Nhưng nàng vẫn cố nhẫn nhịn.
Cùng với tất cả những lời nàng nói trước đó, đều là tấm lòng muốn bảo vệ người đệ tử là hắn.
Sau đó nàng tự làm bản thân tức giận.
Mộ Hàn Uyên không khỏi cười nhẹ rồi thở dài.
“Bởi vì khi bảo vệ người khác, người sẽ chẳng đoái hoài đến bản thân mình.” Vì vậy, nàng nhắm mắt làm ngơ trước sự căm giận của những đệ tử kia khi bọn họ bị vạch mặt.
Hắn biết ngạo khí và kiếm thuật của nàng đều là đệ nhất thiên hạ, cho nên nàng chẳng bao giờ bận tâm đến lời nói và cách nhìn nhận của người khác về mình.
Nhưng hắn không thích sự ác ý mà bọn họ nhắm vào nàng.
“…… Sư muội, trở về nghỉ ngơi đi.” Mộ Hàn Uyên hơi ngước mắt lên: “Đêm nay muội sắp xếp ca trực của các đệ tử. Nếu hôm nay bọn họ gặp ta, có lẽ sẽ không được tự nhiên.”
Trần Kiến Tuyết siết chặt ngón tay: “Vậy còn sư huynh?”
“Có lẽ ta sẽ trực suốt đêm.” Mộ Hàn Uyên dừng lại một chút, giọng nói như pha chút tiếng cười nhẹ: “Như thế mới có thể chờ được người.”
“……”
——
Sự thật chứng minh, Mộ Hàn Uyên thật sự rất hiểu sư tôn của mình.
Vân Dao đi vòng quanh trăm dặm bên ngoài thôn, gần như lật hết đất hết núi gần đó lên, nhưng vẫn không tìm được bọn tu giả lén lút bám theo tiên thuyền của bọn họ lúc sáng.
Thế là không có chỗ trút lửa giận, nên nàng chỉ đành ôm cục tức trở về.
Thôn trang về đêm chỉ đốt mấy ngọn nến, tựa như ma trơi trong màn đêm u ám, ánh nến thoáng nghiêng ngả khi có gió thổi qua, tàn quang xẹt qua những góc hoang tàn đổ nát, mạng nhện lắc lư, khiến cả thôn trở nên đáng sợ hơn.
Vân Dao đi đến theo ánh đèn trong sân, đang định mắng kẻ nào chán sống, nửa đêm đốt đèn, không sợ gọi quỷ đến sao?
Sau đó, bên cạnh ngọn đèn, nàng nhìn thấy Mộ Hàn Uyên khoác áo bào đang tĩnh tọa.
Nếu nói ánh đèn giống như men sứ, vậy Mộ Hàn Uyên chính là món đồ sứ tuyệt phẩm độc nhất vô nhị của thế gian, như băng như ngọc, long lanh đến mức khiến người ta không kìm lòng được, từng tấc từng tấc, dùng ánh mắt hoặc đầu ngón tay chạm vào.
Nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn, đặc biệt là mỹ nhân bịt mắt, hòa với bóng đêm, khiến người ta nảy sinh ác niệm.
Vân Dao nhìn một cách suồng sã, cũng như thỏa chí, cứ như sợ rằng hắn không nhận ra nàng dùng ánh mắt “ức hiếp” hắn.
Thật ra, nàng không hề che giấu hơi thở, nên lẽ ra hắn phải nhận ra ngay từ đầu.
Nhưng Mộ Hàn Uyên lại không hề nhúc nhích, mặc cho nàng ngắm nhìn.
Cuối cùng Vân Dao không thắng nổi hắn.
Hồng y thiếu nữ giẫm lên bóng đêm và ánh nến đung đưa trong gió, lười biếng tiến lên, dựa vào mép bàn cạnh tay áo của hắn.
“Mắt không thấy, đốt đèn phí sáp.”
Không chờ Mộ Hàn Uyên trả lời.
“Hơn nửa đêm rồi mà vẫn chưa ngủ, Hàn Uyên Tôn chờ gì ở đây vậy,” Nàng đặt tách trà mà hắn đã dùng vào lòng bàn tay, đầu ngón tay đặt dưới đáy tách, lật úp lại, tiện đà xoay vòng, chuông vàng vang lên âm thanh dễ nghe: “Chờ nữ quỷ cướp sắc sao?”
Từ “sư tôn” đã đến bên môi theo bản năng.
Sau khi nghe xong câu nói không hề đứng đắn này, hầu kết như bạch ngọc lành lạnh nhấp nhô, nuốt lại cụm từ kia.
Mộ Hàn Uyên bất đắc dĩ: “…… Người vẫn còn giận sao?”
“Ồ, hóa ra dâng tới cửa vì muốn ta nguôi giận?” Vân Dao cười lạnh, bóp mạnh tách trà bên cạnh tay áo của hắn, tới mức vang lên tiếng rắc, nàng khom người về phía hắn, gần như kề sát lông mày xinh đẹp của hắn ——
Là tư thế của kẻ hung hãn.
Gần như hôn lên ánh trăng, trong màn đêm, ngân quan cực kỳ quyến rũ, Vân Dao sực nhớ ra.
Mỹ nhân, nhưng mắt mù.
Làm điều vô ích, vì hắn không nhìn thấy.
Vân Dao: “……”
Thế nên, tiến không được, lùi cũng không xong, mở miệng không được, im miệng cũng không xong.
Vân Dao cứng đờ vì lúng túng.
Ngoại trừ thị giác, các giác quan của Mộ Hàn Uyên khá nhạy bén trong màn đêm. Trên người Vân Dao thoang thoảng lãnh hương nhàn nhạt, hắn không phân biệt được đó là mùi gì, nhưng có thể phân biệt được đó là mùi hương chỉ có ở trên người nàng.
Song, đêm nay, nó rất gần, rất đậm.
Trong đêm tối, mỹ nhân như được tạc từ băng ngọc hơi nghiêng người: “….. Sư tôn?”
Tiếng gọi này rất trầm, rất nhẹ, thoáng qua không rõ ràng, Vân Dao gần như không phân biệt được đó là giọng nói hay thần thức truyền âm.
Thế là hồng y thiếu nữ chợt giật mình, hoảng hốt lùi lại hai bước.
“Mộ, Hàn, Uyên.”
Truyền âm lần nữa vang lên, gần như pha chút nổi nóng nghiến răng nghiến lợi.
Mộ Hàn Uyên cảm thấy hơi khó hiểu, hắn không hiểu tại sao Vân Dao đột nhiên tức giận, do dự một chút, hắn chỉ có thể nhỏ giọng truyền âm: “Nếu sư tôn vẫn chưa nguôi giận, đệ tử mặc cho sư tôn trút giận.”
“——”
Vân Dao hoàn toàn tức tối, nàng bật cười: “Ta có thể đánh ngươi, hay có thể phạt ngươi quỳ?”
Mộ Hàn Uyên hơi suy tư: “Đều có thể, tùy ý sư tôn.”
“…… Có phải ngươi nghĩ rằng, ngày mai phải lên núi nên ta sẽ không làm gì ngươi?”
Nhắc tới chuyện này, Mộ Hàn Uyên lưỡng lự.
“Ngày mai ta không dẫn đội, nếu sư tôn muốn trút giận, người không cần băn khoăn.”
“Ngươi không đi? Vậy ai đi?” Vân Dao nhăn mày, cảm nhận được điềm chẳng lành.
“Ta muốn mời sư tôn đích thân lên núi Tàng Long.”
“……”
Thảo nào hắn ở đây đợi nàng.
Vân Dao cười nhạt, quay sang nhìn hắn: “Vậy còn ngươi.”
“Tình huống của thôn này hơi kỳ lạ, chưa tra rõ, chỉ để đệ tử trông chừng, ta không yên lòng.” Mộ Hàn Uyên đáp.
“Trừ ngươi, tu vi của Trần Kiến Tuyết cũng không thấp.” Vân Dao hỏi: “Sao không bảo nàng ta đi?”
Mộ Hàn Uyên hơi sửng sốt, dường như không hiểu tại sao Vân Dao lại nhắc đến Trần Kiến Tuyết.
Giống như hắn không thể hiểu, tại sao ban ngày Vân Dao đơn độc truyền âm với Trần Kiến Tuyết, không cho người ngoài nghe.
Khoảnh khắc ấy, hắn hơi không vui.
Hắn mới là đồ đệ của nàng, nhưng cớ sao sư tôn muốn thân cận với người khác.
Mộ Hàn Uyên nghĩ, cụp mắt xuống, nghĩ ra một lý do cực kỳ hợp lý: “Sức khỏe của sư muội không tốt, không tiện vào chướng khí trong rừng.”
“……”
Sau một khoảng lặng, Vân Dao bị thánh nhân Mộ Hàn Uyên chọc tức đến mức hừ một tiếng rồi cười lạnh: “Sư muội của ngươi quý giá, còn sư tôn của ngươi khỏe nhất, đúng không?”
Lúc này, Mộ Hàn Uyên không hề nghĩ ngợi gì:
“Đương nhiên sư tôn là đệ nhất thiên hạ.”
“Ta ——”
Lời thổi phồng buồn cười như thế, ấy vậy mà được thốt ra từ miệng của Mộ Hàn Uyên.
Hắn còn nói một cách chắc chắn và bình tĩnh.
Vân Dao thật sự ngơ ngác: “…… Hàn Uyên Tôn, khoác lác sẽ gặp quả báo đấy.”
Giữa ánh trăng và ánh nến, người nọ cụp mắt, mỉm cười rất nhẹ: “Không phải, không đâu.”
Không phải khoác lác, mà là Mộ Hàn Uyên chắc chắn như thế.
Ba trăm năm nay, hắn dồn hết tâm trí tu luyện, chỉ vì muốn xóa bỏ nghi ngờ của thế gian, khiến mọi người mỗi khi thấy hắn sẽ nhớ đến sư tôn của hắn, không ai được phép lãng quên nàng, Vân Dao mãi mãi là thiên hạ đệ nhất, là người dùng một kiếm trấn áp Ma Vực ba trăm năm trước.
……
Song, Mộ Hàn Uyên chưa bao giờ ngờ rằng, Vân Dao cũng sẽ có lúc “gãy kích” trong một “rãnh ngầm” nho nhỏ.
Hai ngày sau, Hà Phượng Minh và nhóm đệ tử cả người đầy thương tích nhếch nhác trốn về, nắm lấy áo bào của hắn, cầu xin hắn lên núi Tàng Long cứu Vân Yêu Cửu ——
Quả báo của Mộ Hàn Uyên đến.
******
Tác giả có lời muốn nói:
Fan số 1 của Vân Dao ở Càn Nguyên: Mộ Hàn Uyên.
Bạch Mộ: Bất kể người nói gì, người cũng không nên âm thầm truyền âm với muội ấy.
Vân Dao: Ngươi hung dữ với ta?
Hắc Mộ: Ta mới là đồ đệ duy nhất của người, muốn truyền âm bí mật gì đó, chỉ có thể truyền cho ta. Lần sau, nếu có người thứ ba nghe được, ta sẽ xử kẻ đó
Vân Dao: …… Ngươi cứ hung dữ với ta đi.