Nói một cách công bằng, Vân Dao thật sự không hề xem trọng chuyến đi đến núi Tàng Long này.

Nàng tin rằng Mộ Hàn Uyên cũng nghĩ thế.

Là “Hàn Uyên Tôn” được cung phụng nhiều năm, ắt hẳn hắn cũng phát hiện bọn bám đuôi tiên thuyền sau khi bọn họ rời khỏi địa giới Càn Môn. Vân Dao đoán rằng hắn muốn chia binh hai đường, thứ đáng ngại không phải núi Tàng Long, mà là bọn bám đuôi theo dõi kia.

Nói cách khác, hai người đều không hẹn mà cùng nghĩ rằng, mối nguy và biến số thật sự không ở trên núi, mà là ở ngoài núi.

Song, những người ngốc nghếch hiển nhiên không nghĩ nhiều như vậy ——

“Có vài người lì lợm la liếm muốn trở thành sư muội của Hàn Uyên Tôn, đáng tiếc, Hàn Uyên Tôn chỉ quan tâm Kiến Tuyết sư tỷ. Gặp phải chuyện nguy hiểm, lập tức đẩy cô ta ra ngoài trước, giành lấy danh phận sư muội hữu danh vô thực thì có lợi ích gì chứ?”

Cách núi Tàng Long chưa đến trăm trượng, Vân Dao bảo các đệ tử hạ phi kiếm, đi bộ lên núi.

Có người bất mãn, nhưng vì có mệnh lệnh từ trước của Mộ Hàn Uyên, nên không ai dám thẳng thừng ý kiến.

Vậy nên, vẫn chưa vào núi rừng, Vân Dao chỉ nghe thấy một đệ tử lẩm bẩm nói nhỏ vừa đủ để bản thân mình nghe sau lưng nàng.

Tuy nhiên sau khi nữ đệ tử kia nói xong, không có ai đáp lại nàng ta.

Nàng ta lúng túng dừng lại một chút: “Huynh nói gì đi chứ, Hà sư huynh?”

Hà Phượng Minh chưa kịp trả lời, Vân Dao đi đằng trước không kìm được, khẽ bật cười.

“……”

Nghiêm Nhược Vũ lập tức đỏ bừng cả mặt, căm tức nhìn nàng: “…… Ngươi cười cái gì?”

“Chưởng môn cũng không quản rộng như ngươi, thế nào, ngươi muốn thay mặt chưởng môn sao?” Vân Dao không hề quay đầu lại, nàng dùng nhánh cây gãy như kiếm, gạt cây cỏ cản đường sang một bên, cười mà như không cười đáp lại.

Nghiêm Nhược Vũ nói: “Ta có quản gì đâu, chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, chỉ có thế mà sư thúc không nghe lọt tai sao? Vậy sau này về tông môn, ngày ngày thấy Hàn Uyên Tôn và Kiến Tuyết sư tỷ, ngươi sẽ chịu nhiều ấm ức lắm đấy.”

“Ta ấm ức cái gì, Mộ Hàn Uyên bảo ta dẫn đội, nói không chừng bởi vì hắn yên tâm ta hơn đấy.”

Vân Dao vừa khom người ngắt lá, vừa thuận miệng nói bừa.

Trong lòng nàng hơi bất an —— Sương mù xung quanh đã dày đặc hơn so với lúc vừa mới hạ phi kiếm, nàng thậm chí không thể nhìn rõ cỏ cây cách đó mười trượng.

Dường như “chướng khí” này có đầu nguồn.

Nghiêm Nhược Vũ bật cười vì tức giận: “Ngươi nói chuyện viển vông gì thế? Sao sư huynh lại yên tâm ngươi hơn, Kiến Tuyết sư tỷ là quán quân Tiên Môn Đại Bỉ đợt trước đấy!”

“Tiên Môn Đại Bỉ năm năm tổ chức một lần, cộng hết quán quân lại còn nhiều hơn tiên hạc nuôi trên đỉnh Khải Việt, bộ hiếm lắm sao.”

Vân Dao quan sát chiếc lá trong tay xong, sau đó vứt đi.

Ý cười vẫn còn trên môi.

Hồng y thiếu nữ đi đầu chợt xoay người lại, cong mắt cười, dường như tâm trạng rất tốt: “Có lẽ vì sương mù này kỳ lạ, có vào không có ra —— Sư huynh cảm thấy, chỉ khi ta bị nhốt trong núi, hắn mới có thể tìm được ta.”

“? Sao Hàn Uyên Tôn có thể tìm được ngươi?”

Vân Dao chắp tay sau lưng, tỏ vẻ vô hại chớp chớp mắt: “Bởi vì, ta và sư huynh tâm ý tương thông chăng?”

Nghiêm Nhược Vũ: “……”

Nghiêm Nhược Vũ: “??”

Lần này, không chỉ mình Nghiêm Nhược Vũ, các đệ tử đứng cách xa một vòng, vừa đi vừa cảnh giác quan sát xung quanh, đều không kìm được mà quay sang nhìn nàng.

Ai cũng bày ra vẻ mặt khó nói nên lời.

Hà Phượng Minh là người đầu tiên phát hiện ra, hắn ta chăm chú nhìn lúm đồng tiền rực rỡ như hoa trên khuôn mặt của hồng y thiếu nữ, hơi ngập ngừng: “Có phải ngươi phát hiện được gì đó không?”

Vân Dao quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn hắn ta.

Dẫu rằng nàng không nói gì, nhưng Hà Phượng Minh luôn có cảm giác mình vừa nghe được một câu “Ồ, hóa ra ngươi cũng có não”.

Hà Phượng Minh: “……”

Cố nén nỗi nhục, Hà Phượng Minh thu hồi thanh kiếm đang dò xét, đứng thẳng người: “Vừa rồi ngươi bảo bọn ta hạ phi kiếm trước khi vào chướng khí, nhất định có lý do.”

Có đầu tàu đặt câu hỏi, những đệ tử còn lại lập tức nhìn sang.

“Lý do à, rất đơn giản. Lẽ nào các ngươi không nhận ra, trong phạm vi chướng khí, thần thức chỉ có thể phóng thích tối đa trăm trượng?”

“……”

Bốn phía lặng ngắt như tờ.

Không nghe thấy bất cứ ai đáp lại, Vân Dao khó hiểu quay người, đối diện với vẻ mặt kỳ lạ của mọi người trong chốc lát nàng mới sực nhớ ra.

“À, quên, tu vi của các ngươi thấp, thần thức vốn không thể phóng thích trăm trượng.”

Các đệ tử: “……”

Thôi im đi.

Trong số mọi người, chỉ có Hà Phượng Minh không có phản ứng gì, chỉ là ánh mắt nhìn Vân Dao càng lúc càng kỳ quặc ——

Mộ Hàn Uyên nói không sai, hắn ta được xem là đệ tử kiệt xuất trong hàng ngũ đệ tử, dưới sự chỉ dạy của trưởng lão cốt lõi của Càn Môn — Lư Trường An, đương nhiên kiến thức của hắn ta khá uyên bác.

Theo hắn ta biết, nếu không có tu vi trên Hóa Thần cảnh, không thể nào phóng thích thần thức hơn trăm trượng. Mà trong tứ đại tiên môn của Tiên Vực, người có tu vi Hóa Thần cảnh, đã đủ tiêu chuẩn đảm nhận vị trí trưởng lão hạch tâm.

Hơn nữa, lúc ấy nàng còn đang phân tâm điều khiển kiếm ——

Một lời khó nói liếc nhánh cây trong tay Vân Dao, sắc mặt Hà Phượng Minh càng lúc càng quái lạ.

Điều khiển…… một nhánh cây.

Sắc mặt Hà Phượng Minh thay đổi mấy lần, cuối cùng hít sâu một hơi, như cố kìm nén cảm xúc, nâng kiếm hành lễ với Vân Dao: “Rốt cuộc chướng khí này từ đâu tới, ta điều tra khắp núi nhưng không có kết quả, mong sư thúc chỉ giáo.”

“Hà sư huynh??” Nghiêm Nhược Vũ kinh ngạc.

Những người còn lại đều im lặng.

Vân Dao ngạc nhiên liếc Hà Phượng Minh, nàng vốn không có ý định giấu giếm cho nên nói thẳng: “Nguồn gốc của thứ này, ta không biết, nhưng ta có thể chắc chắn, đây không phải chướng khí.”

Trong nhóm đệ tử có người đặt câu hỏi: “Tại sao? Cứ xem như thôn dân bình thường bị lạc đường đi, nhưng nếu chướng khí không có độc, tại sao đệ tử Thiên Âm Tông vào điều tra, tất cả đều một đi không trở lại?”

“Ta nói rồi, ta không biết.”

Trước khi đối phương hỏi tiếp, Vân Dao dùng nhánh cây gẩy gẩy cành lá cạnh giày của mình: “Nếu sương mù có độc, tại sao cây cỏ không bị ảnh hưởng mà héo rũ. Vừa rồi ta thăm dò, từ khi lên núi, dù ‘chướng khí’ dày hay thưa, cây cỏ ven đường sinh trưởng hoàn toàn bình thường.”

Sắc mặt mọi người lập tức trở nên khó coi.

Nếu là khí độc, bọn họ có thể phòng bị —— Dù sao mỗi đệ tử đều mang theo không ít Tị Độc đan và Hóa Độc đan trước khi lên đường; nhưng nếu không phải khí độc, thì các đệ tử Thiên Âm Tông một đi không trở lại, có vẻ rất kỳ lạ.

“Còn một điều nữa.” Vân Dao giơ bàn tay vừa ngắt lá cây lên: “Trên phiến lá có một lớp bột màu trắng, chạm vào thì vỡ ngay —— Các ngươi có bao giờ trông thấy chướng khí nào như vậy chưa?”

Các đệ tử nhìn nhau, qua làn sương mỏng, bọn họ cảm thấy khuôn mặt của mọi người mơ hồ đến đáng sợ.

“Tại sao ta cảm thấy…… sương mù này, càng lúc càng dày?”

“Đinh, Đinh sư tỷ, tỷ đừng dọa ta sợ có được không?”

“Phạm vi thăm dò bằng thần thức thật sự đang thu nhỏ lại!”

“Các ngươi…… có thấy rõ con đường chúng ta vừa đi không?”

“Á, ai đụng vào ta vậy ——”

“Im lặng!”

Vân Dao quát lên một tiếng, các đệ tử đồng loạt giật mình.

Hồng y thiếu nữ lúc nãy mới đùa cợt với bọn họ, hiện tại lại tỏ ra lạnh lùng hiếm thấy, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, sườn khuôn mặt lộ ra chút túc sát lăng liệt.

Sau khi quát lớn để ổn định cảm xúc hoảng sợ của bọn họ, giọng điệu của Vân Dao nhẹ nhàng hơn: “Sương mù kỳ lạ này có đầu nguồn, nếu quan sát của ta chính xác, đầu nguồn này không chỉ có một, hơn nữa còn có thể di chuyển, nên chắc chắn là vật sống.”

“……”

Mọi người khựng lại, sau đó, dù vô tình hay cố tình, tất cả đều nhích người đến sát bóng dáng đỏ rực diễm lệ trong làn sương trắng đục.

Vân Dao nhận ra nhưng không nói gì, chỉ hạ lệnh bảo các đệ tử lập kiếm trận, bày kết giới:

“Chặn sương mù này lại trước đã.”

Lúc này đây, không có ai không nghe theo, tất cả đều làm theo lời nàng.

Ngay cả Nghiêm Nhược Vũ, người vừa châm biếm nàng lúc nãy, cũng tái mặt: “Vân sư…… sư thúc, sương mù dày đặc quá.”

Vân Dao không ngoảnh đầu lại, mà chỉ lạnh nhạt nói: “Ngươi nghĩ ta là Mộ Hàn Uyên sao?”

“?”

Thấy không ai hiểu, Vân Dao đành phải giải thích: “Ta không mù, nhìn thấy.”

Đinh Tiểu, người im lặng nãy giờ, không kìm được mà nói nhỏ: “…… Sư thúc, lúc này mà người còn mắng Hàn Uyên Tôn, vậy có ổn không?”

“Dù sao cười chết cũng dễ coi hơn khóc chết mà?”

Đinh Tiểu: “—— Ta chưa muốn chết mà sư thúc??”

Vân Dao chưa kịp “an ủi”, đệ tử nhỏ tuổi nhất trong nhóm run rẩy hỏi: “Mọi người, mọi người có cảm thấy chóng mặt không?”

Các đệ tử đi chuyến này đều đã qua Trúc Cơ, đã thoát khỏi phàm thể từ lâu, nếu không phải độc, sao lại chóng mặt……

Sắc mặt Vân Dao biến đổi.

“Tất cả vận chuyển linh lực, tự kiểm tra kinh mạch phủ tạng!”

“Ta, sao linh lực của ta lại trì trệ vậy??”

“Ta cũng thế!”

“Rốt cuộc đây là thứ gì, rõ ràng chúng ta đã ăn Tị Độc đan rồi mà?!”

“Các ngươi nhìn bên ngoài kết giới đi, sương trắng bao phủ bên ngoài…… Không phải, không phải sương, là tơ trắng!”

Mọi người nhìn kỹ.

Trên lồng kết giới ánh sáng, dưới sự thúc giục của linh lực, sương mù ngưng tụ và biến hóa —— Đó là vô số tơ trắng vặn vẹo.

Dưới sự kinh hãi, mọi người không khỏi bối rối.

Ngay cả Vân Dao cũng nghiến răng nghiến lợi.

Nàng nhìn chằm chằm vào đám tơ trắng bên ngoài kết giới: “…… Tơ ác mộng.”

“? Là thứ gì vậy?”

Các đệ tử Càn Môn tuyệt vọng nhìn nhau, rõ ràng không có ai từng nghe qua cái tên này.

“Tơ của Yểm Thú, người đắm chìm trong giấc mơ sẽ chết.”

Sắc mặt Vân Dao lạnh như sương, cõi lòng cũng sụp đổ ——

Tại sao dị thú bị chính tay ngũ sư huynh tiêu diệt bốn trăm năm trước lại xuất hiện trên ngọn núi Tàng Long nhỏ bé này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play