Từng Thấy Hoa Đào Ánh Yên Ngọc

Chương 12: Từng thấy hoa đào ánh yên ngọc (7)


1 tháng

trướctiếp

Chốc lát sau, mọi người tỉnh táo lại sau sự tĩnh lặng như thiên lôi vừa giáng xuống.

Hà Phượng Minh và những người khác ngoảnh đầu nhìn về phía vang lên giọng nói, gần như muốn gãy cả cổ ——

“Hàn Uyên Tôn???”

Tràn ngập vẻ bàng hoàng và khó hiểu.

Trên thực tế, Vân Dao còn khó hiểu hơn cả bọn họ.

—— Thoại bản viết rằng “Thân đàn như cơ thể mình”, không ai được phép chạm vào cầm tuệ của đàn Mẫn Sinh mà?

Chẳng lẽ nàng đọc thoại bản dã sử dởm?

Vân Dao hơi sửng sốt.

Sau đó, nàng thấy tay áo của Mộ Hàn Uyên vung lên, một thanh trường cầm ngọc thạch tỏa ra hào quang xuất hiện giữa không trung. Hắn thuận tay đẩy lên phía trước, chiếc đàn bay đến trước mặt Vân Dao.

Trường cầm lơ lửng.

Vân Dao và mọi người ngước mắt nhìn nó.

Không phải “Mẫn Sinh” của hắn, mà là “Hạc Vũ” do Thiên Âm Tông tặng.

Trong sân, ngoại trừ Mộ Hàn Uyên và Vân Dao, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trái tim suýt nhảy ra khỏi cổ họng dần dần dịu xuống.

Hà Phượng Minh là người kinh hãi nhất, bây giờ hắn ta đã lấy lại nhịp tim của mình.

Hắn ta vừa định ném cho Vân Dao ánh mắt trào phúng.

Nhưng sau khi nhìn kỹ, hắn ta thấy rõ hào quang trên bảo cầm “Hạc Vũ”, nhận ra rằng đây là một trong thập đại danh cầm của Tiên Vực, Hà Phượng Minh đột nhiên không cười nổi nữa.

Đây chính là bảo vật khó cầu của thiên hạ, là quà cảm tạ của Thiên Âm Tông mà cả Tiên Vực đều biết, chỉ kém chút khua chiêng gõ trống dâng lên sơn môn của Càn Môn ——

Ấy thế mà Hàn Uyên Tôn tùy tiện đưa cho Vân Yêu Cửu?

Nàng dựa vào đâu mà có vận may trời ban thế này?!

Đương nhiên Hà Phượng Minh không phải người duy nhất có suy nghĩ này, có vài người sắc mặt tối sầm.

Trần Kiến Tuyết đứng giữa hai người, khi thanh trường cầm kia lướt qua, nó thậm chí phất qua mép váy của nàng.

Nàng dường như giật mình một lúc, sau đó mới hoàn hồn.

Nữ tử mặc y phục trắng muốt áy náy mỉm cười, cất thanh trường kiếm dự phòng kia vào túi thần binh: “So với sư huynh, thanh kiếm này của ta quả thật không sánh bằng, khiến Yêu Cửu sư muội chê cười rồi.”

Nhân cơ hội này, không biết là ai hừ lạnh rồi làu bàu: “Cô ta là phế vật, chẳng biết Hàn Uyên Tôn tặng bảo cầm cho cô ta để làm gì?”

Có người nhỏ giọng hùa theo: “Đúng vậy, Hàn Uyên Tôn quá tốt bụng, cho dù danh cầm không tặng mỹ nhân, nhưng sao lại đưa cho phế vật vô đức vô năng này chứ, ta đoán cô ta còn chẳng biết đánh đàn.”

“……”

Vân Dao vốn định thuận tay đẩy nó về ——

“Hạc Vũ” quý báu, dùng làm pháp bảo thì cũng lợi hại lắm, nhưng nếu là nghiệm khí, bảo quang ngoi lên đến mấy trượng. Thân là sư phụ, sao có thể tham ô lễ vật của đệ tử?

Nhưng sau khi nghe được vài lời linh tinh trong sân, nàng chợt mỉm cười.

“Tặng cho phế vật như ta là không nên, tặng cho các ngươi mới là thích hợp, đúng không?”

Sắc mặt của vài người vừa lên tiếng hơi biến đổi.

Hà Phượng Minh đứng gần nàng nhất, lại có chỗ dựa vững chắc là trưởng lão Lư Trường An hơi xuất sắc trong tông môn, nên đương nhiên hắn ta khá cứng rắn.

Trên mặt hắn ta là nụ cười lạnh lẽo: “Bọn ta không có ý này, ngươi đừng vội suy bụng mình ra bụng người.”

“Thật sao? Nếu không có ý này, vậy ta hỏi các ngươi một câu ——”

Chỉ thấy hồng y thiếu nữ thản nhiên ngồi xuống một chiếc bàn gỗ, dưới làn váy đỏ tươi, đôi chân xinh đẹp trong đôi ủng đen khẽ đung đưa.

Nàng nhấc tay lên, chuông vàng réo rắt, đầu ngón tay tùy tiện gảy nhẹ dây đàn.

“Coong.”

Âm thanh này thật sự không hề êm tai.

Nhưng sắc mặt của mọi người đều biến đổi —— Một khí cơ vô hình xẹt qua, lướt qua sườn khuôn mặt của Hà Phượng Minh, cắt đứt một đoạn tóc của hắn ta.

Sợi tóc lặng lẽ nhè nhẹ rơi xuống đất.

Nhưng đã trấn áp được mọi âm thanh trong sân.

Chỉ gảy nhẹ một cái, không phải thật sự đánh đàn, tu vi khó dò, tuyệt đối không hề tầm thường.

Nhìn thấy vẻ nghiến răng nghiến lợi và ánh mắt kiêng kỵ của Hà Phượng Minh, hồng y thiếu nữ trông có vẻ hài lòng, nàng uể oải chống tay ra đằng sau. Chống tay lên chiếc bàn vuông nơi mình vừa ngồi, Vân Dao nhẹ nhàng nghiêng đầu, ý cười vừa ngây thơ vừa vô hại.

“Đàn của Mộ Hàn Uyên, là Thiên Âm Tông tặng cho hắn, chứ không phải tặng cho Càn Môn —— Cho dù đưa cho phế vật như ta, miễn là hắn muốn thì cứ đưa thôi —— Cớ sao còn cần các ngươi lắm miệng, hỏi một câu ‘dựa vào đâu’.”

Sắc mặt của Hà Phượng Minh chợt thay đổi, vô thức muốn nhìn Mộ Hàn Uyên, nhưng rồi lại thôi: “Ta, ta không……”

“Hỏi hắn ‘dựa vào đâu’, vậy các ngươi dựa vào đâu mà hỏi thế?”

Hồng y thiếu nữ đung đưa chân, giọng điệu lười biếng, nhưng ánh mắt lại như lưỡi dao sắc bén ngưng kết từ băng, chậm rãi lướt qua mọi người trong sân.

Nàng mỉm cười, nhưng nụ cười nọ lại lạnh lẽo hơn cả sương tuyết.

“À, dựa vào tình đồng môn, hay bởi vì Hàn Uyên Tôn của các ngươi giống như thánh nhân, không có thất tình, không có lục dục —— Không chạm vào điểm mấu chốt của tông môn, tuyệt đối không tùy tiện khiển trách các ngươi, cũng sẽ không ghim thù riêng?”

Hà Phượng Minh đỏ mặt, nghiến răng: “Ngươi đừng khích bác ly gián! Ngươi mới vào Càn Môn bao nhiêu ngày? Bọn ta ——”

“Ta vừa mới tới, nhưng cũng không nhìn nổi! Một đám đệ tử vô tri được hắn bảo vệ, miệng thì nói tin nhưng lại chất vấn lời hắn nói. Nếu đổi lại là vị sư phụ cực kỳ lợi hại kia của ngươi, cái kẻ dám chặn họng của chưởng môn ấy, ngươi có dám phản đối ông ta nửa chữ như phản đối Hàn Uyên Tôn không?!”

Sắc mặt Hà Phượng Minh trắng bệch, không dám nói lời nào.

“Vị sư phụ trưởng lão đời thứ ba kia của ngươi, bối phận cao hơn Mộ Hàn Uyên, hay tu vi cao hơn, hoặc địa vị tôn vinh cao hơn?”

Vân Dao nhảy xuống bàn gỗ, ý cười lạnh hơn vài phần: “Thánh nhân vô vi (*), cho nên thánh nhân mặc cho các ngươi lấn lướt —— Hắn không so đo với các ngươi, không sao cả, từ hôm nay, ta so đo với các ngươi.”

(*) Triết lý “vô vi” của Lão Tử: “Vô vi” dịch sát nghĩa là không làm gì. Vô vi là làm thuận theo tự nhiên, như mặt trời, mặt trăng vẫn chiếu soi bốn mùa tám tiết, điều hòa để nuôi dưỡng bảo toàn vạn loại chúng sinh.

Trong sân yên tĩnh.

Trần Kiến Tuyết trở thành người đứng gần Vân Dao nhất, lúc này ánh mắt của nàng tràn ngập hoang mang, sắc mặt phức tạp.

Nàng rất muốn quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Mộ Hàn Uyên, nhưng lại không dám.

Đúng vậy, ngay cả nàng cũng quên mất.

Bất kể là địa vị hay tu vi, danh vọng hay tính cách, Mộ Hàn Uyên là người không chút tì vết, tâm tính hệt như thần minh. Nhưng, thần minh thương xót chúng sinh, dường như chẳng bao giờ khắc khe chỉ trích bất cứ cá nhân nào, cho nên mọi người trong Càn Môn đều quen với điều này.

Hắn bao dung mọi người, không bộc lộ hỉ nộ, cho nên bình thường khi hắn nói chuyện, chỉ cần không phải mệnh lệnh, các đệ tử đều sẽ đánh bạo đặt câu hỏi.

Nhưng, chỉ vì quen như thế, nên sẽ thành lẽ hiển nhiên sao?

Chỉ vì tu vi, địa vị, danh vọng của hắn vô song, không ai sánh bằng, cho nên chút lấn lướt này không đáng nhắc tới sao?

Tại sao trước ngày hôm nay, ngay cả nàng cũng chưa từng thay hắn nói một lời?

“—— Tính cách của ngươi quá mềm yếu.”

Vân Dao đi ngang qua Trần Kiến Tuyết, thấy nàng ấy ngây người, nghĩ rằng đây có lẽ sẽ là thê tử tương lai của đồ đệ mình, thế nên nàng kiềm chế tình tính, truyền âm nhắc nhở một câu.

Nàng còn muốn nói “Sau này hai ngươi thành đạo lữ, nếu hắn dễ bị bắt nạt, ngươi cũng dễ bị bắt nạt, thế thì sư phụ như ta sẽ tức chết mất” —— Cuối cùng uyển chuyển đổi cách nói.

Chỉ là Vân Dao chỉ vừa mới mở miệng, chưa kịp nói câu thứ hai, thì thấy Trần Kiến Tuyết trước mặt ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, như thể vừa nghe thấy một câu nói xuyên thẳng qua trái tim.

—— Hệt như sẽ hộc máu ngay tức thì.

Vân Dao bối rối.

Hà Phượng Minh nghe bên này im ắng, nên nghiêng đầu nhìn sang, lập tức căm uất hơn cả khi hắn ta bị mắng: “Vân Yêu Cửu! Ngươi mắng bọn ta chưa đủ hay sao, ngươi nói gì với sư tỷ vậy? Từ nhỏ sư tỷ đã sóng vai cùng Hàn Uyên Tôn, chưa bao giờ bất kính, thậm chí còn chủ động đề nghị cho ngươi mượn trường kiếm —— Sao ngươi có thể kiếm chuyện với tỷ ấy chứ?”

Vân Dao: “……”

Vân Dao: “????”

Câu này vừa thốt ra, lập tức như châm lửa, nháy mắt lan ra, ảnh hưởng đến cảm xúc của quần chúng ——

Đúng lúc này, Mộ Hàn Uyên đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hai người. Chỉ thấy tay áo của hắn phất nhẹ, Trần Kiến Tuyết bị gió từ tay áo kéo đi, từ đứng bên cạnh Vân Dao chuyển sang đứng sau lưng hắn.

Lúc này, Trần Kiến Tuyết mới có phản ứng, từ phía sau hắn gấp gáp nói: “Sư huynh, Yêu Cửu sư muội chỉ có lòng tốt nhắc nhở, không hề —— Khụ khụ……”

Có lẽ do quá vội, nên mới nói nửa chừng thì ho không ngừng.

Khuôn mặt trắng như tuyết đỏ bừng lên vì cơn ho.

Hạ Phượng Minh cực kỳ tức giận, vẻ mặt càng thêm chạnh lòng: “Sư tỷ còn nói giúp cô ta! Cô ta chọc tức tỷ thế mà!”

“……”

Lại thêm một làn sóng lên án công khai.

Vân Dao khựng lại một lát, sau đó ngẩng đầu lên, cười mà như không cười nhìn đồ đệ cao hơn mình rất nhiều.

Hắn vừa mới hỏi Trần Kiến Tuyết có sao không, đôi lông mày hơi nhướng lên, quay người lại.

Lụa trắng che khuất đôi mắt, nên không biết hắn đang nghĩ gì.

Vân Dao chợt tò mò, nếu tháo mảnh lụa trước mắt xuống, liệu thánh nhân có tức giận, có làm khó nàng không?

“Ngươi cũng cho rằng ta vừa mắng nàng ta?” Vân Dao như đang cười.

Hiếm khi lông mày của Mộ Hàn Uyên nhíu lại, giọng nói trầm thấp bất đắc dĩ: “Bất kể người nói gì, người cũng không nên âm thầm truyền âm với muội ấy.”

“…… Được lắm.”

Vân Dao ngước nhìn hắn, nụ cười tắt lịm.

Mặt nàng vô cảm, chẳng muốn liếc nhìn “ngoan đồ” đang bảo vệ mỹ nhân trước mặt này chút nào, nàng xoay người vung tay lên, trường cầm cách đó không xa chợt bay lên, như liệt phong bay về phía Mộ Hàn Uyên ——

Uy thế như sắp đập thẳng vào hắn.

Sắc mặt của các đệ tử đại biến, có người gần như buột miệng nói “Hàn Uyên Tôn cẩn thận”.

Nhưng Mộ Hàn Uyên lại không hề nhúc nhích, thậm chí còn không đề tức phòng vệ, cứ như hoàn toàn không nhận ra khí tức diệt sát lạnh thấu xương đang ập về phía mình ——

Thân đàn lướt qua ống tay áo to rộng của Mộ Hàn Uyên, rồi chợt dựng lại bên cạnh hắn, khiến áo bào bay phấp phới.

Tóc đen như mực bay lên như mây, dải lụa trắng như tuyết cũng phấp phới theo.

“Lấy về đi.” Truyền âm, giọng của Vân Dao rét lạnh: “Bẩn tay của ta.”

“……”

Phía sau im lặng, không một lời đáp lại.

Xem đi, không thèm gọi sư tôn.

Tên chó có vợ quên sư phụ, hóa ra trước mặt nàng không phải thánh nhân đối xử bình đẳng với chúng sinh.

Hồng y thiếu nữ phẫn nộ tột cùng, bỏ đi mà không hề ngoảnh lại.

Chẳng mấy chốc bóng người biến mất khỏi sân.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp