Lão công của tôi là một con ma?

Chương 4: Bút tiên (p2)


2 tuần


Chương 4: Bút Tiên (p2) 

Cậu chỉ hy vọng sau khi những người này chơi xong, có thể để cậu về ký túc xá ngủ, bằng không ngày mai cậu không có tinh thần đi học. 

Ba người kia trên mặt mang theo biểu cảm tất cả mọi người đều hiểu, nháy mắt ra hiệu với nhau. 

Chu Phàm hắng giọng: “Bút Tiên Bút Tiên là ngài sao? Nếu phải thì mời vẽ vòng tròn”. 

Trên giấy chậm rãi vẽ một vòng tròn vô cùng tròn trịa. 

Chu Phàm len lén giơ ngón tay cái với hai người kia, làm bộ làm tịch nói: “Woa thật sự là Bút Tiên! Muốn hỏi cái gì hỏi mau!” nghĩ nghĩ, hắn nhìn phía Đồng Tiểu Tùng: “Này, cho mày một cơ hội, mày hỏi đầu tiên đi”. 

Đồng Tiểu Tùng cử động, không khí trầm lặng lẩm bẩm: “Bút Tiên, tối nay tôi có thể về ký túc xá ngủ không?” 

Cây bút trong tay bắt đầu di chuyển, vẽ một vòng tròn tương tự vào lựa chọn ‘có’. 

Chu Phàm: “Chậc, mày hỏi vấn đề này làm gì, lãng phí! Nhìn tao này! Bút Tiên, Bút Tiên tháng này tôi có thể tìm được bạn gái không?”

Cây bút di chuyển, vẽ một vòng tròn trên lựa chọn ‘không’.

Chu Phàm nhìn về phía Triệu Sơn Dịch và Thôi Kiến, thấp giọng cười mắng: “Đ*t mẹ… bọn mày cũng quá thất đức rồi, thỏa mãn ảo tưởng của tao một chút không được sao?”

Thôi Kiến cười lạnh một tiếng nhìn thoáng qua ba người kia, hỏi: “Tôi là người đánh nhau lợi hại nhất trong lớp phải không?” 

Cây bút vẫn vẽ một vòng tròn trên chữ ‘không! 

Thôi Kiến khó có thể tin hỏi ngược lại: “Tao không phải!?” 

Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía ba người còn lại: “Chờ lát nữa trở về ký túc xá, tao cho bọn mày thấy tao rốt cuộc có phải hay không!” 

“Sao nóng nảy thế! Đến lượt tao rồi, nhìn tao này!” Triệu Sơn Dịch cười khúc khích nói: “Bút Tiên Bút Tiên, mày có thể cho tao một đoạn diễm ngộ được không?” 

Bút nhanh chóng xoay một vòng trên chữ ‘không’.

Triệu Sơn Dịch thở dài: “Được, hai người tốt lắm, cũng đừng mong tìm đối tượng”. 

Lại đến lượt Đồng Tiểu Tùng, Đồng Tiểu Tùng thật sự không có gì để nói, Bút Tiên cũng chỉ là giả, bất luận là nói cái gì, kỳ thật cũng chỉ là nói cho ba người trước mặt nghe. 

Suy nghĩ một lúc, cậu nói: “Hy vọng Bút Tiên có thể chúc tôi tôi đạt thành tích xuất sắc trong kì thi”.

Bút di chuyển, lần này rời khỏi chữ ‘không’, nghiêng về chữ ‘được', sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của ba người kia vẽ một vòng tròn trên ‘được’.

Ba người kia kinh ngạc ngẩng đầu đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn cái này nhìn cái kia sau đó cùng nhau nở nụ cười. 

Chu Phàm mắng: “Giả vờ thật giống!” 

Bốn người lại bắt đầu một vòng mới, ai cũng không chú ý tới, thật ra trên tường có một cái bóng đã rất lâu không nhúc nhích. 

Bốn người bọn họ vây quanh cái bàn, mà bốn cái bóng lớn vây quanh bọn họ, như là đang nhìn bọn họ chơi trò chơi. 

***

Chơi vài vòng, ba người Chu Phàm cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị. 

Bọn họ bắt đầu đem lực chú ý đặt trên người Đồng Tiểu Tùng, ánh mắt trao đổi ý đồ xấu xa. 

Lại đến lượt Đồng Tiểu Tùng, cậu vừa định mở miệng, lại bị một cước bay tới đạp ngã xuống đất 

“A!” Đồng Tiểu Tùng nhíu mày, khuỷu tay truyền đến một trận nóng rát đau đớn, chắc là bị gãy rồi. 

Ba người ha ha cười lớn. 

Chu Phàm đè nén giọng nói hàm chứa ác ý: “Nghe nói Bút Tiên sẽ quấn lấy người đầu tiên buông tay ra, mày đoán xem, Bút Tiên là thứ gì…Hở? Đằng sau mày là  gì kìa!” 

Đồng Tiểu Tùng chu bù biết là không có cái gì nhưng cũng không nhịn được trong lòng run lên, hơi hơi nhìn về phía sau. 

“Oa! Ma kìa!” Chu Phàm đột nhiên hướng về phía Đồng Tiểu Tùng rống to một tiếng. 

Đồng Tiểu Tùng khẩn trương cuộn người lại, không phải bị tiếng thét đột ngột dọa sợ, mà là sợ đêm nay không có cách nào thuận lợi về ký túc xá ngủ. 

Ba người kia phát hiện Đồng Tiểu Tùng sợ hãi, giống như là thấy được chuyện gì vui vẻ, xô đẩy cười không ngừng. 

Triệu Sơn Dịch lạnh lùng nhìn Đồng Tiểu Tùng, nói: “Trên người mày có ma, bọn tao không thể mày về ký túc xá, đêm nay mày ở chỗ này đợi đi, cùng với… Bút Tiên của mày”.

“Tôi, tôi…”

Đồng Tiểu Tùng hoảng hốt ngẩng đầu, lại phát hiện ba người kia đã nhanh chóng chạy ra ngoài phòng học. 

Cậu mang theo ánh mắt cầu xin đuổi theo người kia. 

Rầm một tiếng, cửa phòng học bị đóng lại, ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện của mấy người kia. 

“Đúng, dùng cái này để lên, để nó không ra được”.

“Được rồi được rồi, để cho nó ở lại cùng ma đi”.

“Ha ha ha ha, đêm nay hù chết nó đi!”

Sự cầu xin trong mắt Đồng Tiểu Tùng dần dần biến thành chết lặng, sắc mặt cậu trống rỗng nhìn chằm chằm cánh cửa phòng học, giống như đang nhìn một con thú khổng lồ ăn thịt người. 

***

Ba người chạy ra khỏi trường học cũ, vừa đi vừa cười đùa ầm ĩ. 

Nói xong, Thôi Kiến tức giận hỏi: “Vừa rồi lúc ta hỏi ‘tao có phải là người đánh nhau lợi hại nhất’, bọn mày ai vẽ ‘không’?” 

Chu Phàm vội nói: “không phải tao!”

Triệu Sơn Dịch: “Cũng không phải tao!l

Chu Phàm: “Nhất định là Đồng Tiểu Tùng, đ*t mẹ, lần sau phải đánh nó một trận! Xem nó có phục hay không! Còn có lúc Đồng Tiểu Tùng hỏi, ai vẽ ‘có'?”

Triệu Sơn Dịch châm biếm: “Tao vẽ ‘có’ cho nó? Tao có bệnh chắc?”

Thôi Kiến nhíu mày: “Cũng không phải tao, từ đầu đến cuối tao chưa từng động đậy”. 

Triệu Sơn Dịch: “Tao từ đầu đến cuối cũng không động đậy”.

Nụ cười trên mặt Chu Phàm có chút cứng đờ: “Cũng, cũng không phải tao a, tao con mẹ nó cũng là từ đầu đến cuối không có động đậy”. 

Ba người dừng lại, đưa mắt nhìn nhau. 

Trên mặt Triệu Sơn Dịch có chút sợ hãi: “... Sẽ không thật sự mời Bút Tiên tới đấy chứ? Trách không được bọn mình hỏi lần nào cũng đều là ‘không', nó thì lại là ‘có', con mẹ nó nó còn dám giả ma dọa người!” 

Thôi Kiến tức giận: “Đi! Chúng ta quay lại đánh nó một trận! Cho nó thấy sự lợi hại của chúng ta!” 

Lúc này, Triệu Sơn Dịch run rẩy nói: “Nó, nó có thể vẽ hình tròn tròn như vậy sao?”

Nghe vậy, Chu Phàm cùng Thôi Kiến cũng trầm mặc. 

Vòng tròn kia không có run hay bị méo gì cả, giống như là được dùng compa vẽ ra, không chỉ cần kỹ năng thuần thục mà còn cần lực tay vừa mạnh vừa ổn. 

Chu Phàm hít sâu một hơi: “Chúng ta vẫn là quay về đi, mặc kệ là thật hay giả, dù sao cũng là nó buông tay trước, nếu là thật thì cũng không liên quan đến chúng ta, đem noa nhốt ở trường học cũ một đêm, thật hay giả ngày mai sẽ biết”.

Thôi kiến giải quyết dứt khoát: “Mẹ nó, về ký túc xá đi”.

***

Trong phòng học ở trường học cũ, ngọn nến đung đưa, Đồng Tiểu Tùng cầm cái bút trên bàn, cúi thấp đầu thấp giọng nỉ non: “Bút Tiên Bút Tiên, tại sao bọn họ lại muốn bắt nạt tôi?”

Dưới mái tóc xoăn dài, ánh mắt Đồng Tiểu Tùng hàm chứa nước mắt cùng không cam lòng. 

“Bút Tiên, Bút Tiên, vì sao cuộc sống lại khổ như vậy?”

“Bút Tiên Bút Tiên, tại sao lại là tôi…”

“Vì cái gì chứ …”

Tách một tiếng, một giọt nước mắt rơi xuống tờ giấy trắng. 

Tiếp theo, nước mắt cuồn cuộn không ngừng rơi trên tờ giấy. 

Đồng Tiểu Tùng buông bút ra, tựa vào bàn khóc nức nở, tiếng khóc bất lực tuyệt vọng vang vọng trong phòng học. 

Cậu chậm rãi trượt xuống đất, cuộn mình lại, gào khóc. 

Cái bóng trên tường đã lâu không động đậy. 

Giống như một thứ gì đó không tồn tại đang lặng lẽ nhìn sự sụp đổ của Đồng Tiểu Tùng. 

———

Tiểu công cuối cùng cũng xuất hiện, mặc dù chỉ là một cái bóng. (:зゝ∠)

Nấm: vì để hợp ngữ cảnh nên lúc chơi trò chơi tui dịch lúc này lúc kia cho nó hay hơn xíu đừng quá bắt bẻ nhé không là tui khóc theo lũ luôn đấy! 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play