Lão công của tôi là một con ma?

Chương 5: Như hình với bóng


1 tuần


Chương 5: Như hình với bóng 

Ánh mặt trời chiếu lên mặt Đồng Tiểu Tùng, cậu mở đôi mắt sưng đỏ khô khốc ra. 

Trời sáng rồi…

Đồng Tiểu Tùng vội vàng vịn tường đứng dậy, cậu phải đi học! 

Không thể thiếu tiết! ! 

Cậu không có thông minh như vậy, mỗi tiết đều nửa hiểu nửa không, nếu thiếu tiết liền thật sự không thể theo kịp. 

Ngọn nến vẫn đang cháy, còn lại nửa cây, để tránh hỏa hoạn, cậu tiến lên thổi tắt ngọn nến trước. 

Nhìn quanh bốn phía, bởi vì là trường học cũ, lầu cũ, cửa sổ trong phòng học tất cả đều đặt ở trên tường phía nam. 

Ngoại trừ một cái cửa sắt ở phía bắc ra chỉ còn lại bức tường kín không kẽ hở. 

Cậu không từ bỏ đi tới cạnh cửa, dùng sức đẩy, lại hung hăng đạp thêm mấy cái. 

Nếu cửa bị chặn, cho dù nguy hiểm hơn nữa, cậu cũng phải từ cửa sổ phía nam leo xuống. 

Nhưng mà đây là tầng ba, rất cao…

Lạch cạch  một tiếng, Đồng Tiểu Tùng dừng một chút, cậu không thể tin được đưa tay kéo tay nắm cửa phía trước một chút. 

Cửa… mở rồi! 

Trên mặt đất hành lang, có một cây lau nhà cũ ngã lộn ngược ở đấy, trước đó hẳn là cái cây lau nhà cũ làm cửa bị kẹt. 

Cảm ơn trời đất. 

Đồng Tiểu Tùng lập tức chạy ra ngoài. 

Trong lúc chạy Đồng Tiểu Tùng không chú ý  đến, có một cái bóng lờ mờ trên tường đang đi theo phía sau cậu. 

***

Lúc Đồng Tiểu Tùng tiến vào lớp học, ba người Chu Phàm tụm lại một chỗ nói về chuyện tối qua. 

Thấy Đồng Tiểu Tùng bình thường đến lớp, Chu Phàm quan sát một chút, cười nhạo hai người kia: “Nhìn kìa, cái này không phải vẫn tốt sao, ma ở đâu ra, tối hôm qua nhất định là tên quỷ nhát gan kia giở trò”.

Ba người cười cười, đem chuyện tối qua hoàn toàn vứt ra sau đầu, bắt đầu trao đổi về trò chơi mới. 

***

Lúc tan học, Cố Hiên lại lần nữa xuất hiện trước mặt Đồng Tiểu Tùng. 

“Tối qua cậu bị nhốt ở trường học cũ?”

Đồng Tiểu Tùng im lặng cất sách vở tiết trước vào cặp và lấy sách vở tiết sau ra chuẩn bị cho tiết học. 

Cố Hiền Thừa liếc nhìn nhóm người trong phòng học, thấp giọng nói: “Tôi sẽ không cầu xin cậu ở cùng tôi nữa, đêm nay cậu lên giường với tôi, chỉ một đêm, sau này tôi không quấn lấy cậu nữa, nếu người khác bắt nạt cậu, tôi vẫn giúp cậu, cậu thấy thế nào?”

Lên giường? Giữa con trai với nhau lên giường kiểu gì?

Trong lòng Đồng Tiểu Tùng hiện lên sự sợ hãi, còn có ghê tởm vô tận. 

Đôi môi khô khốc hé ra: “Không…”

“Không?” trong giọng nói của Cố Hiên có chút kinh ngạc, hắn cười khẩy  nói: “Mua bán có lời như vậy mà cậu dám nói ‘không’ với tôi?” 

Đồng Tiểu Tùng vội nói: “Không, không ai bắt nạt tôi cả…”

Cố Hiên: “Hôm nay tôi nghe ba người bạn cùng phòng cậu nói, tối hôm qua bọn họ nhốt cậu ở trường học cũ, suốt cả đêm, tối hôm qua cậu không sợ sao? Chỉ cần cậu đáp ứng tôi, những chuyện như này sẽ không bao giờ xảy ra nữa”.

Đồng Tiểu Tùng ấp úng nói: “Bọn họ với tôi chỉ đang đùa thôi”.

“Đùa thôi?” Cố Hiên hừ cười một tiếng, trong mắt mang theo hàn ý gắt gao trừng mắt nhìn Đồng Tiểu Tùng, hắn chống tay lên bàn cúi thấp người xuống, nghiến răng nhỏ giọng nói: “Đồng Tiểu Tùng tôi có thể dùng sức mạnh đối với cậu, nhưng tôi không muốn bắt nạt cậu, cậu biết không? Tôi đang trân trọng cậu, cậu hiểu không?”

Đồng Tiểu Tùng dùng sức gật đầu: “Tôi, tôi hiểu, cảm ơn, nhưng, nhưng tôi không muốn…”

Cậu thật sự sợ, nếu Cố Hiên dùng sức mạnh đối với cậu ,cậu không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì. 

Sự ghê tởm vô tận trong lòng dâng lên, trong lòng cậu lại hiện lên con dao phản quang kia. 

Nhưng… sẽ bị đuổi học. 

Đồng Tiểu Tùng dừng ngay suy nghĩ đang rục rịch kia, trong đầu lại hiện lên đôi tay thô ráp của chị, mỗi túi lương thực nặng trịch trên đôi vai gầy yếu kia, đều đang là con đường ở dưới chân cậu. 

Cậu không thể kích động, không thể kích động… 

Cố Hiên tức giận xì một tiếng  một lần nữa đứng thẳng người lên: “Tốt lắm, Đồng Tiểu Tùng, cậu tốt lắm!”

Cố Hiên đứng tại chỗ nghiến răng, ánh mắt âm hiểm đảo tới đảo lui trên người Đồng Tiểu Tùng. 

Hắn rất muốn biết thân hình gầy gò mảnh khảnh kia khi ôm vào trong ngực sẽ có cảm giác như thế nào. 

Dưới mái tóc xoăn dài kia, ẩn giấu một gương mặt tuyệt mỹ lại yếu đuối. 

Lúc Đồng Tiểu Tùng nhìn hắn, ánh mắt bối rối lại trong trẻo.  

Thuần khiết, yếu đuối, xinh đẹp. 

Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể phá vỡ bất cứ lúc nào, đem đối phương triệt để phá hủy ! 

Đáng tiếc đối phương lại không biết quý trọng. 

Hoàn toàn không biết hắn đã nghị lực kiềm chế bản thân bao nhiêu. 

Cố Hiên nén giận, cao giọng kêu: “Chu Phàm!” 

Chu Phàm vội vàng chạy tới, cười đùa hí hửng nói: “Cố đại giáo thảo, có gì phân phó?”

Cố Hiên cười lạnh chỉ chỉ Đồng Tiểu Tùng, mang theo hung dữ nói: “Sau khi tan học ba người các cậu cố gắng ‘phục vụ’ tốt cậu ta một chút”.

Chu Phàm: “Được thôi”.

Cố Hiên quay đầu bước đi, Đồng Tiểu Tùng cúi đầu, cả người run rẩy sợ hãi. 

Chu Phàm quay đầu vỗ Đồng Tiểu Tùng một cái, nói: “Đây không phải là bọn tao bắt nạt mày, mà đây là phân phó của Cố đại giáo thảo nha”.

Đồng Tiểu Tùng cúi đầu, không dám lên tiếng. 

***

Chuông hết tiết lại vang lên, Đồng Tiểu Tùng có chút bất an kẹp hai chân. 

Tối hôm qua khóc cả đêm, lại không uống nước, cho nên buổi sáng rất khát thế là cậu đã uống vài cốc nước. 

Bây giờ đã đến cực hạn rồi, bàng quang của cậu căng  lên có chút đau, cậu muốn đi vệ sinh. 

Nhưng mà…

Cậu hơi nghiêng đầu nhìn về phía hành lang, trên hành lang ba người Chu Phàm đang dựa trên tường, nói nói cười cười, rõ ràng là đang chờ cậu đi ra ngoài. 

Lại, lại nhịn thêm một tiết vậy, tiết sau sau khi hết tiết, cậu liền đi vệ sinh. 

Nhịn thêm một chút nữa là được rồi! 

Đồng Tiểu Tùng hít sâu một hơi cố gắng bỏ qua suy nghĩ buồn tiểu, chăm chú vào chữ viết trên sách. 

Tiếng chuông vang lên giáo viên bước vào. 

Ba người Chu Phàm cũng quay lại lớp học, cố ý đi qua bên cạnh cậu, cực kỳ uy hiếp gõ bàn cậu một cái. 

Qua hơn mười phút, giáo viên đang nói cái gì Đồng Tiểu Tùng hầu như đã không rõ nữa

Thời gian sao lại trôi chậm như vậy?

Bụng dưới căng lên như dưa hấu sắp nổ tung. 

Nói không được là khoái cảm hay là cảm giác đau đớn đang tra tấn đại não của cậu. 

Máu toàn thân đều ngưng tụ ở trên đại não, mặt cậu cũng dần dần nóng lên, cậu gắt gao kẹp chặt hai chân, hít thở cẩn thận từng li từng tí, hạ thân căng đau vô cùng. 

Hình như đã qua rất lâu rồi, sao mà vẫn chưa hết tiết?

Cậu ngẩng đầu lên phía trước nhìn đồng hồ trong lớp học, thế mà chỉ mới qua năm phút mà thôi… 

Chết tiệt! 

Đồng Tiểu Tùng đột nhiên cả kinh, hạ thân hình như… có gì đó rỉ ra. 

Không, không nhịn nổi nữa! 

Cậu đến giới hạn rồi. 

Đồng Tiểu Tùng ngẩng đầu nhìn giáo viên đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng, vội vàng giơ tay lên. 

Giáo viên sửng sốt: “Đồng Tiểu Tùng, có vấn đề gì vậy?”

Đồng Tiểu Tùng đứng lên, ánh mắt cả lớp liền phóng tới. 

Cậu há miệng, nhỏ giọng nói: “Em, em muốn…”

Do thay đổi tư thế và buộc miệng nói ra dường như truyền cho não tín hiệu sai. 

Còn chưa nói xong, thân dưới đột nhiên một trận ấm ấm, bụng truyền đến cảm giác thả lỏng. 

Niềm vui được giải tỏa cùng tồn tại với sự xấu hổ. 

Mặt Đồng Tiểu Tùng tái nhợt. 

Giáo viên nhíu mày, có chút không kiên nhẫn hỏi: “Em muốn cái gì?”

Cảm giác nóng ẩm theo đũng quần lan xuống ống quần, chảy vào trong giày……

Đồng Tiểu Tùng kinh hoảng kẹp chặt hai chân, che giấu sự khó sử sẽ làm mình sụp đổ kia. 

Một bạn học nam ở bên cạnh liếc mắt nhìn xuống phía dưới: “Sao dưới chân cậu lại có nước?”

Đồng Tiểu Tùng như bị sét đánh, cả người cứng đờ tại chỗ, cả thế giới như thể trống rỗng. 

Những âm thanh kia phảng phất tựa như từ ngoài vũ trụ truyền tới. 

“Hình như cậu ấy tiểu rồi!?”

“Thầy! Đồng Tiểu Tùng tiểu kìa!”

“Ha ha ha ha, vãi không phải chứ! Đồng Tiểu Tùng cậu lớn như vậy rồi còn đái ra quần!?”

Có người chạy tới gần để nhìn kĩ hơn chút. 

“Đúng là tè nè!”

Không biết ai đẩy cậu một cái, chân Đồng Tiểu Tùng không vững, lảo đảo sang một bên, phải vịn bàn mới có thể đứng vững lại.

Bạn học ở bên cạnh tránh như đang tránh một thứ gì đó bẩn thỉu. 

“A —— Cậu đừng qua đây!”

Đồng Tiểu Tùng cùng quần ướt đẫm của cậu hoàn toàn bị bại lộ dưới ánh mắt của mọi người, ống quần còn nhỏ xuống những giọt nước hơi vàng. 

Cậu không biết mình nên làm gì, thậm chí cậu còn cảm thấy giờ phút này mình không còn sống nữa. 

Linh hồn như xuất ra ngoài cơ thể thờ ơ lạnh nhạt nhìn một màn này. 

Như một vai hề trong phòng học bị người ta chê cười. 

Cậu không hiểu, chuyện này có gì mà buồn cười. 

Chuyện này buồn cười chỗ nào. 

Trong tiếng cười nhạo của mọi người, thầy giáo thở dài. 

“Đồng Tiểu Tùng em về tắm rửa thay quần áo đi, buổi chiều lại đến”.

Môi Đồng Tiểu Tùng run rẩy mấp máy, phun ra một chữ gần như không ai nghe thấy: “Vâng…”

Hai mắt Đồng Tiểu Tùng bị tóc che lấp ẩn chứa đầy nước mắt.

Rõ ràng liều mạng như vậy, không muốn nghỉ học. 

Rõ ràng cố gắng nhịn tiểu như vậy. 

Tại sao……

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play