Lão công của tôi là một con ma?

Chương 3: Bút Tiên (p1)


3 tuần


Chương 3: Bút Tiên (p1) 

Đồng Tiểu Tùng run rẩy cần dao, nước mắt từ hốc mắt chảy ra, bất lực lại dứt khoát hét to: “Đó là tiền chị tôi bán khoai tây! Các cậu… các cậu… tôi, tôi chết cũng không để các cậu chạm vào!”

Nói xong, Đồng Tiểu Tùng kích động thở ra, cắn chặt răng, nắm chặt con dao trong tay hơn. 

Thấy vậy, Chu Phàm che tay cười mỉa: “Không, không phải muốn cướp tiền của mày, đã nói trở về thì trả mày, đây không… đây không phải chỉ đùa thôi sao!” 

Nói xong, hắn vội vàng móc từ trong túi ra tờ mười tệ: “Mày xem, bây giờ cho mày, để dao xuống đi, đi mua đi, bọn tao thật sự rất cần hai cây nến này, mày giúp chút đi, được không?”

Đồng tiểu Tùng vẫn cắn chặt răng, gắt gao nhìn chằm chằm ba người, không dám thả lỏng. 

Triệu Sơn Dịch kéo ra một nụ cười cứng ngắc, có chút chột dạ mở miệng: “Chuyện to tát gì đâu mà dùng dao, tao nói cho mày biết, dùng dao, mày là muốn bị đuổi học nhỉ, mày có thể nói bọn tao bắt nạt mày, cùng lắm thì cùng nhau nghỉ học thôi, ai sợ ai, bọn tao bị đuổi học thì chuyển đến trường khác học còn mày thì sao? Nhà mày nghèo như thế, nghỉ học chắc người nhà mày lo chết? Liệu có tiền chuyển trường mới sao?”

Những lời này chẳng khác nào đâm vào điểm yếu của Đồng Tiểu Tùng, dao trong tay cậu từ từ buông xuống. 

Thôi Kiến là một kẻ mềm nắn rắn buông, thấy vậy cũng không dám ức hiếp Đồng Tiểu Tùng, đánh bao một phen đoạt lấy dao rồi đem tiền nhét vào trong tay Đồng Tiểu Tùng: “Đi mua nến đi!” 

Sau khi nói xong ba người vội vàng rời đi. 

***

Đồng Tiểu Tùng toàn thân vô lực quỳ thụp xuống, như sống sót qua tai nạn hít thở từng ngụm từng ngụm lớn. 

Trì hoãn một lúc, cậu nhặt tờ mười tệ trên mặt đất kia lên, chậm rãi đi ra ngoài ký túc xá  

***

Trong tay cầm hai cây nến trắng mua từ trong siêu thị ,Đồng Tiểu Tùng đi về phía trường học cũ vắng vẻ không một bóng người. 

Cổng trường cũ kĩ. 

Chu Phàm trong lòng sợ hãi nói: “Nó vậy mà dám dùng dao, thật con mẹ nó coi thường nó rồi, thiếu chút nữa hù chết tao, may mắn là trốn nhanh”.

Triệu Sơn Dịch tức giận nói: “Thôi Kiến, một lát nó tới, đánh nó một trận đi, bằng không tao không nhịn được cục tức này, nó chỉ là một nhát gan mà cũng dám phản kháng! Coi chúng ta dễ dãi chắc!”

“Được rồi!” Thôi Kiến nhớ lại bộ dạng Đồng Tiểu Tùng thà cá chết rách lưới kia cũng không dám lấy đá chọi đá: “Về sau đừng cướp tiền của nó, cũng đừng để đồ nguy hiểm ở ký túc xá, muốn dạy dỗ nó, không cần thiết phải đánh nó, lại đây, tao nói cho bọn mày…” 

Ba người vừa bàn bạc xong thấy Đồng Tiểu Tùng một thân đơn bạc đi tới.  

Chu Phàm cười nói: “Cuối cùng mày cũng tới rồi, đi! Đi lên chơi cùng bọn tao, lát nữa chúng ta cùng về ký túc xá”.

Đồng Tiểu Tùng đưa nến qua vẫn cúi đầu: “... Không, không được, tôi buồn ngủ rồi”.

Nụ cười của Chu Phàm nhạt đi: “Mày đừng rượu mời không uống thích uống rượu phạt, mang theo mày đi chơi cùng con mẹ nó mày còn không muốn?”

Hắn giơ tay lên, lộ ra vết thương trên cánh tay đang khép lại: “Trên tay tao còn vết thương này, nếu nói với ban lãnh đạo trường, mày có khuynh hướng phạm tội nguy hiểm, không biết có bị nghỉ học hay không, ha”. 

Đồng Tiểu Tùng nhìn bùn đất trên mặt đất, nghe thấy giọng nói của mình: “Tôi đi cùng các cậu…”

Những người này luôn có đủ mọi cách để đe dọa cậu. 

Bởi vì cậu chỗ nào cũng có nhược điểm, mà bọn họ lại mạnh mẽ  không cần sợ hãi gì hết có thể tùy ý, tùy hứng. 

Chu Phàm cạy mở cửa trường học cũ, một nhóm bốn người đi vào. 

Trường học cũ trống trải sáng lên những tia sáng yếu ớt, tiếng bước chân vang vọng trong không gian trống vắng, bởi vì đã bị vứt bỏ, khắp  nơi đều có dấu vết cũ rách nát. 

Chu Phàm bật đèn flash điện thoại chiếu sáng hành lang phía trước: “Tôi nghe nói hình như lớp 12-4 âm khí nặng nhất, bởi vì cấp ba áp lực lớn, tự tử nhiều, hơn nữa lớp 4 còn đồng âm với chết… Hả?”

Mấy người đẩy cửa đi vào, phòng học này có rất nhiều đồ vật khác lạ không thể giải thích được, trên mặt đất còn vẽ sơn màu đỏ không biết là trận pháp gì. 

Thoạt nhìn, âm u lại kinh dị. 

Chu Phàm nở nụ cười: “Yô có không khí như vậy a!” 

Thôi Kiến nhìn lớp học một vòng, tiện tay quét một cái bàn: “Dùng cái này đi, vừa hay ở chính giữa”.

Mọi người vây quanh bên cạnh bàn, Triệu Dơn dịch đem đồ đạc bày lên bàn sau đó dùng bút viết chữ trên đó. 

Chu Phàm nói với Đồng Tiểu Tùng: “Nói cho mày nghe chút quy tắc, mày nghe qua Bút Tiên chưa?”

Trong lòng Đồng Tiểu Tùng chỉ có học tập, cậu không có thời gian dư giả để tiếp xúc với thứ gì khác ngoài sách vở. 

Cậu chậm rãi lắc đầu: “Không…”

“Biết mày chưa từng chơi”. Chu phàm cười nhạo một tiếng, nói: “Vậy mày nghe cho kĩ quy tắc đây, lát nữa ngàn vạn đừng có phá hư quy tắc”.

Ngọn nến được thắp lên, bọn họ tắt đèn flash rồi cất điện thoại vào túi, bốn người đứng cạnh cái bàn, trên bàn đặt một tờ giấy viết rất nhiều chữ. 

Chu Phàm cố ý hạ giọng để làm cho cho bầu không khí đáng sợ: “Bút Tiên là trò chơi gọi ma, nghe nói có một số thứ không bình thường luôn ở bên cạnh chúng ta, chỉ là chúng ta không thấy, cũng không chạm vào được, mà trò chơi này, có thể thông qua bút cùng chúng nó giao tiếp, chúng nó có thể trả lời rất nhiều thứ chúng ta không biết, thậm chí nghe nói là còn có thể tiên tri”. 

“Quan trọng nhất là!” Chu Phàm đột nhiên đập mạnh bàn một cái, dọa hai người kia giật mình, ngược lại là Đồng Tiểu Tùng, cậu bởi vì thói quen bị những người này hù dọa, nên cũng không có cảm giác gì. 

Chu Phàm cười tà: “Lát nữa chúng ta cùng cầm cây bút này, phải thành tâm gọi ‘Bút Tiên, Bút Tiên mời ra ra đây’ nếu Bút Tiên đến, cây bút này sẽ tự động di chuyển, sau đó có thể đặt câu hỏi, nhưng mà! Nếu không muốn chơi nữa,  nhất định phải niệm ‘Bút Tiên, Bút Tiên mời ngài trở về’ đến khi cây bút trở về vị trí cũ không di chuyển nữa, chúng ta mới có thể buông tay, nếu không ai buông tay trước, Bút Tiên sẽ hóa thành lệ quỷ, vĩnh vĩnh viễn viễn quấn lấy người đó”.

Ba người kia cười rộ lên, trong lòng Đồng Tiểu Tùng không hề gợn sóng, muốn Bút Tiên đến không phải đơn giản sao?  

Chỉ cần tay ba người dùng sức, sau đó sống chết không nhận là được rồi. 

Chu Phàm thấy Đồng Tiểu Tùng không có chút phản ứng nào, có hơi tức giận chửi: “Đm! Mày có thể nói một câu không! Nghe hiểu chưa?”

Nói xong, Chu Phàm hung hăng gõ đầu Đồng Tiểu Tùng một cái

Thân thể gầy gò của Đồng Tiểu Tùng vì suy dinh dưỡng, bị đánh một cái, vội vàng gật đầu: “Nghe, nghe hiểu rồi”.

Chu Phàm trừng mắt liếc Đồng Tiểu Tùng một cái, chốc lát nghĩ đến kế hoạch của mình, xì một tiếng, nghĩ thầm: lát nữa cho mày dễ chịu. 

Bốn người nhỏ giọng niệm lên, âm thanh lẩm bẩm trầm thấp vang vọng trong phòng học. 

Trong phòng học không có gió, ánh nến yếu ớt của ngọn nến màu trắng lại lay động, lúc sáng lúc tối, phản chiếu cái bóng trên tường như đang giương nanh múa vuốt, như thể chúng sống dậy. 

Ngay sau đó, cây bút bắt đầu chuyển động. 

“Oa!”

Chu Phàm nở nụ cười, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn về phía Triệu Sơn Dịch và Thôi Kiến. 

Đồng Tiểu Tùng không có phản ứng gì, đây đều ở trong dự liệu của cậu, cậu không nhúc nhích, vậy chính là ba người kia cử động, không biết là ai hoặc cũng có thể cả ba người cùng khởi động?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play