Lão công của tôi là một con ma?

Chương 2: Con dao phản quang


3 tuần


Chương 2: Con dao phản quang

Lời của tác giả: chương trước có vẻ không rõ ràng lắm, chương này nhấn mạnh thêm một chút, Cố Hiên không phải tiểu Công! 

Tiểu công là ma! Tên là Tri Huyền, hơn nữa cậu ấy không tổn thương tiểu thụ! Đây là truyện  ngọt! 

———

Đồng Tiểu Tùng không thích Cố Hiên, bởi vì lần đầu tiên cậu bị bắt nạt là do Cố Hiên mang tới. 

Cậu không biết mình đã chọc vào Cố Hiên lúc nào, chỉ biết là ngày đầu tiên Cố Hiên công khai tỏ tình trước mặt mọi người, có vài người nhìn cậu với ánh mắt giống như muốn chém cậu thành từng mảnh. 

Lần đầu tiên đối mặt với lời tỏ tình của người khác, cậu hơi bối rối, còn có chút áy náy từ chối đối phương, nhưng cậu cũng không biết cái gì là thích, cũng không muốn cùng Cố Hiên có bất kỳ tiếp xúc nào. 

Cậu chỉ muốn học, muốn thoát khỏi con đường tối tăm và dày đặc này muốn đưa mẹ và chị đến một nơi tràn ngập ánh mặt trời. 

Không ngờ tối hôm đó trên đường trở về ký túc xá, cậu bị mấy cô gái kéo vào một góc. 

Cậu không biết vì sao con gái lại có sức lực lớn như vậy, có thể đem cậu ấn ở trên tường, hung hăng tát vào mặt cậu. 

Hai má cậu nóng rát chướng đau, trước mắt hoa mắt chóng mặt, cậu mơ hồ nhìn thấy một người đứng ở chỗ tối của bức tường hút thuốc. 

Trong lúc tàn thuốc lóe lên, cậu nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, là Cố Hiên. 

Không biết qua bao lâu, mấy cô gái kia cuối cùng cũng dừng lại, bọn họ mắng cậu rất nhiều lời sau đó ý chí chiến đấu sục sôi rời đi. 

Đôi giày thể thao vạn tệ đạp bùn đi tới bên cạnh cậu. 

“Đồng Tiểu Tùng, chấp nhận tôi đi, ở bên cạnh tôi, về sau sẽ không có ai dám bặt nạt cậu nữa”.

Bạn ngày khi từ chối lời tỏ tình của đối phương vừa bối rối và áy náy, nhưng trong khoảnh khắc này lại biến thành trò cười. 

Thì ra… Đối phương cũng chỉ coi cậu là một món đồ chơi. 

Cậu lại bởi vì mình không lịch sự từ chối mà áy náy hơn nửa ngày. 

Về sau mỗi lần cậu bị bắt nạt, hầu như đều có bóng dáng của Cố Hiên. 

Cố Hiên đối xử với cậu chỉ là như đang thuần phục một con mồi không nghe lời mà thôi. 

Dùng thủ đoạn tàn nhẫn và quyết liệt để thuần phục cậu, để cậu đầu hàng, để cậu thuận theo. 

Thỉnh thoảng vào lúc đêm khuya yên tĩnh, cậu ôm mình trong chăn mặc cho nước mắt chảy xuống. 

Cuộc sống của những người đó rõ ràng là tuyệt vời xuất sắc như vậy, vì sao còn muốn giẫm đạp người khác?

***

Đồng Tiểu Tùng ăn cơm xong ở căn tin, một mình yên lặng trở về ký túc xá. 

Ba người còn lại vẫn chưa về, trên bàn ký túc xá bày cam và dao gọt cam. 

Đó là ba người kia mua, cậu yên lặng nuốt nuốt nước miếng. 

Loại đồ này ở trong núi không hiếm lạ, nhưng ở chỗ này lại đắt cực kỳ. 

Cậu hít sâu một hơi, rời ánh mắt khỏi cam trên bàn. 

Bởi vì không dám dùng bàn học, cậu ôm sách lên giường. 

Bật đèn ngủ bị hỏng một nửa ở trên giường, đây là đồ cậu nhặt từ thùng rác mà người khác không cần. 

Cậu thích thùng rác ở trường, vì cậu có thể nhặt được một số đồ tốt. 

Rèm giường được buông xuống, giống như là tiến vào một pháo đài chỉ thuộc về riêng mình. 

Đồng Tiểu Tùng rốt cục ngẩng đầu, nhìn ngọn đèn nhỏ  tỏa ra ánh sáng kia, giống như nhìn vào mặt trời. 

Mái tóc xoăn tự nhiên mềm mại rủ xuống vầng trán trắng nõn, đôi mắt đen láy trống rỗng phản chiếu điểm sáng cực sáng, tăng thêm một tia yếu ớt cùng tuyệt vọng. 

Một lát sau, cậu cuối cùng rời tầm mắt đi, đem tầm mắt rời đến trang sách. 

Sau một lúc lâu, rầm một tiếng, tiếng bước chân vừa quen thuộc vừa lộn xộn đi vào, xen lẫn là tiếng ba người kia cười mắng nói chuyện với nhau. 

“Cái thứ quỷ quái kia thật sự cái gì cũng có thể hỏi?” 

“Nghe nói cái gì cũng có thể hỏi, hơn nữa còn rất chuẩn”.

“Không phải chứ, tao cũng thật tò mò”.

“Hôm nay thử xem?”

“Buộc phải ở tòa trường học cũ sao? Ở ngay tại ký túc xá không được à?”

“Nghe nói tòa nhà trường học cũ tương đối âm u, cho nên càng dễ triệu hồi đến”.

Đồng Tiểu Tùng nhanh chóng tắt đèn ngủ, đặt sách vở dưới gối, nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ say, lỗ tay lại nhạy bén nghe thấy âm thanh bên ngoài. 

Chu Phàm: “Ê, hình như tên nhát gan kia đang ngủ”.

Thôi Kiến cười nhạo một tiếng: “Ngủ cái đầu bu*i,  nếu cậu ta ngủ tao ăn hết cam trên bàn”. 

Tiếng kéo khóa vang lên, rèm giường bị kéo ra, cả người Đồng Tiểu Tùng đều căng cứng. 

Ngay sau đó một bàn chân to mặc giày đạp vào eo  Đồng Tiểu Tùng. 

“A!” Đồng Tiểu Tùng che eo, mồ hôi lạnh trong nháy mắt chảy xuống, đau nghiến răng nghiến lợi không kêu ra tiếng. 

Thôi Kiến: “Ngủ mẹ mày ngủ! Mau dậy đi!” 

Đồng Tiểu Tùng run rẩy hít thở vài cái, từ trên giường leo xuống, cúi đầu đứng ở bên giường, không nói một lời nào. 

Thôi Kiến thấy bộ dạng này của Đồng Tiểu Tùng, bực tức  trong lòng nổi lên: “Bộ dạng không phục này của mày con nẹ nó là cho ai xem đây?” 

Thôi Kiến nâng cằm của Đồng Tiểu Tùng lên, hung ác vỗ vỗ má cậu, phát ra tiếng bốp bốp thanh thúy.

Ánh mắt Đồng Tiểu Tùng lóe lên sợ hãi: “Không…”

“Không mẹ mày!” Thôi kiến trở tay tát một cái. 

Chát một tiếng. 

Đồng Tiểu Tùng bị tát mặt nghiêng qua một bên, hàm răng cắn rách vách thịt trong khoang miệng, mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng. 

“Cút!” Thôi Kiến đạp Đồng Tiểu Tùng một cước va vào chiếc bàn bên cạnh. 

Rầm một tiếng. 

Trước mắt Đồng Tiểu Tùng tối sầm, trán bị đụng vào phải một trận đau nhói. 

Cậu vịn bàn đứng lên, mùi thơm thoảng qua chóp mũi, giương mắt nhìn lên nhìn thấy màu sắc tươi sáng của quả cam cùng con dao sáng loáng kia. 

Giống như bị bỏng, cậu lập tức chuyển tầm mắt đi, đưa lưng về phía bàn, nắm chặt hai tay không dám nhớ lại những gì mình vừa thấy. 

Thôi Kiến cởi áo phông ném lên giường, sau đó tìm một chiếc áo khoác len dày mặc vào. 

Chu Phàn lật bàn học: “bút… giấy… còn gì nữa?” 

Triệu Sơn Dịch: “Chỉ hai thứ này thôi, triệu Bút Tiên, ngoại trừ bút và giấy… đúng rồi, đừng quên mang theo hai cây nến trắng”.

Chu  Phàm: “Đ*t mẹ! Ký túc xá lấy đâu ra nến trắng”.

Nói xong, ánh mắt Chu Phàm nhìn về phía Đồng Tiểu Tùng, ánh mắt sáng lên: “Này, mày đi mua hai cây nến trắng đi”.

Đồng Tiểu Tùng cúi đầu gật đầu: “Được”.

Chu Phàm xùy một tiếng, thử bút ở trong tay. 

Qua vài giây, Thôi Kiến thay quần áo xong thấy Đồng Tiểu Tùng vẫn còn đứng đó, tức giận nói: “Mày làm gì thế? Còn chưa đi!”

Ánh mắt ba người tập trung trên người Đồng Tiểu Tùng. 

Đồng Tiểu Tùng ấp úng nói: “Tiền…”

Chu Phàm liếc cậu một cái: “Trả về khác trả mày!”

Đồng Tiểu Tùng: “Tôi… tôi không có tiền, phải, phải đưa trước”. 

Thôi Kiến đi về phía Đồng Tiểu Tùng, trên mặt bực bội: “Không có tiền? Nếu hôm nay bọn tao tìm thấy tiền trên người mày thì sao?” 

Đồng Tiểu Tùng lo lắng muốn lùi lại nhưng bị cái bàn chặn lại, cậu luống cuống quay đầu nhìn, lưỡi dao lóe sáng kia lần nữa hấp dẫn ánh mắt của cậu. 

Cậu quay ngoắt đầu đi, dùng sức lắc đầu: Cầu, cầu xin các cậu…”

Chu Phàm kêu một tiếng vô cùng khoa trương: “Đ*t mẹ… Làm như mấy anh đây là người xấu vậy!”

Triệu Sơn Dịch híp mắt, trong mắt tràn đầy ác ý: “Đồ nhát gan kẹt xỉ, thật làm mất mặt đàn ông chúng ta! Lúc soát nó! Lục được một đồng đều nhét vào miệng nó! Cho nó ăn đi!” 

Ba người đồng loạt xông lên, Đồng Tiểu Tùng lập tức che túi quần của mình. 

Hành động này như là sự chỉ dẫn cho ba người kia, sáu cánh tay một bên giữ chặt Đồng tiểu Tùng, một bên điên cuồng xé túi quần kia. 

“Không… Không được! Đó là… Đó là tiền chị tôi bán khoai tây…” Giọng nói của Đồng Tiểu Tùng tràn ngập tiếng khóc nức nở. 

Trong lúc giãy dụa, cậu mơ hồ dựa theo bản năng đem con dao mãnh liệt nắm chặt trong tay, hung hăng chém  về phía trước. 

“Địt mẹ!!” 

Ba người lập tức tản ra, bọn họ sợ ngây người, ngây ngốc trừng mắt nhìn con dao trong tay Đồng Tiểu Tùng. 

Quần áo của Triệu Sơn Dịch và Thôi Kiến đều bị chém rách. 

Trên tay Chu Phàn có một vết rạch, rất nông, nhưng lại chầm chậm chảy ra máu đỏ tươi cực kỳ chói mắt. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play