Có kỹ năng của người lão làng, quả thực xe lừa đi nhanh hơn không ít.
Giang Châu vội vã lái con lừa đi theo phía sau, so với lúc trước dễ dàng hơn không chỉ một chút.
Khi cả hai đến cung-tiêu xã thủy sản, cung-tiêu xã còn chưa mở cửa.
Đợi tầm 20 phút, hắn mới nghe thấy tiếng chuông bên trong cung-tiêu xã.
Đây là báo hiệu cho việc cung-tiêu xã bắt đầu hoạt động.
Bảo vệ mở cửa cho Giang Châu tiến vào.
Giang Châu đã thông thuộc đường đi, hắn dẫn Trương Tài Thăng đến sàn cân.
"Tổng cộng là 2318 cân!"
Giang Châu cũng rất kinh ngạc với tổng trọng lượng này.
Chỗ thôn Thủy Qua kia, quả thật là có quá nhiều lươn.
Cộng thêm số lươn hắn thu được từ thôn của mình.
Lãi ròng lần này thực sự ấn tượng!
Trong nội tâm Giang Châu rất nhanh đã tính toán xong.
Chuyến đi này, hắn đã kiếm được 973 tệ với năm mươi sáu xu!
Cộng với lợi nhuận của ngày hôm qua.
Giang Châu đã có trong tay hơn 1500 tệ!
Lần này nếu hắn mang về thêm 2000 cân bã bánh dầu nữa thì lãi ròng sẽ thêm 100 tệ.
Có nghĩa là sau ngày hôm nay, cộng với hơn 400 tệ hắn đã đưa trước đây là đủ 2.000 tệ!
Tiền phẫu thuật của cha hắn - Giang Phúc Quốc đã đủ rồi!
Giang Châu cầm tờ giấy lĩnh tiền đi lấy tiền.
Ngay lập tức, hắn đưa cho Trương Tài Thắng năm nhân dân tệ.
Trương Tài Thắng cầm lấy tiền, vừa nhìn vừa cúi đầu cảm ơn, sau đó cẩn thận từng li từng tí cất vào trong túi.
Lúc này vẫn còn sớm.
Giang Châu chuẩn bị đến cung-tiêu xã mua ít đồ.
Chiều nay hắn sẽ đưa tiền lên tỉnh, tiện thể mang ít đồ tốt lên biếu bố mẹ với anh trai.
Để mà mua mấy loại như quần áo hay giày dép thì vẫn chưa đủ.
Số tiền còn lại trong tay Giang Châu ước chừng chỉ đủ làm vài cái sủi cảo nhân thịt.
Cơ mà.
Hắn cũng không vội.
Tiền phẫu thuật đã đủ rồi, mai là có doanh thu mới.
Đến khi bố, mẹ với anh cả trở về, hắn sẽ mua vài tấm vải may quần áo gửi qua đó.
Trương Tài Thắng cầm năm nhân dân tệ trong tay đi theo sau Giang Châu.
Ông sẽ mua một ít dầu lửa cùng một ít diêm.
Ông cũng không dám mua các loại ngũ cốc tinh chế hay những thứ tương tự.
Tiền này lưu lại để chi tiêu sau.
Giang Châu mua thịt, bột, đường nâu và trứng, cuối cùng lại mua thêm hai cân mứt táo và một cân kẹo đường tẩy giun.
Kẹo đường tẩy giun là mua cho Đoàn Đoàn Viên Viên.
Kẹo mua lần trước mấy đứa nhỏ đã ăn hết từ lâu.
Thèm lâu rồi.
Giờ Giang Châu mới có điều kiện mua một cân về
Trong lòng Trương Tài Thắng vô cùng ngạc nhiên và hâm mộ khi thấy Giang Châu mua nhiều đồ như vậy.
Mấy ngày nay, ông nghe mọi người trong làng đồn rằng con trai của Giang Phúc Toàn đã đổi vận, bắt đầu khởi nghiệp, không ngờ đó lại là sự thật.
Tiêu một số tiền lớn như thế, còn có cả ngũ cốc với thịt ngon nữa.
Ngay cả loại kẹo đắt đỏ kia cũng mua được.
Trong lòng Trương Tài Thắng cực kỳ là hâm mộ
Ông đi theo phía sau Giang Châu, trong tiềm thức cảm khái: "Cha cậu ta chắc giờ đang rất hưởng thụ, có một đứa con trai có thể kiếm được tiền, sau này sẽ có thể ăn ngũ cốc tinh chế rồi."
Giang Châu cười nói: "Chú, con gái chú không phải đang ở quận sao? Chúng ta đến thăm một chút đi?"
Nhắc đến con gái.
Trương Tài Thắng lập tức cúi đầu xuống.
Ông mím môi, im lặng lắc đầu.
Giang Châu là người của thế hệ sau này.
Hắn không biết rằng Trương Tài Thắng và con gái của ông cả đời không qua lại với nhau nữa.
Mọi người chỉ thỉnh thoảng nghe nói về mối quan hệ giữa hai người không mấy êm ấm.
Chứ không nghĩ đến tình trạng tồi tệ như vậy.
Chỉ thấy Trương Tài Thắng lắc lắc đầu, hai mắt có chút đỏ lên.
"Không đi, không đi, đến đấy sẽ làm cho người ta ghê tởm."
Ông lúng túng nói và dần dần trở lên im lặng.
Giang Châu đại khái cũng nhìn ra được mọi việc, lập tức thở dài không nói gì thêm.
Hắn cũng có một chút ấn tượng về con gái Trương Tài Thắng.
Hắn nghe nói sau khi cô tốt nghiệp cấp hai, cô đã đi học thủ công rồi trở thành một thợ may.
Cô cũng được coi là người có đầu óc linh hoạt, chân tay nhanh nhẹn.
Về sau cô mở một tiệm may ở huyện thành, dần dần cũng có được những đợt khách hàng đầu tiên, sau đó cô lại nắm bắt cơ hội và bắt đầu chuyển sang kinh doanh quần áo.
Tóm lại thì ở kiếp kia cô sống cũng không tệ.
Nhưng hắn cũng chưa từng nghe được tin tức gì về quan hệ giữa cô và Trương Tài Thắng.
Giang Châu cũng không nhắc lại nữa.
Chuyện của người ta.
Hắn cũng không thể quản hết được.
Sau khi mua sắm xong, Giang Châu đưa Trương Tài Thắng đến nhà máy dầu để chở 2000 cân bã bánh dầu sau đó hai người vội vã lái xe lừa trở về.
Khi hắn trở lại thôn Lý Thất thì mới hơn chín giờ sáng.
Giang Châu định chiều nay sẽ lên tỉnh, nên quyết định bán bã bánh dầu ngay ở đầu cầu của thôn.
Anh ta đậu xe lừa tại chỗ rồi bảo Trương Tài Thắng đến trông xe lừa hộ mình.
Còn hắn thì về nhà nói chuyện với vợ con.
Về đến nhà.
Hắn thấy Liễu Mộng Ly đang giặt quần áo.
Những chiếc váy hoa tròn bị lấm bẩn trông rất là khó coi.
Giang Châu đặt những thứ mua được bên bếp rồi nói với cô: "Chiều nay chúng ta lên tỉnh gửi tiền cho bố nhé. Anh tranh thủ thời gian ra đầu làng bán bã bánh dầu không thì trễ giờ."
Liễu Mộng Ly gật đầu đồng ý.
Hai tiểu bảo bối chưa kịp chạy đến đòi ôm thì Giang Châu đã vội vã chạy ra ngoài.
Đoàn Đoàn cong môi lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Liễu Mộng Ly.
Ủy khuất.
Cực kỳ ủy khuất.
Viên Viên chổng cái mông nhỏ về hướng Giang Châu rời đi mà lắc lắc, rồi nằm trên băng ghế.
Nó khịt mũi hai cái, rồi lại vặn vẹo uốn éo.
Tức giận.
Viên Viên rất tức giận!
Liễu Mộng Ly bật cười.
"Đợi mẹ giặt quần áo xong sẽ đưa hai con đi gặp bố!"
………………
2000 cân bã bánh dầu cũng không dễ bán lắm.
Phải biết rằng, trang trại lợn bình thường đều mua số lượng rất nhiều trong một lần.
Trong lòng Giang Châu đại khái cũng hiểu được chuyện kinh doanh bã bánh dầu này gần như đã kết thúc rồi.
Theo lý mà nói thì lợn ngày nào cũng phải ăn bã bánh dầu, chỉ cần chở bã bánh dầu về là có thể bán được.
Tuy nhiên thì…
Đầu tiên, thị trường bã bánh dầu đang dần trở nên bão hòa ở thôn Lý Thất và thậm chí cả ở những thôn khác.
Dù sao thì năm nay, hộ nào nuôi nhiều nhất thì cũng chỉ có một, hai con lợn.
Nếu mua xỉ bã bánh dầu, cùng lắm thì chỉ cần bẻ ra một chút rồi trộn vào trong cỏ cho lợn ăn để vỗ béo.
Nếu mà muốn những người phụ nữ trong thôn này cho lợn ăn nguyên cả một cái bã bánh dầu thì...
Bã bánh dầu cũng là tiền đấy!
Ai mà lại cam lòng làm thế chứ?!
Mỗi năm vỗ béo một lần là đủ rồi.
Bọn họ còn phải tiêu tiền cho việc khác!
Không cần nói thêm gì nữa.
Nhìn tốc độ mà Giang Châu đưa đi đưa lại mấy cái bã bánh dầu là có thể nhìn ra.
Càng lúc càng chậm.
Ở những nơi khác, Giang Châu cũng không rõ ràng.
Còn về dân ở thôn Lý Thất, họ đã mua gần đủ bã bánh dầu rồi.
Còn về lý do thứ hai, thậm chí nó còn đơn giản hơn.
Một tháng nữa là sẽ đến thanh minh.
Xưởng ép dầu sẽ không ép dầu lạc nữa.
Chuyển sang ép dầu cải.
Ai cũng có thể mang bã bánh hạt cải về sau khi ép dầu.
Nhà nào cũng có.
Nhưng nếu lợn ăn phải sẽ bị ngộ độc.
Thế nên tất cả sẽ được mang đi ủ thành phân.
Ai mà lại muốn cái thứ vô dụng đó chứ?
Giang Châu cũng không miễn cưỡng.
Việc buôn bán chính là như vậy.
Đặc biệt là ở thời đại này, việc thành lập một công ty hay cái gì đó tương tự đã khó lại càng thêm khó.
Đất nước mới bước vào nền kinh tế thị trường được mấy năm, tư duy của người dân vẫn chưa thay đổi nhanh chóng được như vậy.
Các chính sách cũng không theo kịp.
Những thứ khác thì cũng chẳng cần phải nói.
Sau này muốn mở công ty, chỉ cần trực tiếp mua đất rồi xây nhà máy là được rồi.
Chỉ cần có đất mà thôi.
Tuy nhiên trong cái thời đại này, việc thành lập công ty phải gắn với doanh nghiệp nhà nước.
Nói trắng ra, công ty là của người trong cuộc, người ngoài cũng chỉ có thể mượn danh.
Nếu không, sẽ chính là đầu cơ trục lợi, chính là phần tử của chủ nghĩa tư bản xấu xa.
Còn nếu muốn mở một cửa hàng kinh doanh, thì cũng giống như thành lập công ty, phải phụ thuộc vào nhà nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT