Cái loại buôn bán hàng rong nho nhỏ trên đường phố này tuy chẳng ra gì.
Nhưng…
Nếu là loại cửa hàng kinh doanh lớn, thì phải được các doanh nghiệp nhà nước cho thuê rồi mới buôn bán được.
Phải có rất nhiều mối quan hệ.
Nói tóm lại thì.
Giang Châu hiện tại không có nhiều tiền như vậy, cũng không có tích lũy được nhiều mối quan hệ như vậy.
Nói về việc mở một công ty thì...
Tất cả cũng quá xa và quá hư ảo.
Đi trên đất bằng, bước từng bước, kiếm được từng đồng vào túi, mới là vương đạo.
…………
2000 cân bã bánh dầu, đến hơn mười giờ vẫn còn hơn phân nửa.
Trong lòng Giang Châu biết rõ, thôn Lý Thất không dễ dàng buôn bán nữa rồi.
Hắn gọi cho Trương Tài Thắng, bảo ông giúp mình đưa một cái xe lừa đến nhà mình.
Còn Giang Châu thì vội vàng chuyển bã bánh dầu đến những thôn khác.
Trương Tài Thắng gật đầu đồng ý, lập tức lái xe lừa đi.
Mà ở bên này, khi Giang Châu đang chuẩn bị rời đi thì lại nhìn thấy Liễu Mộng Ly cùng hai tiểu bảo bối đang đi tới bên kia cầu.
"Giang Châu!"
Liễu Mộng Ly cười rồi hô lên một tiếng.
Trong khoảng thời gian này hai tiểu bảo bối đã mập lên không ít, khuôn mặt cũng có phần tròn trịa hẳn.
Đoàn Đoàn Viên Viên được mẹ bế trên tay.
Hai tiểu bảo bối thấy hắn cũng không gọi "ba ba". Giờ hai cái miệng nhỏ đang bĩu lên, cong đến mức có thể móc cả chai nước tương vào đấy.
Giang Châu vô cùng sửng sốt.
Hắn vô thức nhìn về hướng Liễu Mộng Ly.
"Giận anh sao?"
Tất nhiên hắn đang nói về hai tiểu bảo bối kia.
Đoàn Đoàn Viên Viên nghe vậy liền khẽ liếc Giang Châu một cái, sau đó lại nhanh chóng quay đầu đi, không thèm nhìn hắn nữa.
Hừ hừ.
Đúng nha, đúng nha!
Đoàn Đoàn đang rất tức giận!
Phải dỗ ngon dỗ ngọt mới ngoan!
Liễu Mộng Ly cố nhịn cười.
Cô ấy dắt Đoàn Đoàn Viên Viên đến cạnh Giang Châu nói: "Cũng không biết nữa, chắc tụi nhỏ nhìn thấy anh trở về nhưng lại bị anh ngó lơ, nên giận dỗi từ đấy cho tới bây giờ!"
Nghe vậy, Giang Châu liền dở khóc dở cười.
"Đoàn Đoàn Viên Viên giận ba à?"
Hắn lập tức nhận sai, xin lỗi cực kỳ thành khẩn: "Ba xin lỗi."
Cái miệng đang bĩu lên của hai đứa nhỏ dần hạ xuống.
Hừ Hừ.
Xin lỗi cũng không giúp được gì!
Còn giận, còn giận!
Giang Châu nhịn cười.
Hắn cố ý thở dài, đưa tay sờ lên túi quần rồi kêu lên một tiếng "Ồ…!", Vờ như đang ngạc nhiên.
"Cái này là gì vậy?"
Giang Chu hơi cao giọng nói: "Mộng Ly, em có muốn ăn không? Cái này trông giống như kẹo vậy!"
Chiêu này lập tức phát huy hiệu nghiệm.
Kẹo!
Đôi mắt của hai tiểu bảo bối lập tức sáng lên!
Giang Châu còn chưa kịp nói tiếp, hai tiểu bảo bối đã lập tức quay đầu nhìn về thứ trong tay Giang Châu.
Ai nha!
Xanh xanh, vàng vàng, óng ánh như một tòa tháp nhỏ.
Có phải kẹo ngọt tẩy giun không!
Cái này tuyệt nha.
Hai cái miệng nhỏ cũng không bĩu lên nữa rồi.
Hai tiểu bảo bối lộ ra vẻ mặt vui vẻ, nhìn về Giang Châu với con mắt mong chờ.
"Ba ba, Đoàn Đoàn muốn ăn kẹo ~"
"Viên Viên cũng muốn ăn, ngọt ngọt, nha nha ~"
Hai khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm đỏ bừng, Giang Châu không kìm được mà véo véo mỗi đứa một cái.
"Há miệng nào."
"A ~"
"A ~"
Giang Châu cho mỗi đứa ăn một viên.
Có cái này là được rồi.
Cần dỗ dành làm gì nữa?
Hai đứa nhỏ vui vẻ tung tăng trên đôi chân ngắn ngủn, tự mình leo lên xe lừa.
"Tui đi với anh."
Liễu Mộng Ly nhìn Giang Châu nói: "Hai người thì đi nhanh hơn."
Sau những gì đã xảy ra đêm qua.
Bầu không khí giữa hai người lại có chút vi diệu.
Liễu Mộng Ly cũng không nói rõ ràng được.
Dù sao thì.
Khi Giang Châu nhìn về phía cô, cô sẽ luôn né tránh theo bản năng.
"Được rồi, cùng lên đi, anh sẽ lái xe lừa đến thôn Thủy Qua nhân tiện thu mua lươn luôn."
Buổi chiều cả hai phải lên tỉnh.
Chuyến xe khách cuối cùng là lúc 4 giờ 30.
Điều này cũng có nghĩa là thời gian thu mua lươn ít đi rất nhiều.
Nhưng mà tiền thuốc men đã đủ rồi, Giang Châu cũng không cần gấp gáp như vậy nữa.
Kiếm tiền chỉ là phương tiện, làm cho vợ cùng các con hạnh phúc mới là mục tiêu.
Liễu Mộng Ly leo lên xe lừa.
Trong thôn lúc này là toàn đường đất.
Xe lừa lắc lư, gió quê thổi qua mang theo hương cỏ dại.
Làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Trong lúc lắc lư, Liễu Mộng Ly đột nhiên nhớ đến những điều mà anh trai Giang Minh nói ngày hôm qua.
"Đúng rồi, hôm qua anh cả Giang Minh đã trở về."
Lúc này Liễu Mộng Ly lập tức trở nên khẩn trương.
"Hử? Anh cả sang nói gì vậy?"
"Bệnh viện trên tỉnh nói chân của bố sẽ được cứu, sáng mai sẽ phẫu thuật, nhưng tối nay phải nộp đủ tiền viện phí, nếu không ca mổ sẽ phải hoãn lại."
Liễu Mạnh Ly khẩn trương nhìn Giang Châu: "Làm sao bây giờ? Chúng ta bán lươn có đủ tiền không?"
Giang Châu vui hẳn lên khi nghe tin chân bố sắp được phẫu thuật.
Hắn chưa kịp nói chuyện thì hai tiểu bảo bối vừa ăn kẹo xong đã chạy tới.
"Ba ba, ma ma nói là ông nội bị bệnh, có nghiêm trọng không?"
"Cần tiền tiền mới khỏe được! Ba ba, ba ba có tiền tiền không?"
Hai đứa nhỏ trông có vẻ lo lắng.
Giang Châu rút cục cũng cười thành tiếng.
"Bán mấy cái bã bánh dầu trên xe là đủ khám bệnh rồi."
Giang Chu cười nói, hắn lại tiếp tục trêu chọc hai đứa nhỏ.
"Đoàn Đoàn Viên Viên cũng phải cố gắng lên nha! Giờ buôn bán nhờ vào hai tiểu bảo bối cả đấy!"
Đoàn Đoàn Viên Viên đột nhiên đứng thẳng người!
Phải chiến đấu!
Bán bã bánh dầu!
Ngay bây giờ.
Trên đường đi vang lên tiếng hô ú ớ của hai đứa nhỏ.
"Bã bánh dầu, thơm quá, thơm quá ~"
"Lợn ăn vào béo lên ~ béo hơn Viên Viên ~"
Giang Châu cùng Liễu Mộng Ly cười đến hết cỡ.
………………
Khi về nhà sau khi đã bán xong bã bánh dầu.
Mới hơn hai giờ chiều.
Giang Châu và Liễu Mộng Ly cũng không nghỉ ngơi.
Họ phải tranh thủ thời gian nhào bột mì để làm sủi cảo để mang cho bố mẹ với anh trai Giang Minh.
Hai tiểu bảo bối ăn một hơi hết bát cháo buổi sáng rồi lăn ra ngủ.
Còn Giang Châu với Liễu Mộng Ly vẫn đang vội vã làm việc.
Nhào bột mì, cán mỏng, gói thành hình sủi cảo.
Không lộn xộn chút nào.
Giang Châu đun một nồi nước lớn và cho tất cả sủi cảo vào.
Nhân bên trong sủi cảo là nấm, bắp cải và thịt lợn.
Ba cân thịt, được cho tất vào.
Khi sủi cảo chín thì được đặt trong một chiếc nồi sứ lớn mới mua.
Giang Châu vớt sủi cảo ra, để cho ráo nước, phủ một lớp màng nilon lên rồi lại buộc thêm mấy vòng dây bên ngoài.
Trong lúc này, liên tục có người đến giao lươn.
Giang Châu thu mua hết.
Đúng ba giờ rưỡi.
Mọi thứ giờ cuối cùng cũng đã xong.
Hai tiểu bảo bối cũng đã thức giấc.
Giang Châu nhìn cái sân chất đầy lươn, ước tính nó nặng khoảng 1000 cân.
Suy nghĩ một hồi, hắn liền gói một bát sủi cảo khác rồi gửi cho Trương Tài Thắng.
Hắn bảo ông lái một chiếc xe lừa cùng hắn lên quận huyện để giao toàn bộ số lươn cho cung-tiêu xã thủy sản.
Xong xuôi tất cả, thì 4:30 chiều hắn mới xuất phát, không chừng tối nay hắn cũng không thể về được.
Đống lươn này mà để trong sân thì sợ bị trộm mất.
Không bằng bây giờ mang đi bán luôn.
Lần này, Giang Châu đưa cho Trương Tài Thắng mười nhân dân tệ.
Bởi vì sau khi lái xe lừa về, hai con lừa phải để ở nhà ông, phải nhờ ông giúp chăm sóc chúng.
Thêm một chút tiền, Giang Chu có thể yên tâm hơn nhiều.
Sau khi gia đình thu dọn đồ đạc xong, thì Trương Tài Thắng đã đợi sẵn bên ngoài.
Đoàn Đoàn Viên Viên rất là lễ phép.
Lập tức hô lên "Trương gia gia" một cách thân mật
Trương Tài Thắng vô cùng cao hứng.
Ông xoa xoa hai tay vào nhau, không biết phải làm gì trong lúc mới tốt.
Ông nghèo đến nỗi không có gì để ăn, vì vậy chỉ có thể tranh thủ thời gian đi giúp bố của hai tiểu bảo bối kia.
Ông giúp Giang Châu đưa lươn lên xe, hai đứa trẻ cũng theo đó leo lên xe lừa.
Liễu Mộng Ly khóa chặt cửa, đi cạnh xe lừa cùng Giang Châu, đoàn người cứ thế mà đi lên huyện.
Lên huyện, đi thẳng tới cung-tiêu xã thủy sản, bán lươn.
Tổng cộng là 1020 tệ.
Lợi nhuận ròng là 428 tệ và 40 xu.
Giang Châu trực tiếp đưa cho Trương Tài Thắng một tờ nhân dân tệ.
Ông kích động đến mức chảy cả nước mắt.
Hôm nay ông đã kiếm được tận 15 tệ.
Đây là hơn nửa tháng lương của một công nhân bình thường!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT