Lúc gà trống gáy lần thứ nhất, chú Trương đã tới nhà rồi.
Chú Trương tên đầy đủ là Trương Tài Thắng.
63 tuổi.
Lúc còn trẻ đi theo kinh tế có kế hoạch, lúc còn trẻ toàn bộ đều làm cống hiến cho công xã.
Sau này sắp bốn mươi rồi còn chưa kết hôn, công xã bèn giúp đỡ, tìm cho ông một người vợ, cũng thuận lợi sinh ra một trai một gái.
Đáng tiếc lúc Trương Tài Thắng còn trẻ, trọng nam khinh nữ, đối xử với con gái không tốt lắm.
Sau này vào mùa hè năm 76, con trai nhảy vào sông tắm cho mát.
Nó nhảy xuống nước cái áo, sau đó không thấy lò đầu lên nữa.
Vợ ông đang giặt áo quần bên sông, thấy con trai mất tăm mất tích, bà cũng vội vội vàng vàng xuống dưới kiếm.
Nhưng tìm đâu chả thấy, hai người cùng nhau mất tích ở trong nước.
Tìm được cũng đã là 7-8 ngày sau.
Trời nóng nực, hai cái xác một lớn một nhỏ, trôi theo dòng nước trôi về thôn khác.
Từ đó về sau, Trương Tài Thắng không gượng dậy nổi, lại cũng không cưới vợ khác.
Con gái cũng không vừa vặn gì.
Hai năm trước tốt nghiệp trung cơ sở, sau khi rời khỏi đây đi đến huyện thành an cư lạc nghiệp, vẫn chưa từng trở lại.
Có lẽ là giận người cha này.
Trương Tài Thắng ở trong thôn sống không khác gì kẻ cô đơn.
Tất cả mọi người nói chú gặp báo ứng.
Ngày thường có bữa nào thì ăn bữa đó.
Tối hôm qua sau khi Giang Châu đi tìm chú đánh xe lừa, chú vô cùng vui vẻ.
63 tuổi.
Có thể làm gì chứ?
Đánh một chuyến xe lừa, 5 tệ tiền lương, đây chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.
Sáng sớm, gà vừa mới gáy sáng lần đầu tiên, Trương Tài Thắng đã đến cửa nhà của Giang Châu.
Giang Châu đứng lên mở rộng cửa, lại càng hoảng sợ.
"Chú Trương? Sao sớm như vậy đã tới rồi?"
Trương Tài Thắng nửa khom người, cũng không dám nhìn thẳng hắn, chỉ cười xoà: "Già rồi ngủ không được, ngủ quên thì chết, hiếm khi cậu gọi tui một chuyến, cũng không thể để cậu chờ được."
Giang Châu vội nghiêng người né tránh, làm cho chú ấy bước vào.
"Chú Trương, vào đi, cháu còn bận chút việc."
Trương Tài Thắng lại khom lưng, đi nhanh vào nhà.
Tiến đến bèn nhìn thấy lu lớn sọt nhỏ đặt ở trong sân.
Trong lòng chú kinh ngạc, nhưng cũng không dám hỏi trực tiếp.
Giang Châu vừa làm bữa sáng vừa giới thiệu.
"Những thứ này đều phải vận đến huyện thành, sáng sớm hôm nay chúng ta sẽ đưa lươn."
Giang Châu đưa rơm củi vào trong bếp, động tác nhanh nhẹn.
"Phải đi sớm, nếu muộn, mặt trời lên, nhiệt độ tăng, sẽ chết không ít."
Trương Tài Thắng vội gật đầu phụ họa.
"Dạ dạ dạ, thứ này tuy sống dai, nhưng chất đống quá nhiều, cũng sẽ chết ngộp."
Giang Châu không đáp.
Hắn đang làm bữa sáng.
Người là sắt, cơm là thép.
Hơn nữa dù mình không ăn, vợ con thức dậy vẫn cần ăn.
Hắn cũng không thể để hai cô con gái bé bỏng bị đói.
Hai cái nồi lớn, một nồi nấu cháo.
Trong cái nồi còn lại, Giang Châu chuẩn bị nấu mì sợi.
Trương Tài Thắng có lòng muốn tới trợ giúp, nhưng lại không dám nhúc nhích.
Chú sợ mình chủ động qua giúp đỡ thổi lửa, người ta lại cho là mình muốn ăn sáng.
Vì vậy chỉ có thể đứng ở trong sân, làm bộ nhìn đông rồi lại nhìn tây.
Giang Châu nào có thể không rõ suy nghĩ của chú?
Lập tức cười nói: "Chú, chú tới giúp cháu nhom lửa, cháu phải làm bữa sáng, chúng ta ăn nhanh còn đi."
"Ai! Tui giúp cậu!"
Trương Tài Thắng lập tức vội vàng bước nhanh tới, cúi đầu lúi húi nhóm lửa, không hề ngẩng đầu lên nhìn Giang Châu rốt cuộc nấu cái gì.
Giang Châu múc cho mình cùng Trương Tài Thắng hai tô mì.
Liễu Mộng Ly cùng Đoàn Đoàn Viên Viên là cháo khoai lang, tiện thể bỏ thêm 3 quả trứng gà.
Mì nhanh chín, hơn nữa nấm hương thịt băm lần trước ăn còn dư lại vừa vặn đủ hai tô mì.
Thời tiết này càng ngày càng nóng, giữ không được.
Mì sợi bỏ vào nước, chờ nước sôi ùng ục ùng ục, Giang Châu nhanh chóng múc vào hai cái tô.
Múc xong, bỏ vào nấm hương thịt băm, rắc chút hành nhỏ.
Suy nghĩ một chút, Giang Châu lại dùng cái muôi múc một muỗng lớn dầu mỡ heo ở trong hũ, đặt ở trong tô của Trương Tài Thắng.
Trong khoảng thời gian này mình và bọn nhỏ đã ăn đủ thịt.
Hắn không thèm một ngụm dầu mỡ heo.
Thế nhưng Trương Tài Thắng thì khác.
Người ta giúp mình, dù sao cũng phải để người ta ăn no ăn đủ đúng không?
Giang Châu bưng hai tô mì để lên bàn.
Quay đầu nhìn về phía Trương Tài Thắng gọi: "Chú, qua đây ăn mì! Ăn xong còn đánh xe!"
Trương Tài Thắng sửng sốt.
"Gì? Sao cậu lại làm cho tui? Sáng sớm tui ăn rồi, không đói bụng, cậu cứ đi, cậu ăn là được rồi!"
Chú vội từ chối.
Thế nhưng con mắt vẫn không kìm được nhìn về phía thứ trên bàn.
Chậc chậc!
Vừa nhìn, hắn liền kinh ngạc.
Là mì mì trắng, phía trên còn lềnh bênh một tảng mỡ heo lớn!
Chú không thấy rõ thứ đen như mực là gì, thế nhưng từ cách rất xa, dường như chú cũng ngửi được mùi hương!
Lương thực đã qua chế biến!
Đây chính là bột mì thứ thiệt nha!
Trương Tài Thắng thậm chí cũng không nhớ rõ mình đã bao lâu chưa ăn lương thực đã chế biến rồi.
Từ sau khi vợ con chết, chú đều sống được chăng hay chớ.
Có lòng muốn nối lại quan hệ với con gái mình, nhưng mỗi lần đều là nhiệt tình mà bị hờ hững, con gái ngay cả nhìn cũng không nhìn mình.
Trương Tài Thắng nghĩ, cuộc sống này cứ sống ngày nào biết ngày đó.
Ăn khoai lang qua ngày.
Ăn lương thực chế biến cũng qua ngày.
Thậm chí chú cho rằng, mình ăn gì cũng được.
Mà giờ...
Sau khi ngửi được mùi thơm từ tô mì đặt ở trước mặt mình.
Dường như thứ gì đó trong thân thể của Trương Tài Thắng, đã tỉnh lại.
Chú liếc mắt nhìn, lại vội vàng cúi đầu.
Nhưng trong lòng vẫn cứ ghi nhớ tô mì.
Giang Châu đi tới, kéo chú đi tới ngồi xuống ở bên cạnh bàn.
"Chú, không cần ngại làm gì, chú giúp cháu, cháu mời chú một bữa cơm, không đáng gì."
Giang Châu đưa đũa đến trước mặt của chú.
Thấy Trương Tài Thắng còn không dám động đũa, lập tức cố ý sừng sộ.
"Chú, nếu không ăn, mì nguội không nói, còn làm lỡ thời gian ta vào huyện thành!"
Nghe Giang Châu nói như vậy, lúc này Trương Tài Thắng mới gật đầu.
Cúi đầu, nói cám ơn, vội vàng nhận lấy đũa từ trong tay của Giang Châu.
Giờ chú mới dám nhìn kỹ tô mì trước mặt.
Thứ đen như mực kia, thì ra là nấm hương thịt băm.
Quấy đều, múc một miếng vào miệng.
Mì sợi thơm ngát, một muôi mỡ heo lẫn vào nấm hương thịt băm, ăn ngon đến mức muốn liếm cả đũa.
Hai người đàn ông ăn mì.
Mấy phút ăn xong mì.
Lại uống sạch nước mì.
Giang Châu nói: "Chú, ăn no chưa? Trong lò còn lửa, không đủ nấu thêm."
Trương Tài Thắng vội đứng lên, giúp đỡ dọn dẹp tô đũa để lên bếp.
"No rồi no rồi!"
Chú xua tay, tiện tay lấy sống bàn tay lau miệng: "Đời này, còn chưa bao giờ được ăn bữa no như vậy trong đời!"
Tô mì này của Giang Châu vừa có chất lại đủ lượng.
Chú ăn rất no.
Trong bụng ấm áp dễ chịu, toàn thân tràn đầy sức mạnh!
Giang Châu nhếch miệng cười: "Vậy được! Chúng ta lên đường!"
Hai người ăn no đều có sức lực.
Trương Tài Thắng tuy hơn sáu mươi rồi.
Nhưng tuổi tác này ở trong thôn, vẫn là một người lao động giỏi.
Hai chiếc xe lừa, khoảng 2,000 lươn, sọt cùng thùng nước to có nhỏ có, đều chứa đầy ắp.
Hai người điều khiển xe lừa, xuất phát từ cửa nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT