Ánh trăng trốn vào trong mây đen, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, nhưng đây là sân nhà mình, Giang Châu cũng không sợ.
Lúc này hai đứa bé cùng Mộng Ly chắc đều ngủ rồi.
Giang Châu rón rén đi vào, rất sợ đánh thức ba người.
Nhưng mà...
Hắn không biết là vàogiờ này khắc này, Liễu Mộng Ly đang nằm úp sấp trên bàn vuông ở dưới mái hiên, đang ngủ.
Bởi vì lo cho sự an toàn của Giang Châu.
Một cái nữa chính là cô sực nhớ ra, chuyện anh Giang Minh nói với mình ban sáng, cô còn chưa kịp nói cho Giang Châu.
Vì vậy quyết định ở trong sân chờ.
Ánh trăng im ắng.
Cô ban ngày bận rộn thu lươn, bán bã dầu, ghi sổ.
Thế nên mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc này ở trong sân, Giang Châu vừa mở cửa, gió lạnh thổi tới, cô lập tức tỉnh lại.
Đầu óc còn mơ mơ màng màng, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Cô liếc nhìn thấy, một bóng người rón rén vào sân.
Ngay giây phút này, cô giật nảy mình, phản ứng đầu tiên chính là lươn trong sân!
Đây chính là của cải Giang Châu bận rộn cả ngày mới kiếm được!
Còn là tiền chữa chân cho ba!
Ánh trăng đen kịt, chỉ có một tia sáng rất mờ, vạch ra một đường viền nhỏ xíu.
Trong thôn, một phụ nữ mang theo con cái, không có chồng làm chỗ dựa, vào thời đại này khó sống nhất.
Trên thực tế.
Đời trước, điều khiến Liễu Mộng Ly hoàn toàn tuyệt vọng, cũng không phải là cô bị mọi người ghẻ lạnh, bị nghiêm phạt, bị mắng mỏ.
Mà là.
Khi cô nước mắt như mưa, gửi đi ánh mắt cầu cứu cùng với trụ cột duy nhất của mình.
Cô chỉ đổi lấy được trốn tránh.
Ánh mắt hoảng loạn né tránh, chán ghét hận không thể làm như không quen biết cô.
Nó không khác gì một cây đao, đâm thẳng vào ngực của cô khiến máu chảy đầm đìa.
Vì vậy, trong thời gian mang thai cho đến khi sinh con, Liễu Mộng Ly vẫn luôn cố gắng bảo vệ mình, bảo vệ con.
Phản ứng đầu tiên sau khi cô nhìn thấy bóng người len lén tiến vào, lập tức theo bản năng từ trong đống cỏ tranh chất ở đống cửa, móc ra một lưỡi hái.
Ngừng thở.
Lặng lẽ nhìn bóng người kia sờ soạng về phía bên này.
Vào thời đại này, sau khi kinh tế thị trường mở ra, trộm vặt móc túi tăng lên không ít.
Liễu Mộng Ly quanh năm ở nhà chăm hai cô con gái còn nhỏ xíu.
Không thể không phòng bị.
Cô không ngờ ngày lưỡi hái cất giấu vào hôm nay, nhanh chóng có đất dụng võ.
Cái bóng kia đi rất nhẹ.
Trực tiếp đi về phía chỗ mình.
Dưới ánh trăng mờ ảo buông xuống, chỉ có thể thấy đường nét nhàn nhạt.
Mắt thấy cái bóng càng ngày càng gần.
Liễu Mộng Ly căng thẳng nắm lưỡi hái đến mức mồ hôi rịn ướt lòng bàn tay.
Kế đó cái bóng vươn tay, dường như muốn mở rộng cửa, Liễu Mộng Ly lập tức xông ra.
"Vợ?"
Cái bóng kia dừng lại, mở miệng nhẹ giọng nói.
Liễu Mộng Ly ngây ngẩn cả người.
Giọng nói này, không phải của Giang Châu, còn có thể là ai?
Giang Châu: "..."
Được lắm.
Ánh trăng từ trong tầng mây nhô đầu ra.
Hắn thấy vợ mình, đứng ở cửa, trong tay giơ cao một... lưỡi hái.
Ánh sáng lạnh như băng.
Chậc chậc, vừa rồi nếu không phải mình mở miệng, chắc lúc này mình hẳn đang trên đường đến phòng cấp cứu.
"Em muốn … muốn mưu sát chồng sao..."
Giang Châu buồn bã nói.
Dù hắn, lúc này cũng thấy sợ hãi.
Liễu Mộng Ly lấy lại tinh thần, cũng bối rối quay vòng.
Vô thức ném lưỡi hái trong tay mình xuống đất.
Lưỡi hái rơi vào đống bùn đất, phát ra tiếng vang trầm đục.
"Tui, tui không phải cố ý..."
Phản ứng đầu tiên của Liễu Mộng Ly chính là vội vã giải thích: "Cái đó… tui tưởng là kẻ trộm, không ngờ là anh."
Cô nói, lại ngẩng đầu nhìn Giang Châu, cắn môi nói: "Không phải đã đưa anh cây đèn dầu sao? Sao anh không đốt?"
"Hết dầu, tắt rồi."
Giang Châu nói.
Lúc này trái tim của Liễu Mộng Ly vẫn còn đang đập thình thịch.
Vừa rồi nếu như không phải Giang Châu phát ra âm thanh, lỡ như cô thực sự động thủ...
Áy náy cùng tự trách xông lên đầu.
Cô nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
Thật ra Giang Châu cũng không còn quá để bụng.
Trong lòng hắn hiểu rõ, trước đây lúc mình suốt ngày chơi bời đú đởn.
Một người phụ nữ giữ hai đứa bé, chắc chắn chịu không ít khi dễ.
Cô phòng bị như thế nào.
Suy cho cùng vẫn do mình là tra nam.
"Không sao."
Giang Châu nói: "Sao em lại một mình ở bên ngoài? Sớm..."
Hắn nói, vươn tay, nắm tay cô muốn đi vào trong nhà.
Lúc này mới nhận thấy lòng bàn tay của cô có một tầng mồ hôi.
Lạnh đến đáng sợ.
Lời của Giang Châu kẹt ở trong cổ họng, làm sao cũng nói không nên lời.
"Em đang chờ anh?"
Giang Châu dường như hiểu ra điều gì đó, nghiêng đầu nhìn cô.
Vừa rồi mọi suy nghĩ trong đầu đều dồn vào thanh lưỡi hái kia.
Lúc này lấy lại tinh thần, mới nhận ra tình hình.
Đêm hôm khuya khoắt.
Cô gục đầu lên bàn ngủ.
Còn không phải là đang chờ mình sao?
Liễu Mộng Ly gật đầu, cô quay mặt sang chỗ khác.
"Hai năm gần đây không quá thái bình, chuyện anh làm ăn hai ngày nay mấy thôn gần đây đều biết, ai nấy đều đỏ mắt."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, xoa xoa làn sương trong đêm, làm trái tim Giang Châu ẩm ướt.
"Tui lo lắng, ở chỗ này chờ anh, lúc đầu quyết định nếu như anh sau nửa đêm còn chưa có trở về, tui sẽ đi tìm trưởng thôn."
"Không ngờ lại ngủ quên..."
Liễu Mộng Ly ngừng nói.
Thật sự là có chút khó xử.
Thiếu chút nữa mình đã tạo ra sai lầm lớn.
Thấy cô vô cùng tự trách.
Ngọn lửa trong lòng Giang Châu càng lúc càng bùng cháy mạnh mẽ.
Ở nơi này ban đêm khá lạnh.
Ánh trăng xoay vần ở trong tầng mây, ở ngoài nhà, khắp nơi đều là trùng kêu ếch gọi.
Liễu Mộng Ly buông xoã mái tóc dài trên vai, ánh trăng mỏng manh nhuộm lên ngũ quan xinh xắn.
Ánh mắt của cô trắng đen rõ ràng.
Cứ như vậy bình tĩnh nhìn mình.
Hơi nóng do cô thở ra, cách mình rất gần.
Rơi vào trên mặt của hắn, rơi ở trong lòng của hắn.
Ấm áp, tươi sáng chân thật, không còn là băng lãnh hư vô trong mộng.
Tựa như vượt qua một đời, một thế giới, sống sờ sờ đứng ở trước mặt của mình.
Cô đang quan tâm mình, ở dưới ánh trăng ban đêm, chờ đợi mình về nhà.
Trái tim của Giang Châu đập kịch liệt.
Hắn cũng không biết mình làm sao.
Cái loại này mất mà lại được, cái loại cảm giác vui sướng to lớn vào giờ khắc này bao phủ lấy mình.
Liễu Mộng Ly cuối cùng đã nhận ra Giang Châu là lạ.
Hắn dường như...
Nhìn chằm chằm vào mình?
"Giang Châu?"
Liễu Mộng Ly mở miệng, khẽ gọi.
Nhưng đang mới định nói, tay của Giang Châu thoáng dùng sức, kéo tay cô, nắm thân thể của cô, nhào thằng tới trước, rơi vào trong ngực của hắn.
"Thật tốt."
Giang Châu bỗng nhiên mở miệng cười.
Giọng nói vang lên ở trên đỉnh đầu của cô.
Cứ như ôm lấy bảo bối mất mà lại được.
Vô cùng mừng rỡ vui sướng.
Liễu Mộng Ly rất nghi hoặc.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy dưới ánh trăng, môi hắn nhếch lên, còn có hầu kết cực nhanh nhúc nhích.
Liễu Mộng Ly cũng cảm thấy xao động.
Người này người này đó… rốt cuộc đang vui vẻ cái gì chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT